CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC MẠT THẾ
“Ông ngoại, con muốn cái vòng gỗ này, còn vòng ngọc thì để lại cho chị đi ạ.”
Khi nghe thấy em họ nói vậy, cô - Nhan Ly biết rằng, không chỉ có mình tôi trọng sinh.
Em họ cũng đã trọng sinh rồi.
Tính toán thời gian, hiện tại cách mạt thế giáng xuống còn bảy ngày, tròn một tuần.
Mạt thế giáng xuống, đầu tiên là toàn cầu đóng băng, sau đó động vật và con người cũng dần dần biến dị.
Người bình thường bị những quái vật biến dị đó lây nhiễm, cũng sẽ biến thành quái vật giống như chúng.
Sau đó, người tụ tập ngày càng đông, cuối cùng zombie bao vây thành phố, cả thành phố hoàn toàn thất thủ.
Cảnh tượng trước mắt này đối với Nhan Ly mà nói, vô cùng quen thuộc.
Đời trước, em họ Dương Thanh Y đã chọn chiếc vòng ngọc tinh xảo xinh đẹp kia. Không ngờ sau khi mạt thế đến, ngoài việc có thể làm một nhà kho di động, thì không có tác dụng nào khác.
Cuối cùng, em họ không thức tỉnh dị năng nào, đã c.h.ế.t thảm trong đám zombie.
Còn chiếc vòng gỗ mà Nhan Ly nhặt được sau khi bị chọn sót lại, lại mang đến cho cô một cơ duyên khó tin.
Một chiếc vòng gỗ thoạt nhìn bình thường, bên trong lại ẩn chứa càn khôn.
Vòng gỗ mang đến cho Nhan Ly dị năng hệ Thuỷ, dị năng Chữa Trị. Máu của cô cũng trở thành thần dược có thể giải độc cho người bị nhiễm.
Đời trước, Nhan Ly dựa vào thứ đồ bỏ đi mà em họ mình coi thường này, trở thành cục cưng trong nhóm nhỏ ở mạt thế.
Nhưng chỉ có mình Nhan Ly biết, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng được mọi người vây quanh đó, là sự tàn nhẫn đến mức nào...
Hóa ra, cô đã trọng sinh về ngày chọn vòng.
Nhìn Dương Thanh Y nhanh tay lấy đi chiếc vòng gỗ trông có vẻ tầm thường kia, Nhan Ly không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn bình tĩnh như thường.
“Y Y à, chiếc vòng ngọc này đẹp hơn, cũng hợp với làn da của con hơn.” Ông lão nằm trên giường bệnh từ ái nhìn Dương Thanh Y.
“Không đâu ạ, cái đẹp để lại cho chị, con chỉ muốn cái vòng gỗ kia thôi.” Dương Thanh Y tỏ vẻ hiểu chuyện, một bộ dáng thấu tình đạt lý.
Ông ngoại mỉm cười hài lòng.
Những người lớn khác vây quanh giường bệnh đều rối rít khen ngợi em họ.
Nhan Ly thức thời cầm lấy chiếc vòng ngọc đeo lên cổ tay, lặng lẽ lui vào góc.
Đột nhiên, eo cô bị ai đó nhéo mạnh.
Nhan Ly đau đến run người.
Cô quay đầu lại, phát hiện người nhéo mình là mẹ cô.
Dương Thu Lan vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn cô. Tay bà không hề dừng lại, còn định véo thêm một cái nữa.
“Mày nhìn em gái mày xem, ngoan ngoãn biết bao, miệng lưỡi lại ngọt ngào. Đâu giống như mày, cả ngày cứ xị cái mặt ra, đúng là đồ xui xẻo!”
Lần này, Nhan Ly không để mẹ cô toại nguyện.
Cô hất tay mẹ ra.
Dương Thu Lan sửng sốt.
“Con ranh này, mày còn dám tránh à? Ngứa đòn rồi phải không?” Người phụ nữ trung niên nổi giận, mặt mũi hung tợn, đưa tay định tát cô.
Nhan Ly trực tiếp đẩy bà ta ra, không quay đầu lại mà chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Ơ? Tiểu Ly!”
“Chuyện gì vậy? Con bé này…”
“Chị họ, chị đi đâu vậy?”
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của các cô dì chú bác.
“Con ranh mất dạy, ông ngoại còn đang nằm trên giường bệnh mà nó dám…”
“Chị dâu, không ngờ đấy, con gái chị trông hiền lành vậy mà tính khí cũng không nhỏ đâu.”
Những âm thanh đó lọt vào tai Nhan Ly, đều bị cô ném ra sau đầu.