CHƯƠNG 2: KHÔNG GIAN VÒNG NGỌC, LẦN NÀY HÃY ĐỂ CÔ SỞ HỮU
Nhan Ly về đến phòng trọ, việc đầu tiên là nhỏ m.á.u để vòng ngọc nhận chủ.
Ba giây sau.
Trong căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh, đột nhiên cuộn lên một cơn gió.
Trong gió mang theo mùi hương nhàn nhạt, thanh đạm dễ ngửi.
Nhan Ly hít sâu một hơi, cảm thấy từ trong lòng n.g.ự.c lan ra một cảm giác khó tả.
Sau cùng là toàn thân thư thái.
Giây tiếp theo, trong đầu Nhan Ly xuất hiện một không gian vô biên vô tận.
Theo ý niệm của cô, cả người liền tiến vào không gian kỳ diệu này.
Xung quanh đều là sương trắng, chỉ có mảnh đất nhỏ dưới chân Nhan Ly là rõ ràng sáng sủa.
Không gian!
Lần này đổi lại là cô sở hữu rồi!
Nhan Ly thử im lặng khởi niệm trong lòng, lập tức quay lại căn phòng nhỏ hẹp oi bức ban đầu.
Cô vội vàng đi đến bên cạnh chiếc ghế, lại khởi niệm lần nữa.
Lần này cả người lẫn ghế đều xuất hiện trong không gian.
Phạm vi cô và chiếc ghế đang ở, sương trắng tan đi, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đời trước Nhan Ly chưa từng sở hữu không gian, cho nên không hiểu rõ về nó lắm.
Tiếp theo, khi cô dần dần mò mẫm, phát hiện không gian này vậy mà lại không có diện tích cố định.
Phàm là nơi nào đặt đồ vật, sương trắng sẽ tan hết.
Điều này có chút giống như trò chơi giải đố, có thể không ngừng khai phá mở rộng địa bàn mới.
Rất tốt.
Nhan Ly đặt một đĩa thức ăn vừa nấu xong vào trong không gian, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Hiện tại số dư của cô chỉ có năm nghìn tệ, căn bản không mua được bao nhiêu đồ.
Còn một tuần nữa là đến mạt thế rồi, lúc này đi kiếm tiền quả thực có chút không thực tế.
Không có thời gian, cũng không có tinh lực.
Đột nhiên, trong đầu Nhan Ly lóe lên một tia sáng.
Mở điện thoại di động, bắt đầu tìm kiếm các phần mềm cho vay trên mạng.
Nếu là Nhan Ly trước đây, có c.h.ế.t cô cũng không bao giờ đụng vào những thứ cho vay nặng lãi này.
Tiêu dùng trước là một thói quen rất xấu.
Nhưng bây giờ tình hình có chút đặc biệt.
Bây giờ vay tiền, đợi đến khi mạt thế đến, khắp nơi đều là zombie, mọi người đều bận rộn chạy trốn, căn bản sẽ không có ai rảnh mà đến tìm cô đòi nợ.
Tuy rằng làm vậy có phần không đạo đức, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Sau một hồi thao tác.
Nhan Ly lại mở ứng dụng thanh toán màu xanh quen thuộc. Thấy vẫn còn hạn mức vay, cô khẽ trấn tĩnh lại.
Sau khi vay mượn được một số tiền từ những kênh đáng tin cậy, cô lập tức bắt xe đến trung tâm nội thất trong thành phố.
Số tiền đó, đã đủ để cô mua sắm những vật dụng cần thiết cho một căn nhà.
Nhan Ly ngẩng đầu lên, ánh nắng ấm áp rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, vừa chói mắt vừa xinh đẹp.
Trọng sinh một lần, cô muốn sống.
Không chỉ muốn sống sót trong môi trường khắc nghiệt của mạt thế, mà còn muốn sống thật thoải mái.