Chương 1: Hành Trình Vui Vẻ

Bốn giờ rưỡi, một chiếc xe buýt màu vàng dừng bên đường cạnh một nhóm người đang đợi

"Nó đang tới, nó đang tới đúng không?" Đám đông chen chúc ngay lối lên xe, khiến cho cửa xe không thể mở hết cỡ được

"Xếp hàng lên xe, mọi người mau xếp hàng đi!" Hướng dẫn viên vừa xuống xe vừa ôm một cái loa nhỏ, gân cổ hét to lên để duy trì trật tự "Tôi sẽ gọi tên, ai có tên thì lên xe, chưa có tên thì đứng chờ"

Này cũng khó trách mọi người gấp như vậy, xe buýt nói 4 giờ sẽ đến nơi, kết quả để một đám người chật vật chờ đến 4 giờ rưỡi

Lần này phúc lợi của công ty là cho nhân viên đi chơi 3 ngày, nhưng địa điểm là một ngọn núi không nổi danh, không có quảng cáo gì hút mắt, bởi vậy, người tham gia chỉ có 28 người. Đinh Mục chính là 1 trong 28 người đó, bị đoàn người lấn tới lấn lui, thân hình cao gầy như sắp gãy đến nơi.

Ban đầu cậu cũng không muốn tham gia hoạt động này, nhưng có người trong đơn vị làm việc đã giới thiệu anh với một cô gái trong công ty, du lịch là giả, kết thân là thật. Cô gái kia thì đang đứng trước đoàn người, còn cậu thì lại bị đoàn người đẩy lùi ra phía sau.

"Trương Hải Sơn!"

"Đây đây!"

"Chu lệ! Chu lệ ở đâu?"

Đám người ầm ầm ĩ ĩ lên xe, lúc này đã 4 giờ 43 .

Đinh Mục cũng rất tình cờ ngồi cạnh chỗ cô gái đang được mọi người giới thiệu, hai người nhìn nhau cười ngượng ngùng, không biết nói gì

"Xin chào"

Đinh Mục cảm thấy cho dù không có hứng thú với ai đó, cũng không thể lộ ra quá rõ ràng, nếu chỉ lạnh lùng nhìn người đó, có phải là quá tổn thương người khác hay không?

Cậu hiện tại, thực sự không có tâm tình tìm chuyện yêu đương, không biết làm sao, cậu luôn không phải tuýt người biết nói lời cự tuyệt, nhân chuyến đi chơi này, cậu cũng định tỏ rõ thái độ lạnh nhạt với đối phương, cho đối phương hiểu được quyết định của cậu, biết khó mà lui

Cô gái kia gọi Nhan Minh Nguyệt, tướng mạo bình thường, nhìn qua có hơi bình thường, hoặc chỉ ở mức độ dễ thương hơn xíu so với người khác. Cô ta vừa thấy cậu, đã ngay lập tức quan sát từ trên xuống dưới người cậu

Đinh Mục người này, cao cao gầy gầy, da trắng nõn nà, lông mày dài bộc lộ cương nghị, mặt hẹp nhưng góc cạnh. Đường quai hàm lại thon mềm, cằm hơi nhọn, đôi mắt không quá to nhưng sáng ngời, sống mũi cao. Cậu mặc một cái áo khoác gió màu trắng, bao gọn vòng eo nhỏ gầy nhưng cực săn chắc, cậu chỉ cần đứng một chỗ, cũng đủ khiến người ta liên tưởng cậu bước ra từ trong tranh

"Xin chào, tôi tên là Nhan Minh Nguyệt, Nhan trong màu sắc, Minh Nguyệt trong câu Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao" Nhan Minh Nguyệt gò má ửng đỏ, lắp ba lắp bắp, căng thẳng đến mức vặn xoắn áo đang mặc

Đinh Mục cười nhẹ nhìn cô, lễ phép trả lời nói "Tôi tên Đinh Mục, Đinh trong Giáp Ất Bính Đinh, Mục trong câu hòa hợp hài hòa"

Ở cái chỗ công ty kiến trúc dương thịnh âm suy này, sinh vật mang giới tính nữ cơ hồ không có, cho nên Nhan Minh Nguyệt cũng có thể xưng tụng một câu "Rất đẹp" ; nam thì ngược lại, là một sinh vật chiếm tỷ trọng lớn, mà đàn ông lớn lên đẹp mã cũng nhiều, thế nhưng kiểu đàn ông lớn lên có khí chất như Đinh Mục thật sự rất ít. Cô còn nghe nói, Đinh Mục là người có quan hệ sâu trong công ty, cũng không phải làm ở vị trí không thể thăng tiến, trong công ty còn có lời đồn là quản lý cấp cao sẽ để cậu đi thi kỹ sư giám sát, một khi thi đậu, cậu sẽ không còn nhận mức lương 4000 của nhân viên bình thường nữa, khi đó không chỉ có lương căn bản, còn có thể kiếm thêm nhiều tiền thưởng. Đối với lý tưởng muốn kiếm một người chồng có lý tưởng, công việc ổn định của Nhan Minh Nguyệt, cậu chính là lựa chọn phù hợp nhất.

"Cho hỏi... Tôi có thể ngồi phía trong được không? Tôi có chút say xe."

