Sau khi xử lý xong những thông tin mình cần, Triệu Gia Mẫn đi đến cửa phòng tắm.
Cô không nhận lại con gái từ tay Giang Trầm Ý mà quỳ xuống đất, gương mặt tràn đầy vẻ yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của con.
“Tôi không biết ngài là ai, cũng không biết ngài tìm tôi để làm gì, nhưng chỉ cần có thể làm con gái tôi sống sót, ngài muốn tôi làm gì cũng được.” Đây là lần thứ hai Triệu Gia Mẫn nói câu này.
“Về những điểm yếu đó, tôi đã nghĩ ra một kế tạm thời. Tôi sẽ dùng điện thoại của gã đàn ông kia gọi Chu Duy tới đây. Ngài có thể giúp tôi đánh ngất hắn được không? Tôi đã tìm thấy một vài thứ trên người gã đàn ông kia, vừa hay có thể dùng cho cả hai người bọn họ.” Triệu Gia Mẫn vừa nói vừa nở một nụ cười không thành tiếng.
Giang Trầm Ý hơi nhíu mày, cậu có dự cảm việc cô định làm không phải là chuyện an toàn.
Triệu Gia Mẫn thấy cậu có vẻ không tán thành, lòng chợt mềm đi một chút. Đến lúc này, cô mới nhận ra chàng trai có thủ đoạn thần kỳ này cũng chỉ là một đứa trẻ mới ngoài hai mươi tuổi mà thôi.
“Tôi biết mình sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa cũng không chắc có thể xóa bỏ hoàn toàn được hay không, nhưng… tôi muốn thử một lần, tôi không còn đường lui nữa rồi.” Giọng Triệu Gia Mẫn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Giang Trầm Ý cũng giống như ánh mắt nhìn con gái mình, đều là ánh mắt nhìn một đứa trẻ.
“Điều duy nhất tôi băn khoăn lúc này là, sau khi tôi xử lý xong chuyện này, ngài có thể giúp tôi và con gái hoàn toàn rời xa Chu Duy được không?”
Giang Trầm Ý hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Triệu Gia Mẫn, kiên định trả lời câu hỏi của cô: “Có thể.”
Thấy cô thở phào nhẹ nhõm, cậu tiếp tục ôm Tiểu Nhụy, giọng điệu thoải mái nói: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người như Chu Duy, không cần cô phải trả bất kỳ cái giá nào cô không làm được, cũng sẽ không ra tay với con gái cô.”
Cậu giả vờ như không nhìn thấy cơ thể Triệu Gia Mẫn khẽ run lên, cũng giả vờ không thấy con dao nhỏ cô đang nắm chặt trong lòng bàn tay, nói tiếp: “Thứ cô cần, phải đích thân cô đến siêu thị giao dịch với tôi, và tiền giao dịch chính là công đức trên người cô.”
Không cần tiền bạc, cũng không cần cô phải làm gì cả, siêu thị chỉ cần công đức.
Keng một tiếng, cô buông lỏng tay con dao nhỏ ra.
“Xin lỗi…” Cô nhỏ giọng nói, ánh mắt thoáng chốc trở nên u ám.
Giang Trầm Ý lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi, dù sao cô cũng chưa thực hiện hành vi đó, không tính.” Hơn nữa, cậu có thể hiểu được tâm trạng của cô, con dao này chủ yếu là để đề phòng cậu ra tay với đứa trẻ, thiên về tác dụng cảnh cáo nhiều hơn.
Nhưng cậu càng nói như vậy, Triệu Gia Mẫn trong lòng lại càng thêm áy náy.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này. Cô muốn động thủ xử lý, vậy con gái cô phải làm sao?” Không thể nào ôm con gái cùng ở lại đây được chứ?
Triệu Gia Mẫn lặng im. Cô giằng co, do dự một lúc lâu, mới cắn răng hỏi: “Ngài… ngài có thể trông giúp tôi một lát được không?”
Nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng tự mình chăm sóc con gái, nhưng tình huống trước mắt rõ ràng là không được, vậy thì ở đây cũng chỉ còn lại mình chàng trai này.
“Được thôi. Cô đi đi, sẽ không ai nhìn thấy tôi bên này đâu.” Giang Trầm Ý đồng ý rất dứt khoát.
Triệu Gia Mẫn ngạc nhiên nhìn cậu một cái, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng, giọng nói tràn đầy vẻ cảm kích: “Cảm ơn ngài!”
Nói xong, cô quả quyết đi ra ngoài, dùng vân tay của gã đàn ông mập mạp mở khóa điện thoại hắn, vừa gửi tin nhắn cho Chu Duy, vừa kiểm tra thông tin bên trong. Càng xem thông tin, cơ thể cô càng run lên vì tức giận. Nhưng cô vẫn ghi nhớ kỹ điều mình muốn làm, vội dùng điện thoại của mình chụp lại những thứ trên đó, làm bằng chứng để đàm phán sau này.
Phía Chu Duy rất nhanh đã tới nơi. Khi tiếng đập cửa thình thịch vang lên, Triệu Gia Mẫn liếc nhìn Giang Trầm Ý đang ngồi trong phòng tắm. Thấy đối phương ra dấu OK với mình, Triệu Gia Mẫn hít sâu một hơi, cắn răng đi mở cửa.
Người vừa bước vào thấy là Triệu Gia Mẫn thì giật mình lùi lại một bước. Nhưng rất nhanh gã đã xông vào, và mau chóng phát hiện “quý nhân” của mình đang trần truồng nằm trên mặt đất, vẫn trong trạng thái hôn mê.
“Cô…”
Gã không hiểu đây là tình huống gì, giận dữ quay người định bắt Triệu Gia Mẫn giải thích thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt gã.
Sau đó, Chu Duy cũng ngất xỉu trên mặt đất giống như gã đàn ông mập mạp kia.
“Tiếp theo, còn cần tôi ở đây không?” Giang Trầm Ý tốt bụng hỏi.
Triệu Gia Mẫn lắc đầu. Hình ảnh tiếp theo quá mức ghê tởm, cô không muốn hai đứa trẻ nhìn thấy những thứ này.
“Ngài mang Tiểu Nhụy đến một nơi an toàn trước đi, tôi xử lý xong sẽ đến tìm ngài.”
Mặc dù không muốn con gái rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng… cô thật sự không còn cách nào khác.
Giang Trầm Ý biết cô không yên tâm, bèn chủ động nói với cô: “Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu chắc cô biết chứ?”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Giang Trầm Ý vỗ nhẹ lên vai cô trấn an: “Tôi tên Giang Trầm Ý, họ có quen tôi.”
Triệu Gia Mẫn nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của chàng trai, nỗi bất an sâu thẳm trong lòng dường như được xoa dịu.
“Tôi mang con bé đến bệnh viện một chuyến trước, cô xử lý xong thì liên lạc với tôi nhé.”
Cậu chủ động thêm thông tin liên lạc của Triệu Gia Mẫn. Ai mà biết gã đàn ông mập mạp kia đã cho Tiểu Nhụy uống thứ gì, để phòng ngừa bất trắc, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.
Giang Trầm Ý không ngại làm thêm chút việc ngoài giao dịch, huống hồ chuyện này liên quan đến sự an nguy của một đứa trẻ.
Trước khi cậu rời đi, Triệu Gia Mẫn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô tháo chiếc vòng trên cổ tay ra đưa cho Giang Trầm Ý: “Đây là vòng tay tôi và Tiểu Nhụy cùng nhau mua, có nó ở đây, Tiểu Nhụy sẽ tin tưởng cậu.”
Cửa phòng từ từ đóng lại. Giang Trầm Ý quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lại lần nữa thầm thở dài. Vì con cái, cô ấy thật sự bất chấp tất cả.
