Cô chạy trên hành lang, gió rít bên tai, luồn qua tà váy, bay vút về phía xa.
Trọng sinh rồi.
Cô thực sự đã trọng sinh rồi.
Ông trời thương xót cô, cuối cùng cũng cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Thật ra Nhan Ly luôn hiểu rõ, mẹ chán ghét cô, người thân không yêu thương cô, cô không có bạn bè, không có tri kỷ, trên đời này không một ai quan tâm đến cô.
Cho dù là kiếp trước được mọi người vây quanh, cũng đều là vì dị năng do vòng gỗ mang lại mà thôi.
Bọn họ ngưỡng mộ cô, đồng thời cũng thèm khát dòng m.á.u này của cô.
Nhan Ly sẽ không bao giờ quên, mình đã c.h.ế.t như thế nào.
Bị nhốt trong phòng thí nghiệm, khắp người cắm đầy các loại ống, máy móc vận hành tốc độ cao kết nối với cơ thể cô.
Cuối cùng cô bị hút cạn m.á.u mà chết.
Dị năng gì đó, vòng gỗ gì đó, nếu Dương Thanh Y đã muốn, vậy thì cho cô ta hết đi!
Nhan Ly cô cầu - còn - không - được.
Nhan Ly đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước lạnh kích thích thần kinh, khiến đầu óc cô lúc này cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cha mẹ ly hôn, mẹ một lòng thiên vị nhà cậu, thà yêu thương em họ Dương Thanh Y, cũng không thèm để đứa con gái ruột là cô vào mắt.
Cha tái hôn, mẹ kế sinh cho ông một đứa con trai, ông cũng không thèm quan tâm đến đứa con gái là cô.
Theo lời của cha cô, cô chính là đồ lỗ vốn.
Mà trong mắt mẹ cô, cô chính là đồ đê tiện, là kẻ vướng víu, là thứ rác rưởi không bằng Dương Thanh Y về mọi mặt.
Nhan Ly giơ tay lau khô mặt, mở điện thoại.
Số dư hiển thị còn năm nghìn tệ.
Lúc này cách mạt thế còn bảy ngày, cô vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Cô cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, trầm mặc một lúc.
Sau đó nhanh chóng bắt xe về phòng trọ của mình.
Khi cha mẹ ly hôn, cô bị ném cho mẹ, nhà cửa và tài sản chẳng có gì.
Người cha nhẫn tâm kia của cô, cũng coi như có chút tâm cơ.
Ngoại tình khi vợ mang thai, còn sớm chuyển hết tài sản ra ngoài, sau đó bỏ đi.
Đây cũng là một trong những lý do khiến mẹ cô ghét cô.
Dương Thu Lan luôn cho rằng, vì mang thai cô nên mới khiến chồng không có chỗ phát tiết dục vọng, do đó ông mới ngoại tình.
Vậy nên, sau khi bị người đàn ông tệ bạc kia ruồng bỏ, bà ta đã một thân một mình, đơn độc nuôi nấng con gái. Ngày qua ngày, sự oán hận và ghét bỏ đối với Nhan Ly ngày càng sâu đậm.
Dẫn đến sau khi Nhan Ly tốt nghiệp cấp hai, bà ta thân là mẹ lại không cho cô tiếp tục đi học, trực tiếp đuổi cô ra ngoài, ép cô vào nhà máy làm công nhân.
Suốt chặng đường đó, Nhan Ly không bỏ cuộc, nén giận, tự lực cánh sinh.
Cô tự mình đi làm thêm, thức khuya dậy sớm, ngoài giờ học còn phải làm thêm hai công việc khác.
Gặp kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, cô thậm chí còn làm ba công việc.
Không ai bồi dưỡng, cô tự làm chất dinh dưỡng cho mình, tự cung tự cấp.
Cứ như vậy, Nhan Ly dựa vào đôi bàn tay mình học xong cấp ba, lại rất xuất sắc thi đậu vào một trường đại học không tệ.
Nhưng cho dù như vậy, mẹ cô vẫn coi thường cô, vẫn ghét bỏ cô.
Còn người cha kia của cô, càng không cần phải nói đến. E rằng, ông ta đã sớm quên mất mình còn có một đứa con gái như vậy rồi.