Nhan Minh Nguyệt mỉm cười với hắn, nhưng trong lòng cô cũng có chút tính toán: Đinh Mục cao 1,8 mét, ra vào cũng không tiện, nếu như cô nhường chỗ, một mặt sẽ biểu hiện cô là người dịu dàng tốt bụng, một mặt có thể ngồi sát gần bên Đinh Mục, như vậy cơ hội trò chuyện nhiều hơn, cơ hội tiếp xúc cũng tăng lên, như vậy mối quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.

"A, được thôi " Đinh Mục từ chỗ ngồi đứng lên, theo bản năng giữ khoảng cách với Nhan Minh Nguyệt, bảo đảm mình và Nhan Minh Nguyệt không có đụng chạm tay chân, không có vô lễ với cô, không nghĩ đến, cậu đứng dậy quá gấp, thân thể lại cứng còng, lập tức cách cô gái hơn nửa mét.

Nhan Minh Nguyệt: "..."

Không có chuyện gì, cô tự an ủi mình nghĩ, người này coi như có lễ phép, không giống anh của cô thường xuyên làm nhiều chuyện khiến người khác nghẹt thở.

Hướng dẫn viên du lịch điểm nhân số, sau đó xe lập tức khởi động

Hai người ngồi cùng một chỗ, vô cùng lúng túng, Đinh Mục không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không muốn làm cho cô hiểu lầm, càng không muốn người tìm đối tượng cho cậu lúng túng, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra để che giấu sự ngượng ngùng của mình, màn hình vừa hiện, đồng hồ đúng 4 giờ 44.

Số này, thấy thế nào cũng không may mắn, cậu nhíu nhíu mày, mở ứng dụng trò Tiêu Tiêu Lạc, không hề suy nghĩ nhiều.

Xe mới vừa chạy được một lúc, điện thoại di động của cậu thông báo có một ứng dụng vừa được tải về trong máy, đang hiển thị yêu cầu có được cài đặt hay không.

"Thập dạ âm sơn?" Đinh Mục nhìn biểu tượng không có gì bắt mắt, tinh thần sản sinh ra chút chống cự.

Biểu tượng có nền màu đỏ, ở giữa vẽ một ngọn núi màu đen, có con đường màu xám uốn lượn quanh ngọn núi, trên đỉnh núi có một rừng cây, ngay trước mặt hiển thị dòng chữ đỏ viền trắng "Thập Dạ Âm Sơn"

Nghe vào tai như là một ứng dụng hẹn hò.

Không biết cái ứng dụng này bị vấn đề gì mà cậu ấn vào nút "không" nhiều lần mà không đóng lại nó được, không thể làm gì khác hơn là lần nữa ấn tắt khởi động lại điện thoại

Nhan Minh Nguyệt ở bên cạnh quan sát cậu hồi lâu cũng nhân cơ hội lên tiếng "Ở trên xe còn chơi điện thoại thì dễ bị say xe lắm."

"A, tôi biết rồi, cảm ơn" Đinh Mục nhìn cô một cái, không biết nên đáp lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, tiếp tục nhìn chăm chú điện thoại di động, cảm thấy thời gian trôi đặc biệt chậm.

Cố gắng để trôi qua nốt ngày hôm nay, ngày mai cậu sẽ tìm người đổi vị trí, cậu không có tình cảm đặc biệt gì với cô gái này, càng không muốn làm lỡ người ta, chỉ cần hôm nay ngồi yên ở chỗ này là có thể đối phó với "nhiệm vụ" này

Một nam một nữ, không có ý nghĩ nói chuyện yêu đương thì tốt nhất đừng ngồi chung một chỗ, dễ dàng bị người khác chọc ghẹo, đặc biệt là đối với con gái.

"Anh vào công ty được bao lâu rồi?" Nhan Minh Nguyệt vẫn đuổi tận không buông, nỗ lực gợi lên đề tài để nói chuyện

"Hơn một năm." Lúc cậu vào công ty đúng là có nhờ chút quan hệ

"Em thì mới vào được nửa năm, còn đang trong giai đoạn xem xét lần 2." Nhan Minh Nguyệt lúng túng cười "Thông tin số hóa dự án đầu kia là anh làm sao"

"A? Đúng, là tôi" Đinh Mục gật đầu, tuyệt không nói nhiều.

"A, có thật không? Lúc đầu tôi có nhìn thấy tên của anh được dán lên tường, không nghĩ tới người đó thật sự là anh" Nhan Minh Nguyệt làm ra bộ dáng vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn chút hâm mộ để làm cho đối phương có cảm giác được sùng bái.

"Bình thường, tôi còn là nhân viên quản lý an toàn dữ liệu" Đinh Mục giống như không có cảm nhận được ý đồ của đối phương, chỉ lễ phép cười, không biết nên nhìn vào đâu, không thể làm gì khác hơn là lại nhìn điện thoại di động.

Nhan Minh Nguyệt khẽ cắn răng, không lên tiếng, tuy rằng cô muốn cùng người đó nói chuyện nhiều hơn, nhưng thật sự người kia lại không muốn cho cô cơ hội đó.

Đinh Mục thở phào nhẹ nhõm, vì che giấu tâm tình, vẫn cứ theo dõi chặt chẽ điện thoại di động, vừa mở nguồn, vẫn là thông báo "Đã download thành công 'Thập Dạ Âm Sơn', có muốn cài đặt hay không?"

Cậu click "Không", không phản ứng, tiếp tục ấn, vẫn không có phản ứng.

Mẹ nó, chuyện quái gì đây!

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play