Đinh Mục lần nữa tắt máy rồi khởi động lại, hai lần lại một lần nữa, ô thông báo vẫn rất kiên trì mà hiện lên "Đã download thành công 'Thập Dạ Âm Sơn', có muốn cài đặt hay không?"
Ô chọn 'Không' như bị liệt, biến thành màu xám, thậm chí click dấu x để đóng khung thông báo cũng không còn, điều này làm ảnh hưởng đến việc cậu chơi game
Đây không phải là ép mua ép bán sao?
Đinh Mục cơ hồ phát điên, mấu chốt là trong điện thoại di động còn có tài liệu không thể vứt, nếu không cậu đã sớm ném luôn điện thoại.
Nhan Minh Nguyệt nhiều lần vấp phải trắc trở, nhìn ra người này không hề có ý gì với cô, tính tình có chút khó chịu, nên cô lấy ra bịt mắt chuẩn bị ngủ.
Cô ở một bên ngủ say như chết, còn Đinh Mục ở một bên lại phiền muốn chết
Trời ơi, đây không phải là muốn đùa dai sao?
Cậu lần nữa tắt nguồn, lấy sách từ trong túi ra.
Vừa nghĩ đến 3 ngày sắp tới, hơn một nửa thời gian vượt qua trong hoàn cảnh khô khan không dùng điện thoại, cậu cảm giác cả người vô lực đi. Hoàn cảnh xa lạ, đồng nghiệp không thân thiết, điều này khiến cho tâm tình của cậu không được yên ổn
Cậu đặt sách xuống, quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trên đường không có mấy xe —— ngoại trừ đoạn đường ra ngoại thành, hiện tại cả đoạn đường chỉ có một xe này đang chạy, hai bên đường đều là cỏ dại, cây cối um tùm, dãy núi xa xa bị bao phủ trong màn sương mù, toát ra vẻ âm trầm kỳ bí, làm cho cậu không nhịn được muốn ngắm nhìn kỹ hơn, xem cho rõ những cảnh đẹp đã bị sương mù che khuất
Nhưng đó là núi gì, vị trí rất xa sao? Cậu hơi nghi hoặc một chút.
Trên núi có một ngôi miếu, nghe đâu rất linh. Cậu nghĩ đến một số thông tin đã tra được về ngọn núi kia ở trên diễn đàn, cảm thấy ngọn núi mà cậu không biết gọi là gì kia, không có ưu điểm nào khác ngoại trừ tràn đầy chủ nghĩa duy tâm
Cậu thậm chí không hiểu sao lúc đó lại đi đăng kí tham gia, chỉ nhớ sau khi nghe đến tên của ngọn núi, cậu gần như phát điên muốn được nhìn thấy cảnh tượng của ngọn núi đó, thậm chí không cần ai mở lời rủ thì cậu đã đồng ý tham gia, thậm chí đồng ý luôn việc để đồng nghiệp giới thiệu cô gái xem mắt, bây giờ suy nghĩ lại thì có hơi hối hận, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài như vậy, ở nhà nằm điều hòa chơi điện thoại không sướng hơn hay sao?
Bây giờ nghĩ lại lúc đó giống như cậu bị bỏ bùa.
Hiện tại, cậu chạy đến ngọn núi không biết tên, không khí lại tràn đầy tâm linh, ở nơi đó trải qua hai đêm, sau đó làm bộ đi du lịch vui vẻ trở về, còn phải ứng phó với đối tượng hẹn hò ở bên cạnh
Ngẫm lại thấy thật khổ.
Cậu bỗng nhớ đến câu nói đã từng nghe qua: Khổ sao? Còn thấy khổ chính là còn sống!
Sắc trời dần dần chuyển từ sáng sang tối, xe không có dừng nghỉ lần nào. Bọn họ ở trên xe giải quyết qua loa vấn đề ăn cơm, sắc mặt mọi người đều không tốt, nhưng cũng không có nhiều người tức giận bởi vì hướng dẫn viên du lịch phục vụ vô cùng chu đáo, chu đáo đến mức khiến người khác không có gì để bắt bẻ, thái độ ân cần nhưng không hèn mọn, nụ cười khéo léo nhưng không lấy lòng.
Nhan Minh Nguyệt vậy mà còn mang theo chút hi vọng, thử thăm dò nhìn Đinh Mục oán trách vài câu, nhưng vẫn không có thu hoạch gì nhiều, cô nàng liền hầm hừ mà tiếp tục trùm mắt ngủ.
Đinh Mục cảm giác bản thân đã được thả lỏng hơn nhiều, ngay từ nhỏ cậu đã không quen nói chuyện với con gái, hơn nữa cậu cũng không có ham muốn tán gẫu cùng với cô, cho dù cô ta cắn sát nói đông nói tây, thì cậu cũng chỉ qua loa trả lời vài câu, cứ nước đôi. Cuối cùng cũng khiến cô ta biết khó mà lui.
Lúc này cậu mới lén lút thở phào nhẹ nhõm
Có lẽ là do tính cách, khi cùng người khác trò chuyện thì cậu đều cảm thấy khó chịu, chỉ khi cậu đắm chìm trong thế giới của chính mình mới có thể làm cho bản thân cảm giác được sự tự do, cậu luôn có một loại thoát ly thế giới, trở thành người đứng xem, ngẫm lại cậu thấy mình còn rất trẻ trâu.
