Nam Chấn Minh cũng nhíu mày, không phải vì tình cảm, mà vì cô con gái này lại mang đến một loại áp lực vô hình, khiến ông cảm thấy bất an.


Tạ Tang Ninh theo má Trần lên lầu, đồng thời quan sát căn biệt thự xa lạ này. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rủ xuống từ trần nhà, cầu thang uốn lượn đi lên, tất cả đều là thứ cô chưa từng thấy bao giờ.


Nhưng ngôi nhà này quá trống trải, hơn nữa phong cách bày trí cũng lộn xộn, cô nhìn không vừa mắt.


Má Trần lén quan sát cô gái đi phía sau, trong lòng khinh thường. Đúng là chưa từng thấy thế giới bên ngoài, đến một căn nhà cũng nhìn đến ngây người. Sau này ra ngoài gặp người khác, không biết sẽ thể hiện sự kém cỏi thế nào đây.


“Tạ Tiểu thư, đây là phòng của cô.” Má Trần mở cửa, làm động tác mời.


Đó là một căn phòng công chúa trang trí toàn màu hồng, trông ấm áp nhưng lại quá lòe loẹt.


Má Trần nói: “Đây là căn phòng mà phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho cô, giống hệt phòng của tiểu thư Tư Nhã. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi trước, nếu có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”


Tạ Tang Ninh bước vào phòng, nhìn quanh một lượt. Má Trần định rời đi, nhưng cô gọi lại: “Đứng lại.”


Bước chân của má Trần khựng lại, trong lòng rất không hài lòng với giọng điệu này của Tạ Tang Ninh, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi cô cất giọng, bà ta lại vô thức nghe theo.


Tạ Tang Ninh xoay người nhìn bà ta, đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ, giọng nói lạnh nhạt: “Đổi toàn bộ nội thất phòng sang màu xanh thiên thanh, không được đặt mấy con búp bê kỳ quái trên giường, dọn sạch đống lộn xộn trên bàn học đi.”


Má Trần sững người, không ngờ cô lại dám phàn nàn nhiều như vậy về căn phòng này?!


Dù thế nào thì phòng này cũng tốt hơn căn nhà quê dột nát cả vạn lần chứ?! Không biết ơn thì thôi lại còn kén cá chọn canh?!


Má Trần há miệng, theo phản xạ muốn dạy dỗ cô: “Đây đều là do phu nhân đích thân sắp xếp, dù sao cũng là tấm lòng của phu nhân, Tạ Tiểu thư làm vậy có hơi…”


Tạ Tang Ninh nhìn thẳng vào bà ta, lạnh giọng ngắt lời: “Tôi nói gì, bà cứ làm theo là được. Nếu bà không làm được, tôi sẽ tìm người khác có thể làm.”


Câu nói khiến má Trần nghẹn họng, mặt đỏ bừng như gan heo, trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt.


“Tôi… tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô…”


“Còn nữa,” ánh mắt Tạ Tang Ninh lạnh lùng quét qua bà ta, “lần sau nhớ gọi tôi là ‘tiểu thư’. Ngay cả ông nội cũng đã uống trà nhận tổ quy tông của tôi, mà bà vẫn có thái độ vô lễ như thế, khiến tôi phải nghi ngờ xem bà có còn muốn làm việc ở đây không.”


Một kẻ hầu vô phép như thế, nếu ở Tạ gia, đã sớm bị bán đi rồi.


“Tôi không có…” Lưỡi má Trần líu lại, vốn tưởng rằng con bé nhà quê này dễ bắt nạt, ai ngờ lại là một cái gai khó đối phó.

Nhưng bà ta vẫn phải trân trọng công việc này. Dù sao, giới hào môn đều có liên kết với nhau, nếu bị nhà họ Nam đuổi đi, những nhà khác cũng sẽ không nhận bà ta, lúc đó muốn quay lại làm giúp việc trong giới thượng lưu là chuyện không thể.


Má Trần gượng cười: “Tôi sẽ lập tức sắp xếp lại phòng cho tiểu thư.”


Tạ Tang Ninh khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế xoay sau bàn học, chờ má Trần thu dọn.


Ghế xoay khẽ lắc một cái, cô cảm thấy thú vị, liền thử đung đưa thêm vài lần.


Sau đó, cô nghiêm túc tổng kết lại tình hình nhà họ Nam.


Người thực sự nắm quyền trong nhà vẫn là ông cụ Nam. Ông có ba con trai, một con gái. Trưởng tử Nam Chấn Minh, cũng chính là cha cô, ngoài ra, hai người con trai và con gái còn lại cô vừa gặp trong phòng khách, có vẻ quan hệ giữa anh chị em trong nhà không được hòa thuận, ngầm tranh đấu kịch liệt.


Cũng đúng thôi, anh em bất hòa là chuyện thường tình, tài sản thì có hạn, ai lại không muốn tranh giành chứ? Cô đã thấy quá nhiều rồi.


Hơn nữa, cô nhìn ra được cha cô bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại yếu đuối, chỉ giỏi tỏ ra uy phong và sĩ diện.


Mà người sĩ diện hơn cả cha cô chính là ông cụ.


Cha cô có một con trai, một con gái… Ồ không, bây giờ phải là một con trai, hai con gái.


Nhà họ Nam tuy phức tạp, nhưng so với Tạ gia đông đúc như rừng thì vẫn còn kém xa, không khó đối phó.


Quan trọng hơn cả là, ở kiếp này, cô chính là đích trưởng nữ.


Tạ Tang Ninh sờ cằm, thế giới này quá xa lạ, cô đúng là cần phải học hỏi thêm.


Ánh mắt cô lướt qua kệ sách đầy ắp, tiện tay rút một cuốn: Bộ luật Dân sự.


Rút tiếp một cuốn khác: Nhập môn tin học cấp tốc.


Lại lấy thêm một cuốn: Lịch sử kiến quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play