Trương Hải Sơn là nam nhân trung niên tuổi chừng 40, da dẻ ngăm đen, hơi mập.
"Cái khách sạn này ở không được" Trương Hải Sơn cùng cậu đi song song, vừa đi vừa tán gẫu, không nhanh không chậm, vừa đúng thời gian đến nhà ăn.
Đinh Mục nhớ đến trang thiết bị trong phòng, cảm thấy không phải dùng một câu "Không ở được" là có thể hình dùng, cái này phải gọi là quá tệ rồi!
"Đã biết công ty không thể nào hào phóng như vậy, nhưng cái này chẳng khác nào đi du lịch bụi" Đinh Mục cảm thán.
"Thôi không sao, cũng chỉ có 2 đêm, chứ ở lâu thì sẽ không ngủ được, chú thấy cái nệm kia cũng đàn hồi nhưng mềm quá" Trương Hải Sơn nói.
"Cháu cũng không chú ý, nhưng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai" Đinh Mục nói, nhớ lại bài trí trong phòng mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đây không phải là lần thứ nhất cậu cảm thấy cái khách sạn này không được bình thường, chẳng lẽ là lỗi giác?
"Sai gì mà sai, phòng của chú cũng chả ra làm sao, đèn thì hỏng, chú phải nhờ người khách sạn sửa giúp, nếu không là phải đổi phòng, mà Tiểu Đinh, cháu có muốn đổi không?" Trương Hải Sơn hỏi cậu.
"Để xem đã" Đinh Mục đáp, cậu châm chước, nói thẳng "Kỹ sư Trương, cháu cảm thấy cô gái ấy và cháu không có điểm chung gì, đừng làm chậm trễ con gái người ta..."
Trương Hải Sơn nở nụ cười, nói "Biết ngay thằng nhóc như cháu không có ham muốn gì mà"
Vừa lúc đang nói chuyện thì đã đến nhà ăn
Không riêng đoàn của bọn cậu, còn có một nhóm du lịch khác cũng đến ăn cơm, nhưng số lượng người thì cực ít, chỉ có 2 nam 1 nữ
Bọn họ ngồi ở một góc, người đàn ông ngồi chính giữa có khí chất rất nổi bật, cho dù ngồi ở trong góc cũng làm cho người khác khó có thể quên.
Người kia quần đen áo đen, tóc có thắt bím, dười cằm có vài sợi râu, nhìn thoáng có chút xanh, nếu đặt lên người khác thì sẽ là hèn mọn lôi thôi, nhưng ở trên gương mặt của người đàn ông đó lại hiện lên vẻ chán chường lười biếng, gợi cảm đến đòi mạng.
Gương mặt kia, lông mày cao, đôi mắt hẹp dài, mũi cao môi mỏng, con ngươi sáng như ánh sao, lông mày như sừng hươu hay cánh cung, vầng trán cao, gò má góc cạnh, thật là một gương mặt đẹp, phối thêm lớp áo sơ mi đen bao bọc lấy thân hình thon gầy, toàn thân tỏa ra hormone nam tính mạnh mẽ, trên lưng hắn vẫn mang một cái hộp dài hơn 1m, khiến Đinh Mục có chút tò mò.
So với hắn, bạn bè đi cùng hắn có chút kém hơn, người nam mặc áo len mỏng màu vàng, gương mặt bình thường, trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng trông rất giả tạo, nhìn vào khiến người khác không được thoải mái. Ngược lại người nữ kia rất đẹp, con mắt to mà sáng, mặt nhỏ mà thon, xương quai xanh rõ ràng, rất đen rất gầy, màu cam đậm trên trang phục cô đang mặc càng khiến cho thân hình cô càng gầy, giống như một con gà còi, trong miệng còn đang ngậm miếng thịt viên, mới nhìn cảm thấy cô gái này có chút ngớ ngẩn, nhưng cũng có lúc, cậu có thể nhìn được bộ xương của cô qua lớp da mỏng tang đó.
Chỉ một cái liếc nhìn đơn giản như vậy, Đinh Mục đã dùng đôi mắt sáng 5/3 của mình nhìn chằm chằm người đàn ông
Mới vừa nhìn một lần, người kia bỗng quay đầu, tầm mắt xuyên qua dòng người đến nhà ăn, xuyên qua hơn một nửa cái nhà ăn, xuyên qua những cái bàn lộn xộn, một đường thẳng tắp nhìn đúng Đinh Mục, ánh mắt phảng phất đang nói "Tôi biết là cậu."
