Âm thanh "Răng rắc" càng ngày càng lớn, sắc mặt hướng dẫn viên du lịch bắt đầu thay đổi đến tái nhợt, cô run rẩy đứng lên, lui về phía sau, hận không thể cách thật xa hai người Lâm Duyệt, Lâm Duyệt nhìn cô ta bị doạ thành như vậy, thấy buồn cười, còn lấy điện thoại di động ra muốn chụp trộm một tấm.

"Lâm Duyệt, Lâm Duyệt..." Người bên cạnh Lâm Duyệt nhìn thấy gì đó, sắc mặt tái nhợt, giật nhẹ Lâm Duyệt, không ngừng run rẩy

"Chuyện gì ?" Lâm Duyệt cất điện thoại di động với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, khóe mắt lại liếc mắt tượng thần một cái, chỉ thấy đôi mắt của tượng thần có mái tóc màu đen đang nhìn về chỗ bọn họ đứng, gã nhớ lúc nãy mắt của tượng thần này không hề nhìn về hướng này...

Đang nghĩ ngợi, tượng thần lại đột nhiên xoay đầu, nở nụ cười quỷ dị với hai người họ —— "A a a a a a a! ! ! ! !" Lâm Duyệt kêu thảm chạy ra chính điện, gã chạy trốn rất nhanh, nên không nhìn thấy cảnh tượng phía sau. Tượng thần có mái tóc màu đen bắt được bạn tốt của gã, tượng thần liếc nhìn người đang hoảng loạn trong tay, trong mắt toát ra mấy phần tiếc hận, sau đó hai tay dùng sức, vặn đầu người nọ ra!

Máu tươi phun xa mấy mét, cổ họng mạch máu không ngừng phun ra dịch đỏ, vụn thịt cùng máu rơi xuống đất, vốn có mấy người đứng gần hai người họ, bây giờ đều xụi lơ trên mặt đất, không có cách nào lên tiếng, dụng cả tay chân, ý đồ bò ra ngoài.

Đinh Mục co quắp ngồi dưới đất, siết chặt bùa hộ mệnh trước ngực, mồ hôi lạnh ứa ra —— đó thật sự là máu thịt bay khắp nơi

Tượng Hòa Trạch không thèm để ý đến bọn họ, nó há to miệng, khóe miệng bị kéo đến tận mang tai, nhét người trong tay vào miệng

Tiếng xương cốt cùng da thịt bị nhai vang lên lạnh tê cả da đầu, trong chính điện có người đã hoảng đến ngất xỉu

Ngoài cửa nhìn thấy những cảnh tượng này, có người bắt đầu kêu lên sợ hãi, có người che miệng không dám lên tiếng, Trong lòng họ đang quay cuồng: Đây là giả! Đây có phải là giả không?!

"Tránh ra!" Người đàn ông mặc quần áo đen từ trong hộp rút ra một con dao dài màu đen, đẩy đám đông ra, cầm dao tiến lên và đâm vào bụng dưới tượng Hòa Trạch

"A a a ——! !" Tượng thần gào thét, dùng cả hai tay cào lên không trung, hất đổ nhiều đồ trang trí trong sảnh chính, có vật rơi xuống ngọn đèn, bốc cháy ngay lập tức, nhưng xung quanh tượng thần không có nhiều đồ vật bắt lửa, nên lửa cũng không cháy lớn.

Người kia nhảy lên cột, rút ​​kiếm đâm thêm một nhát, chặt đứt đầu tượng!

Tượng thần rốt cục bất động.

Những người xung quanh chờ tượng thần hoàn toàn đứng im, mới dần lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ

"Điều này là thật sao? ! Tượng thần, tượng thần có phải mà máy móc làm giả không ? !"

"Đừng quay phim đi! Có phải đang quay phim không?! Dừng lại đi! Tôi không chơi nữa!"

"Tại sao không gọi được?! Có người sử dụng thiết bị gây nhiễu à? Tại sao cuộc gọi không thể thực hiện được..."

Có người kinh hoảng mà ngồi dưới đất không nhúc nhích, có người lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát nhưng lại phát hiện gọi không được, có người nhìn cảnh tượng này trực tiếp nôn khan.

Không có ai tin tưởng đây là thật, hoặc là nói, không có ai hi vọng đây là thật.

Người đàn ông rút dao ra, đá văng, tra dao vào bao, không để ý đến bốn phía gào khóc thảm thiết, tiện tay đỡ Đinh Mục lên, giống như tùy ý hỏi một câu "Cậu không sao chứ?"

