Chương 2. 


“Được rồi, về là tốt rồi, hãy ổn định lại cho tốt. Nếu thiếu gì thì cứ nói với má Trần.” Lúc này, thái độ của ông cụ đối với Tạ Tang Ninh đã ôn hòa hơn nhiều.


“Cảm ơn ông nội.”


Ban đầu, Tạ Tang Ninh định cúi người hành lễ, nhưng nhớ lại quan sát lúc trước, có vẻ họ không có nghi thức này trong hành vi cử chỉ, nên cô chỉ khẽ gật đầu.


Lúc này, ông cụ mới đứng dậy rời đi. Những người vây quanh ông cụ cũng liếc nhìn Tạ Tang Ninh một cái, ai nấy đều có suy nghĩ riêng rồi lặng lẽ rời đi.


Chỉ còn lại gia đình Nam Chấn Minh.


Nam Chấn Minh nhìn cô con gái xa lạ này, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Làm mất con nhiều năm như vậy, ông vẫn cảm thấy có chút áy náy, nhưng nghĩ đến việc cô đã bị thất lạc ở vùng quê suốt hai mươi năm, ngay cả đại học cũng không học, chẳng phải là làm mất mặt ông sao?


Còn không biết em trai của ông có nhân chuyện này mà lấy cớ giẫm đạp ông không nữa.


Khi Nam Chấn Minh còn đang do dự và bối rối, Tạ Tang Ninh cũng lặng lẽ quan sát ông.


Bất chợt, Nam Chấn Minh ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt trong veo như pha lê của cô, có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.


Sao có thể chứ? Một con bé chẳng biết gì cả mà thôi.


Nam Chấn Minh hít sâu một hơi, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm của người làm cha, trầm giọng nói: “Con mới về, chưa quen với mọi thứ, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai, ba sẽ gọi gia sư đến. Nhà họ Nam không giống như vùng quê tùy tiện, có nhiều quy tắc, con phải khiêm tốn học hỏi.”


Tạ Tang Ninh khẽ gật đầu: “Vâng.”


Giọng điệu có vẻ cung kính, nhưng lại lạnh nhạt, xa cách.


Ôn Mỹ Linh đỏ mắt bước đến, nắm lấy tay Tạ Tang Ninh: “Ninh Ninh, sau này chúng ta là người một nhà. Con có thể trở về, mẹ rất vui.”


Tạ Tang Ninh liếc nhìn Nam Tư Nhã, Ôn Mỹ Linh liền chủ động nắm lấy tay cô ta rồi đặt vào tay Tạ Tang Ninh, nói với cô: “Tư Nhã sau này sẽ là em gái của con. Con bé nhút nhát, con phải chăm sóc nó nhiều hơn.”


Sau đó, Ôn Mỹ Linh lại định kéo tay Nam Mục Thần, nhưng cậu ta hất ra ngay lập tức, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.


Cậu ta đang học cấp ba, ở độ tuổi rất sĩ diện. Nếu bạn bè trong trường biết cậu có một người chị quê mùa, không biết sẽ chế nhạo cậu thế nào nữa.


Nam Tư Nhã bị ép phải đặt tay lên mu bàn tay của Tạ Tang Ninh, trong lòng có chút chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra sợ hãi nhìn Ôn Mỹ Linh: “Mẹ…”


Ôn Mỹ Linh lập tức ôm lấy cô ta, trấn an: “Mẹ đã nói rồi, sau này chúng ta là người một nhà, con đừng lo. Con đã làm con gái của mẹ suốt hai mươi năm, mẹ sao có thể không thương con được?”


Trong lòng Nam Tư Nhã đắc ý. Cô ta thầm nghĩ, dù Tạ Tang Ninh có trở về thì sao chứ? Cha mẹ vẫn thương cô ta hơn. Dù sao cũng là đứa con mà họ tự tay nuôi dạy hai mươi năm, làm sao có thể so sánh với một đứa con gái hoang bị nhặt về?


Nam Tư Nhã lén lút liếc nhìn Tạ Tang Ninh, mong cô sẽ bị chọc giận đến mức khóc lóc, làm loạn lên, để cha mẹ càng thêm ghét bỏ cô.


Nhưng Tạ Tang Ninh chỉ mỉm cười, giọng điệu bình thản: “Mẹ yên tâm, sau này Tư Nhã chính là em gái ruột của con, con nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”


Trong nhà, đám em trai em gái khác mẹ cô còn trị được, huống hồ là hai người này?


Sắc mặt Nam Tư Nhã hơi thay đổi, ai cần cô ta chăm sóc chứ?


Ôn Mỹ Linh cũng ngây người một chút, dường như không ngờ Tạ Tang Ninh lại hiểu chuyện đến vậy.


“Vậy… vậy thì tốt.”


Có vẻ như không còn gì để dặn dò nữa, Ôn Mỹ Linh liền bảo má Trần: “Mau dẫn tiểu thư đi xem phòng đi.”


“Vâng.” Má Trần đáp lời, có chút dè dặt liếc nhìn Tạ Tang Ninh, rồi dẫn đường cho cô.


Tạ Tang Ninh theo má Trần lên lầu.


Ôn Mỹ Linh nhìn bóng lưng điềm tĩnh của cô, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe lại mang theo vài phần nghi hoặc.


“Đứa trẻ này… trông có vẻ quá bình tĩnh, như thể không có cảm xúc gì.”


Dù hiểu chuyện là tốt, nhưng hiểu chuyện đến mức này lại khiến bà cảm thấy như thể Tạ Tang Ninh không hề quan tâm đến bà – người mẹ ruột này.


Nam Mục Thần hừ lạnh: “Lần đầu gặp mặt thì có tình cảm gì được chứ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play