Đinh Mục chật vật thu tầm mắt lại, nhìn lén người khác lại còn bị phát hiện, thật lúng túng.
Cậu lần nữa nhớ đến dáng dấp của người đàn ông kia, cảm thấy bốn chữ "dáng dấp đẹp trai" ấn lên bản thân đúng là không đáng, nếu cậu là "dáng dấp đẹp trai" thì người đàn ông cậu có duyên gặp một lần kia xứng đáng xưng nam thần
"Đi, chúng ta lên chỗ kia ăn, để chú đi lấy đồ ăn cho" Trương Hải Sơn dẫn cậu đi vào trong, cậu vừa hồi thần, lại nhìn thêm lần nữa, người kia đã cúi đầu, chỉ có cô gái đen gầy nhìn về bên này đánh giá.
Thật đáng tiếc, không thể nhìn nhiều thêm vài lần.
Người đàn ông kia có thể là người mẫu của nhà mode nào đó, cậu đoán vậy
Trước khi ăn cơm, hướng dẫn viên đứng trên chỗ bục cao, cầm loa thông báo, cụ thể là lịch trình thăm thú vui chơi cho sáng sớm ngày mai, chính là leo núi, bái miếu, kính thần, tự do hoạt động, không có gì đặc sắc. Chờ hướng dẫn viên du lịch ngượng ngùng nói xong, thì nhóm bọn cậu bắt đầu ăn cơm
Xem chừng đồ ăn trong nhà ăn này chính là điểm sáng hiếm hoi của khách sạn. Cơm không khó ăn, lại còn vô cùng phong phú, 8 khay đồ ăn được đặt thành một hàng, muốn ăn cái nào thì tự mình gắp, còn có 2 thùng canh lớn, một cái là canh rong biển trứng gà, một cái khác là cháo bát bảo sơn tra (táo mèo)
Nhưng điều khiến Đinh Mục kinh ngạc hơn chính là nhà ăn ở khách sạn này còn có món thịt kho tàu cho bữa tối, mấu chốt lại còn ăn rất ngon, thịt mỡ không ngấy mà mềm béo, thịt nạc ngon miệng, thêm thìa nước sốt, trộn đều với cơm tẻ, mùi thơm của thịt tỏa khắp nơi, thấm ruột thấm gan, khiến cậu ăn nhiều hơn nửa bát
Cậu không sợ mập, vì thể chất của cậu thiên gầy, lúc thường cũng chú ý rèn luyện, mặc dù trên bụng không có cơ bụng nhưng cũng không có bụng bia. Thế nhưng Trương Hải Sơn thì khác, ông ta đã bước sang tuổi trung niên, mập ra, lại không hay tập thể dục, vợ thì mang theo con ly hôn, không ai quản, ông ta thèm nên muốn ăn bằng hết, bụng đã căng tròn như bà bầu nhưng vẫn muốn tiếp tục ăn.
Đinh Mục không có cách gì, nói với ông ta cậu trở về phòng, lúc này Trương Hải Sơn mới để đũa xuống "Chú nhớ cái đèn trong phòng chú bị hỏng, Tiểu Đinh, cháu muốn đi cùng chú xuống quầy lễ tân đổi phòng không?"
Đinh Mục gật đầu đồng ý, vừa vặn đi bộ chút để tiêu cơm.
Bọn họ đi đến đại sảnh lầu một, hỏi người chỗ quầy lễ tân có thể đổi phòng không, lễ tân lại bảo không đổi được, chỉ có thể cho thợ đến sửa bóng đèn, sau đó lại hỏi thêm tên của ông ta, Đinh Mục thấy không thể đổi phòng nên bỏ đi suy nghĩ đổi sang phòng khác, chỉ là đứng chờ bên cạnh Trương Hải Sơn điền tên vào tờ đăng kí
Ánh đèn lầu 1 không tốt lắm, chiếu lên gương mặt người ánh lên sắc xanh, nhìn có chút dọa người. Có thể là do tâm lý, Đinh Mục nhìn người lễ tân đang ân cần nở nụ cười, thấy thế nào cũng trông rất cứng ngắc, đôi môi đỏ thắm kia, cùng gương mặt trắng toát, nhìn rất đáng sợ.
