Ba mươi triệu tệ mua một đứa trẻ, đây không phải bọn buôn người thì là gì?

Triệu Gia Mẫn ôm chặt con gái, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Ba mươi triệu… thì ra là chuyện như vậy!

Thấy gã đàn ông mập mạp nở nụ cười bóng nhẫy ghê tởm, từng bước tiến lại gần, Triệu Gia Mẫn đột nhiên vớ lấy chiếc đèn bàn đầu giường, dùng sức ném về phía gã.

Đáng tiếc, đối phương nghiêng đầu né được.

“Vô dụng thôi.” Hắn cười cực kỳ đắc ý: “Cho dù cô có mang con bé về được thì sao chứ? Chu Duy vẫn sẽ mang nó đến đây lần nữa thôi. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ, bản thân cô còn đang nằm trong tay hắn kia kìa.”

Những lời này khiến sắc mặt Triệu Gia Mẫn trong phút chốc trở nên trắng bệch. Phải rồi, bản thân cô còn chưa bảo vệ được mình, làm sao có thể bảo vệ được con gái đây?

Cô liếc nhìn gương mặt say ngủ yên tĩnh của con gái, lòng chợt trở nên bình tĩnh lạ thường, sát ý từ trong mắt cô từ từ lan ra. Muốn con gái được sống bình an, cô dường như chỉ còn lại một con đường duy nhất là giết kẻ này. Tay cô đã chạm đến sợi dây điện thoại, chỉ cần đối phương cúi đầu xuống…

“Ực!”

Thân hình gã đàn ông mập mạp khựng lại, sau đó nặng nề ngã xuống đất, để lộ ra Giang Trầm Ý đang đứng phía sau, người bị gã che khuất hoàn toàn lúc nãy.

Không đợi Triệu Gia Mẫn phản ứng lại, đôi mắt lạnh lùng của chàng trai nhìn xuống cô, nói ra những lời xoáy thẳng vào nội tâm cô: “Cô vừa mới có ý định giết người đúng không?”

Bàn tay Triệu Gia Mẫn đang nắm sợi dây điện thoại như bị bỏng, cô vội rụt tay về, nắm chặt lấy tấm chăn đang đắp cho con gái. Cô tránh né ánh mắt của chàng trai. Ánh mắt đó khiến Triệu Gia Mẫn có cảm giác như tâm can mình bị nhìn thấu, sự yếu đuối, bất lực và đau khổ của cô hoàn toàn phơi bày trước mặt một người xa lạ. Cảm giác này, cô cực kỳ không thích.

“Nếu cô giết người, con gái cô sẽ chẳng còn lại gì cả. Cô còn nhớ nguyện vọng của mình không? Trong lòng cô không ngừng gào thét muốn mang con bé rời khỏi Chu Duy. Nếu cô vào tù, con bé sẽ phải sống cùng Chu Duy.”

Giang Trầm Ý vừa dứt lời, liền đối mặt với sự phản đối kịch liệt của Triệu Gia Mẫn: “Không thể nào! Tôi sẽ giết hắn! Tôi sẽ giết Chu Duy! Tôi nhất định phải giết hắn!”

Cảm xúc của cô cực kỳ kích động. Giang Trầm Ý thấy vậy, liền ngồi xổm xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên đỉnh đầu cô.

“Bình tĩnh.” Giọng nói của cậu như một gáo nước đá dội xuống, hận ý của Triệu Gia Mẫn lập tức bị đông cứng lại.

Thấy cô đã bình tĩnh hơn, Giang Trầm Ý ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi phân tích từng chút một: “Giả sử! Cô thành công giết được kẻ này và chồng cô, Chu Duy. Như vậy, con gái cô hoặc là sẽ bị giao cho phường quản lý, hoặc là đưa vào viện phúc lợi.”

“Cô không có người thân, nhưng Chu Duy thì có, thậm chí Chu Duy còn quen biết những kẻ khác. Cô nghĩ xem, để con gái một mình bên ngoài sẽ có kết cục gì?”

Sẽ có kết cục gì? Triệu Gia Mẫn rùng mình một cái, dường như đã nghĩ đến những hình ảnh thật sự không tốt đẹp.

“Cô thấy đấy, cô cũng biết bọn họ chắc chắn sẽ trả thù đúng không? Mà đó còn là trong trường hợp cô giết người thành công. Giả sử… cô không thành công thì sao?” Giang Trầm Ý ấn đầu cô quay lại từ từ, trong đôi mắt màu vàng kim nhạt phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ gầy yếu. 

