4:30 sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Đinh Mục vang lên, cậu mê man nhìn đỉnh giường một chút, đồng hồ lần thứ 2 reo lên, cậu đang định đứng dậy rửa mặt thì cảm giác bị rình rập tối qua vẫn còn, nhưng so với tối hôm qua thì đã giảm đi rất nhiều, không biết có phải do đã quen rồi hay không, tâm lý của cậu đã không còn khủng hoảng như tối qua

Ra khỏi cửa, đi chưa được mấy bước, nhớ đến tối qua không nghe thấy động tĩnh của phòng bên cạnh, chẳng lẽ Trương Hải Sơn không rời giường? Lỡ mà đi trễ, không theo kịp đoàn, cái gì cũng không chơi được, khi về chắc sẽ tiếc lắm

Nghĩ nghĩ, cậu gõ cửa phòng 0105: "Kỹ sư Trương, chú dậy rồi à"

Chuyện gì đã xảy ra thế? Chưa rời giường? Hay là đã dậy rồi?

"Kỹ sư Trương, dậy đi còn đi leo núi" cậu cao giọng kêu một tiếng.

Vẫn không có ai đáp lại

Ngủ say đến vậy à? Chẳng lẽ ông ta dậy trước mà không gọi cậu?. Đinh Mục có chút lo lắng, cậu móc điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trương Hải Sơn

'Kỹ sư Trương, chú có ở trong phòng không, chúng ta còn phải tập hợp với đoàn'

Tín hiệu vẫn lag, xoay vòng vòng nửa ngày, rốt cục cũng gửi đi được

Mẹ kiếp, nếu cậu ở đây một tháng, không, chưa đến nửa tháng, cậu sẽ phát điên

"Đang dậy" cuối cùng trong phòng cũng truyền ra âm thanh Trương Hải Sơn

Nhưng thanh âm này nghe có chỗ nào không đúng lắm, như một đứa trẻ cố ý đè thấp giọng để làm người lớn.

Thật là quỷ dị, Đinh Mục lắc lắc đầu

Cậu cảm thấy đứng ở cửa người khác nghe không tốt, vì vậy gõ gõ cửa, lần nữa hô "Kỹ sư Trương, cháu đi tập hợp trước nhé"

"Ồ, được" Trương Hải Sơn hồi lâu mới đáp lại

Đinh Mục nhìn đám người ở hành lang bắt đầu rời khỏi phòng, cũng đi về phía cửa nhà ăn.

Trước tiên nhận cơm, bữa sáng do nhân viên khách sạn phục vụ, trên bức tường chất liệu kém chất lượng có dán dòng chữ 'khách sạn lớn Vạn Gia Đăng Hỏa', chữ "lớn" này khiến cho cậu thấy, khách sạn này chất lượng thì kém nhưng tham vọng cũng lớn thật

nhân viên khách sạn thì trang điểm như hát kịch, một mặt trắng bệch, như quỷ ma trong phim kinh dị, đôi môi đỏ chót, nhìn như chết trôi. Tổng thể trang điểm không có ưu điểm gì ngoài việc khiến khách hàng cảm thấy sợ hãi, tuy trang điểm nhưng không có phát huy đúng công dụng đẹp khoe xấu che

Cô hướng dẫn viên cầm khay ăn lên, đọc từng tên trong danh sách, Đinh Mục nhớ rõ tên của cậu nằm ở đầu danh sách, nên không đợi cô ta điểm danh, cậu đã tiến lên lấy khay

Khi cầm khay về chỗ ngồi ăn, cậu luôn cảm giác có ánh nhìn hung ác của hướng dẫn viên với cậu, quay lại nhìn thì chẳng có gì cả, chẳng lẽ là ảo giác?

Ba người đoàn khác tối qua cũng đến ăn sáng, người đàn ông đẹp trai kia vẫn ngồi chính giữa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.


                                 

         
               

ăn cơm trước mặt một người đẹp trai như vậy, tâm tình đương nhiên khoan khoái lạ thường, cũng không biết người như thế nào mới có thể xứng với hắn.

Đinh Mục ăn 2 cái bánh bao, ăn rất ngon, nhưng có chút mặn, uống một bát cháo vẫn cảm thấy khát nước, nên múc thêm nửa bát, có người nhìn cậu múc hơi ít, còn khuyên cậu múc nhiều hơn, dù sau cũng không tốn tiền, Đinh Mục ngẫm lại cảm thấy uống cũng không hết, múc thêm thì lãng phí, nên chỉ múc nửa bát, uống xong thì cảm thấy không khát nữa

Lúc đang uống cháo, Trương Hải Sơn đến, sắc mặt không tốt đẹp gì, chắc không hay dậy sớm, dưới hai mắt đều là quầng thâm

Đinh Mục lễ phép chào hỏi, Trương Hải Sơn lại chỉ gật gật đầu, không ngồi cùng cậu mà ngồi một mình trong góc

Đinh Mục có chút lúng túng, nhưng lập tức nghĩ thông suốt, bọn họ cũng không thân với nhau, cho nên không cần thiết phải mỗi ngày ngồi cùng nhau

Ăn xong, họ tập trung trước xe rồi đi bộ lên núi. Nhan Minh Nguyệt luôn vô tình hay cố ý tìm kiếm sự hiện diện trước mặt cậu, Đinh Mục thấy có chút phiền, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đáp câu được câu không.