"Không có gì." Đinh Mục hồi lâu mới tìm lại được thanh âm, định thần lại nói cảm ơn "Cảm ơn, nhờ có ... có anh"

Người đàn ông mỉm cười, không trả lời, xoay người rời đi, thật giống như vừa nãy chỉ là tiện tay làm việc thiện, nhưng lại không đỡ người khác dậy, cũng không để ý đến những người xung quanh muốn hỏi thăm

Đinh Mục nhìn pho tượng nằm trên mặt đất, vẫn còn run rẩy, không khỏi bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của sự việc, điện thoại di động lần nữa run lên, ở chỗ này lại khá là quỷ dị.

Làm sao có thể là thật, không thể nào là thật

Lúc này, hướng dẫn viên du lịch đứng lên, sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng lại rất bình tĩnh, cô nói "Xin hãy xếp hàng bên ngoài chùa, chúng ta sẽ sớm trở về"

Bây giờ không ai dám làm gì hơn, dù có muốn nói gì thì cũng bị những người xung quanh kéo lại. Đinh Mục phát hiện Lâm Duyệt mất tích, mồi dẫn lửa cho chuyện này không có ở đây

"Cô hướng dẫn viên du lịch, thiếu người." Đinh Mục bước tới nói với hướng dẫn viên du lịch

"Là Lâm Duyệt mới vừa chạy ra miếu" Có người xung quanh nhìn thấy hành động của Lâm Duyệt, giải thích với cậu.

Cậu có chút lo lắng, tuy rằng Lâm Duyệt hay làm cho người khác khó chịu, thế nhưng tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, nên vẫn phải hỏi thăm một chút.

"Được rồi, gã không thể chạy xa, không cần tìm gã, chúng ta trở về đi." Hướng dẫn viên nở nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại yên tâm.

Đinh Mục có chút nghi hoặc đối với câu "Chạy không xa", có lẽ là do cậu cả nghĩ quá rồi, có thể ý của cô ta là địa hình trên núi không phức tạp, Lâm Duyệt có thể tự mình trở lại.

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền hiểu rõ cái gì gọi là "gã không thể chạy xa", Lâm Duyệt rơi xuống cách ngôi đền khoảng mười mét, từ ngực đến bụng bị thủng một lỗ lớn, nội tạng và ruột chảy ra khắp sàn nhà. Máu vẫn chưa đông lại và đang ọc ra từ cổ họng bị gãy của gã, đầu gã bị nghiền nát với lực rất lớn. Máu và dịch não chảy ra từ lỗ mũi, miệng và tai, chỉ có thể nhận ra thân phận của gã qua trang phục trên người.

"A a a a ——! ! ! ! !"

Rốt cục, có người không chịu được, hét to, còn có người trực tiếp bám vào gốc cây và nôn mửa tại chỗ.

Mọi người rơi vào trong khủng hoảng, còn có người kêu la phải về nhà, thậm chí bắt đầu ép hỏi hướng dẫn viên du lịch: "Chuyện này là sao đây?! Các người phải chịu trách nhiệm đi!"

Hướng dẫn viên du lịch bị tóm lấy cổ áo, sắc mặt bình tĩnh, còn cười cười với người đang túm lấy mình, mặt cô trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, nở nụ cười như thế, ngược lại khiến người kia sợ đến buông lỏng tay.

"Tôi đã sớm dặn dò các người phải cung kính Thần, đây là Thần trừng phạt"

"Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn để cảnh sát bắt mấy người lại!" Người kia tức giận mở to hai mắt, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, nên không có nhìn thấy cô ta nghe được lời này lại tiếp tục nở nụ cười

Tất nhiên là cuộc gọi không thành công, không biết là nguyên nhân gì, có lẽ bởi vì không có sóng

Đám đông rơi vào im lặng

Đinh Mục cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, vô thức nắm lấy tấm bùa treo ở đó, tấm bùa hộ mệnh này là bà ngoại xin cho cậu, mặt trước là hình một con rồng bị xích vào cột, một phần thì lành lặn còn một phần thì bị nứt, đầu rồng cực kỳ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi, phía sau còn có một cái cây, trên cây có rất nhiều trái, rễ cây thì lộ ra ngoài rất nhiều, trùng trùng điệp điệp quấn loạn vào nhau, bùa này trông có vẻ kì lạ, nhưng đã bảo vệ cậu rất nhiều lần

"Mọi người à, mời xuống núi thôi, có thể mọi người không muốn trải qua một đêm cùng với thi thể đâu" Hướng dẫn viên du lịch không mang loa, nhưng lời của cô ta lại như dùi cui tàn nhần đánh vào trong lòng mỗi người, khiến người người kìm lòng không đặng cùng cô ta xuống núi

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play