“Chưa nói đến sự chênh lệch thể lực tự nhiên giữa nam và nữ, lúc hắn bạo hành cô, cô còn khó lòng phản kháng, vậy thì cô định làm thế nào để giết hắn?”

Triệu Gia Mẫn theo lời Giang Trầm Ý mà chìm vào suy tư, càng nghĩ cô càng tuyệt vọng.

“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không còn cách nào cả! Có hắn ở đây, không chỉ tôi, mà cả Tiểu Nhụy cũng sẽ bị hắn khống chế cả đời!” 

Nếu chỉ một mình cô bị khống chế, Triệu Gia Mẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng con gái Tiểu Nhụy thì không được. Cô biết quá rõ con người Chu Duy xấu xa, ghê tởm đến mức nào. Có hắn ở đó, Tiểu Nhụy chắc chắn sẽ không có ngày nào được yên ổn!

Giang Trầm Ý lúc này đột nhiên tiến lại gần cô, đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương: “Rốt cuộc cô có điểm yếu gì rơi vào tay kẻ đó?” 

Nếu không, với danh tiếng của cô, chỉ cần đi báo cảnh sát nói bị bạo hành, cuộc hôn nhân này chắc chắn có thể kết thúc.

Triệu Gia Mẫn im lặng.

Một lúc lâu sau, cô bật cười một tiếng, rồi sau đó là cười lớn thành tiếng, cười đến mức vết thương trên mặt cũng rách ra, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau.

Giang Trầm Ý không an ủi cô, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, cho đến khi cô trút hết mọi cảm xúc.

Lại một lúc nữa trôi qua, cô đã khóc xong, sức lực toàn thân dường như cạn kiệt. Cô ôm con gái dựa vào mép giường, kể lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm trước kia.

“Hắn nói, hắn muốn chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp nhất của tôi.” 

Sau đó cô đã tin, và thật sự cho hắn chụp.

“Hắn nói, chỉ mình hắn xem, sẽ không đăng ra ngoài.” 

Cô cũng đã tin, nhưng sau đó lại phát hiện người xem không chỉ có một mình Chu Duy.

“Hắn nói, nếu tôi không nghe lời, những tấm ảnh đó sẽ lan tràn khắp các nền tảng mạng.”

Triệu Gia Mẫn kể lại những điều này với vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Nếu chỉ một mình cô là nạn nhân, cô cũng không phải không thể cùng hắn cá chết lưới rách. Cùng lắm thì sau này không làm diễn viên nữa, tìm một vùng quê yên tĩnh dưỡng già là xong.

“Nếu chỉ có một mình tôi, tôi không sợ, cùng lắm thì cũng chỉ là một cái chết thôi.” Đôi mắt Triệu Gia Mẫn rất sáng, cô thật sự không sợ chết.

Nhưng mà, cô có một điểm yếu, đó chính là bảo bối của cô, con gái Tiểu Nhụy.

Tiểu Nhụy tên đầy đủ là Chu Nhụy, nhưng Triệu Gia Mẫn không muốn nghe thấy chữ Chu đó, bởi vì đó là họ của Chu Duy.

“Tôi cứ ngỡ hắn nhẫn tâm, hắn ghê tởm, hắn tàn nhẫn cũng chỉ nhắm vào tôi thôi. Tiểu Nhụy là con gái hắn, hắn là cha của Tiểu Nhụy, giữa hai người có quan hệ máu mủ, ít nhiều gì hắn cũng sẽ có chút tình cha con.” 

Nhưng cô đã xem nhẹ sự vô lương tâm của Chu Duy, là cô còn mù quáng ảo tưởng rằng đối phương vẫn là một con người.

“Hắn là một tên súc sinh!” Ánh mắt Triệu Gia Mẫn lại lần nữa biến thành ánh mắt của hổ mẹ, đó là vẻ hung dữ lộ ra khi thấy con mình bị tổn thương. 

“Lúc Tiểu Nhụy bảy tuổi, hắn đã chụp một số ảnh, đó chính là điểm yếu hắn dùng để khống chế tôi.”

Cô có thể không cần danh tiếng của mình, nhưng con gái thì không được, con bé còn nhỏ như vậy! Chẳng lẽ con gái cũng phải theo cô, cả đời trốn tránh ở nơi dân cư thưa thớt sao? Lỡ như sau này lớn lên có người nhận ra con bé, rồi lại đào lại những tấm ảnh đó thì phải làm sao? Triệu Gia Mẫn không muốn đánh cược vào khả năng đó!