Giang Trầm Ý ôm đứa bé nhanh chóng đến bệnh viện. Khi nhìn thấy trang phục của đứa bé, ánh mắt của các nhân viên y tế lập tức trở nên không mấy thiện cảm. Cảm giác như giây tiếp theo họ sẽ báo cảnh sát vậy.
“Khoan đã, đây không phải con tôi, đây là tôi và mẹ cháu bé cùng nhau cứu ra! Tôi còn có vật làm tin của mẹ cháu bé trên tay, đợi con bé tỉnh lại nó sẽ biết!”
Dù cậu nói vậy, ánh mắt của những người khác nhìn cậu cũng chẳng khá hơn là bao.
Giang Trầm Ý có chút bất đắc dĩ. Cũng may sau khi kiểm tra, trong cơ thể đứa bé chỉ xét nghiệm ra thuốc ngủ, không có thứ linh tinh lộn xộn nào khác. Nhưng dù vậy, nhất cử nhất động của Giang Trầm Ý vẫn bị đông đảo nhân viên y tế theo dõi sát sao. Y tá trưởng đích thân đến trông chừng đứa bé, sợ chỉ một cái chớp mắt là đứa bé này biến mất không tăm hơi.
Giang Trầm Ý bèn đổi cho đứa bé sang phòng bệnh VIP đơn, loại có người chuyên môn chăm sóc, sau đó cậu ngồi trên ghế bên ngoài chờ Triệu Gia Mẫn. Thấy cậu tự giác rời xa đứa bé như vậy, các y tá trên hành lang cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngáp một cái. Vội vàng chạy tới đây, lại trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, bây giờ cậu vừa đói vừa mệt. Sau khi nhờ y tá trông chừng đứa bé cẩn thận hơn, Giang Trầm Ý định xuống lầu tìm quầy bán đồ ăn vặt mua chút bánh mì lấp đầy bụng.
Cậu vừa xuống đến tầng một, điện thoại trong túi quần vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Giang Trầm Ý ban đầu tưởng Triệu Gia Mẫn đã xử lý xong việc, nhưng mở ra xem, tin nhắn này là do vợ chồng Lạc Thu Minh gửi tới.
“Có quen, sao vậy?”
Ngay lúc cậu chuẩn bị trả lời tin nhắn, Giang Trầm Ý nhìn thấy mấy người vội vã đi vào cổng chính bệnh viện. Người đi đầu đang ôm đầu, trông như bị đập vỡ đầu vậy. Mà người này chính là Lạc Thu Minh, người vừa mới trả lời tin nhắn của cậu.
Đi phía sau anh là Trương Miểu Miểu, trong lòng cô còn ôm chặt một chậu cây non – đây chính là cây non có được từ giao dịch lần trước. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cây non này đã cao thêm hai, ba mươi centimet. Phía sau Trương Miểu Miểu là một nam một nữ, sắc mặt hai người cũng rất sốt ruột, căng thẳng, còn mang theo một tia phẫn nộ.
Thấy họ đi tới, Giang Trầm Ý dịch người sang phải, vừa hay chặn trước mặt Lạc Thu Minh. Đối phương ban đầu còn chưa phản ứng kịp, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười: “Là ngài!”
Hai người trợ lý đi cùng lúc nãy thấy cậu chặn đường, sắc mặt khá khó coi, cảm giác giây tiếp theo sẽ mắng người, nhưng ai ngờ Lạc Thu Minh lại quen biết người này.
“Anh sao vậy?”
Giang Trầm Ý đi theo họ đến chỗ bác sĩ. Trong lúc khâu vết thương, Lạc Thu Minh không hề có phản ứng gì, còn cười nói với Giang Trầm Ý: “Chúng tôi đã đuổi những kẻ đó đi rồi.” Những kẻ đó là ai, Giang Trầm Ý biết rất rõ.
