Trảo Trảo vừa nãy đã rướn cổ nhìn về phía trước một vòng, tầng hai vừa vặn có mười phòng, kết hợp với số người chơi hiện tại, rất dễ dàng có thể kết luận đây là mỗi người một phòng.
Nhưng nghĩ đến số người chơi ban đầu là hai mươi, cô lại có chút không chắc chắn. Trảo Trảo vội vàng gọi Tuân Mị đã bước vào trong cửa, “Khó Ngủ đại lão, anh xem em với Thối Thối ngủ chung một phòng có được không ạ?”
Đây đồng thời cũng là vấn đề mà đôi tình nhân còn lại muốn hỏi. Cô gái tên Đường, chàng trai tên Ăn Đường, nickname tình nhân buồn nôn đến ch·ết. Bất kể là vì sợ hãi, an toàn hay lý do gì, họ đều muốn ngủ chung một phòng.
"Tôi cũng không rõ lắm." Tuân Mị cười nói, “Không thấy bất kỳ gợi ý nào liên quan, có lẽ đều được?”
"...... Được rồi, cảm ơn anh." Thối Thối và Trảo Trảo gật đầu với Tuân Mị, sau đó vô cùng rối rắm đứng chung với đôi tình nhân, nhỏ giọng thương lượng.
So với Đoạn Thủy Lưu vào cửa rồi lập tức tiêu sái đóng cửa, dùng bóng lưng lạnh lùng viết ra tám chữ to: "Tôi rất khó ở, đừng làm phiền," thì Tuân Mị có vẻ ôn hòa cẩn thận hơn nhiều. Anh đầu tiên là mở to cửa, đi một vòng khắp phòng ——
Bên trái cửa ra vào là một phòng vệ sinh nhỏ hẹp có vòi sen, đi thẳng phía trước là phòng khách chật chội, đi vào trong nữa là phòng ngủ duy nhất, bên trong có một chiếc giường lớn với chăn nệm sạch sẽ, một chiếc tủ quần áo chiếm trọn một bức tường, một chiếc TV, và một bộ bàn ghế nhỏ nhét ở một góc.
Tiện nghi rất sơ sài cổ xưa, không hổ là chung cư thế kỷ trước.
Kiểm tra đơn giản một vòng xong, Tuân Mị trở lại trước cửa, phát hiện Thối Thối, Trảo Trảo và đôi tình nhân Ăn Đường vẫn còn vây quanh đó rối rắm không thôi. Di Tương chọn phòng bên cạnh phòng Tuân Mị, lúc này đã đổi dép lê xong, dựa vào cửa gọi những người còn đang không dám vào phòng ngoài hành lang: “10 giờ 50 rồi các huynh đệ, không muốn ch·ết thì nhanh lên.”
Cô gái tên Đường của đôi tình nhân mím môi, hai tay ôm lấy cánh tay anh người yêu, dường như đã quyết tâm muốn ngủ chung phòng với bạn trai. Thối Thối và Trảo Trảo chịu ảnh hưởng của họ, cũng có giác ngộ "chị em cùng ch·ết".
Tuân Mị nhìn họ đứng riêng ở hai cánh cửa, thở dài nhẹ giọng nói: “Trong phòng chỉ có một giường.”
Bốn người lập tức cứng đờ, quay đầu muốn Khó Ngủ nói rõ ràng hơn, lại thấy người nọ chỉ bỏ lại một câu nửa thật nửa giả nhiễu loạn lòng người, không ngờ đã về phòng khóa cửa lại. Mà một bên Di Tương dựa vào cánh cửa, buồn cười nói với bốn người: “Nghe thấy không? Đại lão tốt bụng ám chỉ đó.”
"Bởi vì chỉ có một chiếc giường, cho nên tốt nhất một người một gian?" Trảo Trảo thật cẩn thận mà nói, nàng cùng Thối Thối liếc nhau, cười đến so với khóc đến còn thảm, “Chị em, ai cũng muốn sống sót thật tốt mà huhuhu.”
“Chị em cố lên huhuhu, cẩn thận lúc đi vệ sinh bồn cầu nhảy ra cái mặt người.”
“Im miệng đi nha, cẩn thận nửa đêm tỉnh lại đầu giường có con quỷ áo đỏ huhuhu.”
Tình chị em nhựa còn đang quyến luyến chia tay, cửa phòng cách vách đột nhiên bị phá tung từ bên trong, người đàn ông ria mép mặt tái mét lăn ra, ban đầu còn lớn tiếng chửi bới không khí, sau đó hoảng sợ nói với những người khác: “Đậu má, tôi vừa mở TV định xem có chương trình gì...”
…
Hai phút sau, Đường Muội thét chói tai nhào vào lòng Ăn Ca, ch·ết cũng không chịu ngủ một mình. Ăn Ca không lay chuyển được cô, chỉ có thể dẫn cô vào một phòng. Thối Thối và Trảo Trảo cũng sợ hãi không kém, Thối Thối run rẩy hỏi: “Hay là chúng ta cũng ngủ chung đi.”
Trảo Trảo rất muốn đồng ý, nhưng câu nói Khó Ngủ để lại trước khi đi cứ quanh quẩn trong đầu cô, rối rắm nửa ngày, Trảo Trảo vẫn quyết tâm, “Ngủ riêng đi.”
Bên ngoài một bức tường, Tuân Mị đã lật tung phòng mình lên, dù là gầm giường, tủ quần áo hay khe tường gạch, chỗ nào cũng sạch sẽ, không một hạt bụi. Cuối cùng, anh không thu hoạch được gì mà ngồi xuống trước giường, vươn tay bật TV.
Màn hình hiện lên những hạt tuyết trắng đen kéo dài mấy phút, dù chuyển đến kênh nào cũng không thu được tín hiệu, tạp âm ồn ào đến mức ù cả tai. Tuân Mị yên tĩnh chờ một lát, màn hình đột nhiên nhấp nháy hai lần, cuối cùng từ từ hiện ra hình ảnh có ý nghĩa.
Cảnh tượng trên màn hình rất quen thuộc, Tuân Mị lập tức nhận ra hình ảnh trên TV chính là căn phòng anh đang ở, khung hình dừng lại ở phòng khách, đối diện là cửa phòng ngủ rộng mở.
Là theo dõi sao? Tuân Mị nghi hoặc muốn đứng dậy đi phòng khách xác nhận, lúc này, hình ảnh trên màn hình đột nhiên chuyển, thế nhưng biến thành cảnh nhìn xuống từ trong phòng ngủ, và giữa màn hình chính là Tuân Mị đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào TV.
Anh đang bị thứ gì đó giám thị ——
Tuân Mị theo bản năng ngẩng đầu, mắt nhanh chóng đảo quanh, xem xét trên trần nhà có camera theo dõi hay không, nhưng trên trần nhà hoàn toàn trống rỗng. Chờ Tuân Mị lại dời mắt về phía màn hình TV, hình ảnh ở đó lại thay đổi, từ nhìn xuống Tuân Mị biến thành đối diện mặt anh.
Edit: Gặp tui mà là Tuân Mị chắc lật bàn chạy quớ (╯°□°)╯︵ ┻━┻