Khi đến trước ngôi chùa trên núi, cậu nhận ra nhóm ba người kia cũng đi chung đường với đoàn của cậu, vóc dáng cao nhất chính là người đàn ông có khí thế mạnh mẽ kia, trên lưng cõng cái hộp dài, cô gái nhỏ đen gầy còn cười với cậu, cậu cảm thấy cô gái nhỏ này còn đáng yêu hơn Nhan Minh Nguyệt nhiều, cho dù chỉ kết bạn thì cậu cũng không muốn kết bạn với người biểu hiện quá mức thân mật với người lần đầu gặp như Nhan Minh Nguyệt

Nhan Minh Nguyệt thấy cậu cùng cô bé kia "Đầu mày cuối mắt", không kìm chế được, chủ động hỏi "Anh thích thể loại đó?"

Đinh Mục lắc đầu một cái, hiện tại cậu không có dự định kết hôn, chỉ muốn đợi đến khi có thể trả hết tiền trả góp cho căn hộ ba phòng ngủ trong thành phố mới tính tiếp, không biết mấy đồng nghiệp trong công ty rảnh đến hoảng, luôn tìm cách mai mối người cho cậu

Sau lần này, có lẽ mấy người đó cũng từ bỏ.

Nhan Minh Nguyệt bĩu môi, hiển nhiên không tin, cũng nhận ra cậu không muốn trò chuyện tiếp, đơn giản đi ra nói chuyện cùng người khác, Đinh Mục mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngôi miếu này trông rất kỳ lạ, nhìn nhỏ mà tràn ngập cảm giác quái dị, trước cửa không phải là một con thụy thú, không phải Kỳ Lân, càng không phải là sư tử, hai con quỷ với cái lưng gù, đầu thì to bất thường, mặt như chim đại bàng, trên đầu có 2 cái sừng, nhếch miệng nhe răng, hai mắt lồi ra, tóc bù xù, đôi tai dài dựng thẳng, nhìn hơi doạ người.

Mọi người nhìn thấy hai pho tượng quỷ này, sắc mặt có chút quái dị, có người còn lên tiếng nói: "Miếu này toàn thờ quỷ hay sao?"

Đinh Mục nhìn quanh, thấy người đang nói chính là Lâm Duyệt. Người này thường thích gây ấn tượng với mọi người trong công ty, không nghĩ khi ra ngoài lại không biết giữ mồm giữ miệng

Lâm Duyệt nói xong, thấy mọi người quay lại nhìn mình, không để ý đến sắc mặt u ám của nữ hướng dẫn viên, gã nói thêm "Gì mà chùa miếu cổ xưa, nhìn nát như này chắc chắn thờ toàn tà thần"

"Chúng ta vào thôi." Hướng dẫn viên du lịch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Duyệt, khiến Lâm Duyệt mắng "Mẹ mày, nhìn bố mày làm gì?! Bệnh thần kinh sao?"

Người hướng dẫn viên thu hồi ánh mắt, bình tĩnh mở cửa, cúi đầu cung kính bước vào sân, sau đó quay người nói "Mọi người chỉ cần hành lễ với thần Hòa Trạch, sau khi hành lễ có thể tự do tham quan, mọi người chú ý, ngôi miếu này cung phụng chính là thần của nơi này, quản lý nguồn nước sông ngòi, nhất định phải cung kính, miệng không thể nói lời ô uế, lớn tiếng ồn ào"

Sau khi hướng dẫn xong, cô đi đến chính điện, quỳ xuống đệm, lạy ba lạy một cách cung kính, đứng dậy nói thầm cái gì đó

"Này, ở đây không có tu sĩ sao?" Lâm Duyệt vỗ vỗ vai hướng dẫn viên du lịch

"Lúc trước là có, sau đó..." Hướng dẫn viên du lịch vẫn chưa nói hết, lại bị Lâm Duyệt một tiếng "Đệt mẹ" cắt ngang .

"Đây là thần gì vậy? Một nam một nữ? Nữ kia sao không mặc quần áo? Ngực phẳng, cô xem tay kia giống móng vuốt đại bàng hay giống cái chân gà" Lâm Duyệt lôi người bên cạnh xem, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ

Hai vị thần kia, một người mặc áo đạo bào màu trắng, mái tóc dài màu trắng, nhắm hai mắt, khắp khuôn mặt biểu lộ ý cười từ bi, bên phải ôm một bức tượng thần cao gần bằng, tượng kia chỉ khoác áo dài màu đen, mái tóc dài màu đen, nửa người dưới lộ ra bóng loáng, dường như không có giới tính.

"Nhìn sao mà gợi cảm thế, không giống thần linh, khà khà khà, đẹp đến như vậy, lúc về nhất định phải mua một bức tượng, rảnh rỗi còn lấy ra để thủ dâm." Người gã kéo đến nói chuyện cũng không phải hạng người gì tốt, có tính tham lam

Hai người này liên tục nói luôn miệng, không nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch càng ngày càng sợ hãi sắc mặt.

Hướng dẫn viên du lịch quỳ gối trên bồ đoàn tự lẩm bẩm "Người phàm vô tri, thỉnh thần đừng giận."

Bọn họ đều không có nghe thấy, trong chính điện đang vang lên từng trận "Răng rắc" nhỏ bé


       

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play