“Chúc mừng nhé. Vậy sức khỏe hai người thế nào? Có đi kiểm tra chưa?” Cậu biết sức khỏe hai người đã bị động tay động chân, nhưng cụ thể làm gì thì không rõ lắm.
Nhắc đến chuyện này, hai người trợ lý kia lập tức nổi giận, nếu không phải đang ở bệnh viện, có lẽ đã lập tức chửi ầm lên rồi.
“Trong đồ ăn của chúng tôi bị cho thêm thuốc tránh thai, nghiền thành bột trộn vào thức ăn.” Trương Miểu Miểu giải thích, nói đúng hơn là thức ăn của cô bị cho thêm thuốc tránh thai dài hạn, nên mới dẫn đến việc cô mãi không thể mang thai. Những kẻ đó chỉ không muốn họ có con, chứ cũng không muốn hại chết họ, dù sao người còn sống thì mới có thể tiếp tục kiếm tiền.
“Vậy thì còn may.” May mắn không phải thứ gì có độc, nếu không thì phiền phức rồi.
Trương Miểu Miểu nghĩ đến điều gì đó, nhìn quanh một cái rồi kéo Giang Trầm Ý ra ngoài. Mà sau khi họ rời đi, hai người trợ lý nhỏ giọng hỏi Lạc Thu Minh: “Anh Thu Minh, người đó là ai vậy ạ? Anh và chị Miểu Miểu quen thân với cậu ấy lắm sao?”
Lạc Thu Minh không giới thiệu thân phận của Giang Trầm Ý, chỉ nói một câu: “Hai người cứ đối xử với cậu ấy như đối với tôi là được. Cậu ấy là ân nhân của tôi và Miểu Miểu.” Hai người này là trợ lý của họ, cũng là hai người duy nhất họ có thể tin tưởng. Hai trợ lý tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Lạc Thu Minh đã nói vậy, họ tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Bên này, Trương Miểu Miểu đưa Giang Trầm Ý ra hành lang bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Lúc kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói tôi dùng thuốc tránh thai dài hạn, sức khỏe cũng không tốt lắm. Vậy sau khi cây kết trái, tôi có cần phải điều dưỡng cơ thể khỏe lại rồi mới mang thai không? Nếu cứ mang thai như vậy, có ảnh hưởng không tốt đến đứa bé không?”
Thuốc nào cũng có ba phần độc, huống hồ cô uống thuốc gần như mười mấy năm, các loại di chứng sớm đã xuất hiện, chỉ là trước đây cứ nghĩ do quay phim quá mệt mỏi gây ra.
Giang Trầm Ý lắc đầu: “Cái đó thì không cần, nhưng mà…” Trên mặt cậu có chút khó xử: “Nhưng sức khỏe của chị không tốt lắm, nên lúc mang thai sẽ rất vất vả.”
Đây là sản vật có được từ giao dịch công đức, nên đứa trẻ này sẽ khỏe mạnh, cứng cáp hơn những đứa trẻ bình thường. Nhưng… là cơ thể mẹ, vốn dĩ lúc mang thai đã không thoải mái, nếu sức khỏe vốn đã không tốt, thì sự khó chịu này e rằng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nghe Giang Trầm Ý nói vậy, Trương Miểu Miểu ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần đứa bé không sao là được rồi, những chuyện khác, tôi đều không sợ.”
Có được một đứa con đã là niềm vui ngoài ý muốn, chịu khổ một chút thì có sao đâu?
Quan điểm này, Giang Trầm Ý lại không hoàn toàn đồng tình.
“Tình mẹ thật vĩ đại không sai, nhưng bản thân người mẹ cũng cần phải yêu quý bản thân nhiều hơn mới được.” Đôi mắt cậu sáng ngời mà dịu dàng, ngăn Trương Miểu Miểu định từ chối: “Được rồi, chút chuyện nhỏ này, tôi sẽ giúp chị.”
Nể tình họ mười mấy năm làm việc tốt như một ngày, cậu sẽ làm người tốt tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp hai vợ chồng họ lần nữa vậy.