Không biết đã chạy được bao lâu, xe đã chạy vào một cái đường hầm, đường hầm này đặc biệt dài lại còn tối, làm người ta không tự chủ có cảm giác cô độc do không gian tối tăm mang lại, chờ bọn cậu ra khỏi đường hầm, trời bên ngoài đã biến thành đen, Đinh Mục cảm thấy hơi kỳ quái, cậu cảm giác thời gian xe chạy vào trong đường hầm cũng đâu có dài đến nỗi mặt trời hoàn toàn khuất bóng? —— có lẽ, là do cảm nhận của cậu sai rồi. Xe chạy thêm một đoạn mới tới khách sạn cho đoàn du lịch, cho dù thời gian di chuyển chiếm phần lớn thời gian thăm thú, nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác thả lỏng.
Đinh Mục càng như vậy hơn
Nơi này có tên là khách sạn lớn Vạn Gia Đăng Hỏa, chắc từ rất lâu về trước nó mới là khách sạn 5 sao, giấy dán tường thì bong tróc, đèn thì tối tăm, có chữ sáng đèn có chữ không nên cậu chỉ nhìn thấy mấy chữ "Vạn Đinh Hữu Chiến" đang sáng lập lòe, nhưng trong màn đêm đen tối thì 4 chữ này lại hiện lên vô cùng rõ ràng, khi bước vào khách sạn, cách bài trì rách nát bên trong khiến người khác rất khó chịu, giấy dán tường ố vàng, biển hiệu phòng như muốn rớt xuống, phòng vẫn dùng ổ cắm chìa khóa cũ để mở, thậm chí có chỗ lỗ khóa còn lung lay muốn rơi ra ngoài.
Mọi người mỏi mệt nhận chìa khóa phòng, âm thanh oán giận liên tiếp, theo sau là tiếng của hướng dẫn viên du lịch liên tục xin lỗi
Tổng thể kiến trúc của khách sạn này còn chưa đạt tiêu chuẩn của khách sạn. Tổng thể được xây theo hình chữ 'khẩu' (口), năm tầng, mặt trước còn có một cái sân lớn, trong sân có lác đác vài chiếc xe, bên cạnh phòng ở có gian nhà ăn, chỉ có một tầng
Bãi đổ xe bên trong đã đậu một số xe việt giã với xe tải, nên xe của bọn họ chỉ có thể đỗ ở ngoài sân.
Đoàn du lịch đến khách sạn lúc 7 giờ, cả đoàn thống nhất ăn tối lúc 7 giờ 30, sau khi ăn xong sẽ sắp xếp lịch trình thăm thú cho ngày mai.
Đinh Mục cảm thấy cách sắp xếp này giống với lần cậu đi công tác ở Bắc Kinh, khác biệt duy nhất là 1 cái cậu tự trả tiền, còn 1 cái là quỹ công ty trả
Cậu cầm chìa khóa, xách hành lý, đi thẳng đến phòng 0106, tư thế kia, cậu tránh mặt tất cả những người muốn bắt chuyện.
Vừa mở cửa, cậu mới biết mình ngây thơ —— đãi ngộ này mà xứng đem ra so sánh với chuyến đi Bắc Kinh vừa rồi sao? Rõ ràng còn kém rất rất rất xa!
Phòng 0106, nằm ở giữa tầng, cách cầu thang không xa, vừa mở cửa, bụi trên cửa bị chấn động mà ào ào rơi xuống, khiến cậu ho khan nửa ngày, không dễ dàng mò tới công tắc đèn, khi mở lên khiến cậu kinh ngạc không thôi —— Nếu tất cả các phòng trong khách sạn này đều như thế này, thì cậu đã biết được cái gì gọi là khách sạn thời cổ đại rồi.
Căn phòng rộng chừng 10m2, một phòng vệ sinh, một giường, một bàn, một cái tivi nhỏ đã có thể chiếm hết phần lớn diện tích căn phòng.
Chiếc TV là một chiếc TV kiểu cũ với phần sau to. Nó không lớn bằng chiếc tủ TV, thậm chí còn không lớn bằng chiếc vali của cậu
Tường ố vàng còn đóng chút nấm mốc màu xanh, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra màu sắc ban đầu là vàng nhạt ấm cúng.
Sọc xanh của nấm móc kéo dài đến tấm biển sát cửa ra "Tiết kiệm nước – Tiết kiệm điện"
Lời nhắc nhở ấm áp này, thật sự khiến cho cậu có xúc động muốn khóc lần 2.
Đây cũng là lần thứ 2 cậu cảm thấy hối hận khi đăng kí tour du lịch này.
Đi xem một vòng, khi vừa ra cửa đã nhìn thấy có người quen ở phòng bên cạnh, ông ta tên là Trương Hải Sơn
Lúc trước khi cậu dùng quan hệ vào đây, ông ấy chính là người thầy hướng dẫn đầu tiên cho cậu.
"Kỹ sư Trương, chú ở phòng bên cạnh à?" Đinh Mục theo lễ phép mà chào hỏi.
"A, đúng." Trương Hải Sơn cười trả lời cậu.