Thang máy: "..."
Thang máy lại im lặng mở rộng cửa.
Xem xong màn "nhảy nhót" lặp đi lặp lại giữa thang máy và mặt đất, Di Tương không hiểu ra sao hỏi: "Ý gì đây? Mấy người đang kiểm tra cái gì vậy?"
"Tôi không kiểm tra gì cả." Tuân Mị vô tội nói, đôi mắt anh có dáng hạnh nhân, lại là mắt hai mí, lông mi còn dài. Khi giả vờ vô tội trông như nai con, khiến người ta muốn cưng chiều, "Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần đi thang máy, kết quả vị đại lão này một lời không hợp liền muốn đóng cửa, tôi liền vội vàng chạy ra."
"…"
Hai đôi mắt lại cùng lúc nhìn về phía Đoạn Thủy Lưu. Người sau cau mày, ánh mắt hình như trách Tuân Mị vì sao phải rời khỏi thang máy. Tuân Mị lập tức càng thêm vô tội, "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi biết mấy người trầm mặc ít nói, có gan đi một mình đều là đại lão. Anh dám đóng cửa thang máy khẳng định là biết gì đó, nhưng tôi không biết mà. Anh giải thích tình huống trước rồi hành động được không? Giải thích rõ ràng chúng ta mới dám cùng anh "máu liều" chứ, đúng không?"
Đoạn Thủy Lưu: "…"
Đoạn Thủy Lưu rũ mắt mím môi, dường như đang tìm từ, kết quả nghẹn nửa ngày cũng không nói được gì. Cuối cùng thế nhưng dứt khoát tự sa ngã mà khoanh tay đứng dựa vào tường ——
Tự kỷ.
Vị nam thần cao ráo đẹp trai này chẳng lẽ là người câm? Di Tương mờ mịt chuyển ánh mắt sang Tuân Mị. Người sau cùng anh ta nhìn nhau một hồi, chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng trước: "Tôi có một suy đoán."
Giọng anh không lớn, nhưng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Tôi nghĩ, giới hạn số người là mấu chốt của chiếc thang máy này…"
"Cái này mẹ nó không phải vô nghĩa sao?" Một người đàn ông trong đám đông cướp lời: "Ai mà không biết số người là mấu chốt? Cái giới hạn 10 người của thang máy chẳng phải là điều kiện t·ử v·ong quá rõ ràng rồi còn gì? Vấn đề là lúc nãy vào thang máy chẳng phải đúng 10 người, không quá mà?"
"Ai nói với anh, trong thang máy không có ai?" Tuân Mị thản nhiên hỏi. Anh xoay người cười với người đàn ông kia, đôi mắt đen trắng phân minh cong lên như hai vầng trăng lưỡi liềm.
"Chỉ vì chúng ta không nhìn thấy, nên là không có ai sao?" Tuân Mị bỗng nhiên chậm lại tốc độ nói, giọng nhẹ như lông chim lướt qua tai, "… Nếu không có ai, vậy vì sao thang máy lại luôn mở cửa? Lại là ai điều khiển nó từ tầng 18 trở về tầng 1?"
"…"
Di Tương phản ứng vài giây, sau đó lập tức xoa xoa cánh tay nổi da gà, "Mẹ kiếp, tôi đã bảo thang máy trong game không có cái nào tốt mà."
Cô gái tên Thối Thối vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc có bao nhiêu người được đi thang máy, chín à?"
"Không rõ." Tuân Mị lắc đầu, “Thông tin quá ít, không đoán được.”
"Nếu muốn an toàn thì chúng ta cứ từng người một đi lên thang bộ." Di Tương đề nghị, "Chẳng lẽ bên trong lại nhét vừa mười con quỷ, không cho ai đi thang máy à?"
Vừa nói xong, Đoạn Thủy Lưu đang dựa vào tường lập tức nhìn anh ta với ánh mắt phủ định. Di Tương ngoan ngoãn chờ Đoạn Thủy Lưu giải thích ý nghĩa của ánh mắt đó, kết quả người ta chỉ liếc nhìn anh ta một cái, giây tiếp theo lại dời mắt tiếp tục tự kỷ.
Tuân Mị dường như hiểu được ý tưởng của người chơi tự kỷ này, anh cười nói với Di Tương: "Nghe qua định luật trong game kinh dị là rời khỏi đại đội hành động một mình thì chắc chắn ch·ết chưa? Hơn nữa, cậu chắc muốn một mình đi cái thang máy có quỷ đó à?"
"Không được không được." Di Tương: "Vậy hai người… Thôi, thay vì đoán mò ở đây, chi bằng ra ngoài xem có manh mối gì không, nói không chừng ở đâu đó có gợi ý."
"Không có." Đoạn Thủy Lưu bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi xem qua rồi."
"A…" Tuân Mị hé miệng, rồi vội vàng nuốt nửa câu sau suýt chút nữa buột miệng thốt ra: Hóa ra anh không phải người câm à?
"Lỡ anh bỏ sót chỗ nào thì sao?" Di Tương tự nhiên nói, nhưng Đoạn Thủy Lưu lại nghiêm túc lắc đầu với anh ta, "Không thể nào."
Di Tương: "…" Tuy rằng anh đẹp trai không giống người thường, nhưng cũng quá tự tin rồi đó!
Anh quay đầu nhìn về phía những người khác, bao gồm Thối Thối và Trảo Trảo, những người chơi còn lại đều có xu hướng đi tìm manh mối. Di Tương đang định đi ra ngoài, thì liếc thấy Khó Ngủ bước vài bước về phía trước, an ổn đi vào thang máy.
Di Tương: "?"
Đoạn Thủy Lưu thấy Khó Ngủ vào thang máy, lập tức cũng đi theo vào, hơn nữa giơ tay định ấn nút đóng cửa. Máu nóng trong người Di Tương dâng lên, theo bản năng nhanh tay lẹ mắt chui vào thang máy. Chờ làm xong hết thảy mới kinh ngạc quay đầu hỏi Tuân Mị: "Cái quỷ gì vậy, sao cậu lại vào đây?"
"Tại cảm giác anh ta rất tự tin." Tuân Mị chớp mắt, vẫn là vẻ mặt vô tội: "Khiến người ta không kiềm chế được mà…"
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ: Người đầu tiên có miêu tả ngoại hình tỉ mỉ chắc chắn là nhân vật quan trọng, đừng tưởng rằng khoác áo choàng người đọc không nhận ra.
Đoạn:…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play