Cô gái nhỏ này cũng không dễ dàng gì, mặt cười đến căng cứng, có lẽ tiền lương không cao, phấn trên mặt đều trát rất dày
Điền xong tờ khai báo, hai người bọn cậu đi vòng quanh sân hai vòng, đụng phải một cô gái, chính là cô gái vừa nãy ngồi cạnh người đàn ông đẹp trai kia.
Vẻ mặt của cô rất phiền muộn, nhìn chằm chằm trên cây, không nhúc nhích, thật giống như 1 giây sau cô ta sẽ ăn luôn cái cây, hai tay chống nạnh, bộ dáng giống như chuẩn bị đi đánh nhau. Xuất phát từ hiếu kỳ, Đinh Mục đưa hai mắt nhìn lên cây, thấy một khối rubik đang bị mắc trên đó, rubik 4x4, nhìn rất lộn xộn, màu sắc đều bị tráo hết.
Dù sao cũng là con gái, cậu tốt bụng hỏi một câu "Cần giúp một tay không?"
"Hai Đạo Tử?" Cô gái nhìn cậu một cái, chỉ đánh giá trong nháy mắt, lại lắc lắc đầu, loại bỏ suy đoán của bản thân, nhìn thêm lần nữa, lại như bừng tỉnh "Thì ra là anh à"
Đinh Mục không rõ lắm ý của cô ta là gì, vì vậy lễ phép gật gật đầu, cho rằng đối phương không cần sự giúp đỡ của cậu, chuẩn bị đi.
"Có, anh giúp tôi lấy khối Rubik xuống, cảm ơn." Cô gái không hề khách sáo, bộ quần áo màu cam trong đêm đen càng thêm nổi bật, thêm làn da ngăm vốn có, gần như không thể nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng cũng không hề xem nhẹ được sự hiện diện của cô.
Quên đi, lời đã nói rồi, còn có thể không giúp sao.
Trương Hải Sơn kéo cậu một cái, ra hiệu cậu chớ xen vào việc của người khác. Đinh Mục lắc đầu một cái biểu thị không có chuyện gì.
Một cô gái, cầm thêm một khối rubik thì làm được chuyện gì? Với lại cô ta cũng không thể nào lấy xuống được
Đinh Mục nắm chắc cành cây, dựa vào lực ma sát và độ nghiêng của cây, trèo lên cực kỳ dễ dàng, lấy được rubik xuống
"Cám ơn anh, tôi tên là Bạch San, Bạch là màu trắng, còn San nghĩa là khoan thai, thong dong" Bạch San nhìn cậu cười, răng vô cùng trắng, hiện lên trong đêm đen cực rõ, cô gái nhỏ này cười cũng thật ngọt ngào
Quá đen, thực sự là quá đen, tuy đánh giá về một cô gái như vậy là không lễ phép, nhưng thật sự cô gái nhỏ này đen đến không thể tả
Tuy đen nhưng tính cách lại lễ phép, xem ra cũng rất đáng yêu.
Đinh Mục nhịn cười, đưa rubik cho cô ta, cũng tính giới thiệu tên mình "Tôi tên..."
"Chờ một lát, đừng vội nói tên của anh với tôi, để tôi đoán xem, ngày mai tôi sẽ cho anh biết câu trả lời của tôi, anh thấy sao?" Bạch San nháy mắt mấy cái, trong đêm đen, tròng trắng mắt của cô lại càng lớn hơn
Đinh Mục bị hành động này làm cho choáng váng, tự nhủ trong lòng, được rồi, cô ấy muốn làm gì thì làm
Dưới cái nháy mắt của Trương Hải Sơn, Đinh Mục cùng Bạch San hàn huyên một hồi, trước khi chia tay Bạch San cho cậu một tấm danh thiếp, nói "Tên là một thứ rất quan trọng, tôi nghĩ không nên tùy tiện mà nói cho người lạ biết được, cho nên vẫn là gửi anh danh thiếp, có chuyện gì thì cũng có phương thức liên lạc."
Đinh Mục mơ mơ hồ hồ mà cầm lấy danh thiếp, ngay cả lời nói trêu chọc của Trương Hải Sơn cậu đều không nghe thấy.