“Trước kia chúng tôi cũng từng có một khoảng thời gian rất ấm áp.” 

Lúc đó họ thật sự rất vui vẻ. Cho nên, sau khi đối phương lộ rõ bản chất, phản ứng đầu tiên của Triệu Gia Mẫn là không tin, thậm chí cô còn từng nghi ngờ liệu đối phương có phải bị bệnh hay không.

“Tôi thật là ngốc mà…” Cô đưa tay che mặt mình. Sau khi khóc lớn một trận, bây giờ cô muốn khóc cũng không khóc nổi nữa.

Giang Trầm Ý nhìn cô bé trong lòng cô. Đứa trẻ này chắc còn chưa đến mười tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan trông rất giống Triệu Gia Mẫn trên trang Bách khoa Baidu, thậm chí còn tinh xảo hơn, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân. Sau đó cậu lại liếc nhìn gã đàn ông mập mạp vẫn đang bất tỉnh, chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức thu mắt lại, sợ nhìn nhiều sẽ cay mắt.

“Tôi không biết cậu là ai, cũng không biết ủy thác trong miệng cậu là có ý gì, nhưng nếu cậu có thể giúp tôi…” Triệu Gia Mẫn bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Giang Trầm Ý, ánh mắt kiên định nói: “Chỉ cần cậu có thể làm cho Tiểu Nhụy bình an lớn lên, cho dù muốn mạng của tôi cũng không sao cả.”

Suốt quãng đường đi, cô đã thấy được bản lĩnh thần kỳ của đối phương, chắc hẳn… cậu cũng có phương pháp giải quyết tình cảnh khốn khó của cô. Còn về cái giá phải trả? Không sao cả! Trừ con gái ra, cô cái gì cũng có thể cho đi.

Giang Trầm Ý thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên… những khách hàng có thể khiến siêu thị tiếp nhận ủy thác, về cơ bản đều là những người có thể giao cả mạng sống của mình ra. 

Cậu rất khó tưởng tượng nếu mình không tìm đến, đứa trẻ tên Tiểu Nhụy kia sẽ phải trải qua những gì, và đợi đến khi Triệu Gia Mẫn tỉnh lại, liệu cô có hoàn toàn phát điên rồi trở thành một kẻ giết người hay không.

Đôi mắt Giang Trầm Ý hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Trong mắt cậu, trên người Triệu Gia Mẫn có một lớp hào quang vàng kim nhàn nhạt, đó là âm đức tổ tiên cô để lại, cùng với một số việc từ thiện cô đã làm trước đây. Chỉ tiếc là, những công đức đó không đủ để giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của đối phương khi kết hôn.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tin tốt. Công đức trên người Triệu Gia Mẫn tuy không nhiều, nhưng thứ cô yêu cầu cũng không quá đắt đỏ. Ít nhất, không giống như vợ chồng Lạc Thu Minh cần đến tận năm vạn điểm công đức.

“Vậy, yêu cầu của cô rốt cuộc là gì?” 

Là muốn điểm yếu của bản thân và con gái biến mất? Hay là hoàn toàn rời xa Chu Duy, không bị Chu Duy quấy rầy nữa? Hoặc là, trực tiếp làm cho Chu Duy hoàn toàn quên sạch chuyện này?

Giang Trầm Ý nheo mắt lại, trong đầu hiện lên đủ loại hàng hóa của siêu thị. Có một số rất thích hợp cho mẹ con Triệu Gia Mẫn sử dụng, hiệu quả cũng rất tốt, chỉ là điểm công đức yêu cầu không ít, không phải là thứ Triệu Gia Mẫn hiện tại có thể chi trả.

Triệu Gia Mẫn không biết Giang Trầm Ý đang nghĩ gì, đối mặt với câu hỏi của cậu, cô lại lần nữa rơi vào im lặng.

Hai người vào khách sạn đến giờ đã hơn nửa tiếng. Ngay lúc Triệu Gia Mẫn đang suy nghĩ phải xử lý thế nào, chiếc điện thoại trên giường đột nhiên rung lên ong ong.

Triệu Gia Mẫn bị tiếng chuông làm giật mình, theo phản xạ ôm chặt con gái hơn.

Mà Giang Trầm Ý ghé mắt nhìn qua, thấy cái tên trên màn hình thì bật cười thành tiếng: “Điện thoại của Chu Duy.”

Nghe thấy tên Chu Duy, Triệu Gia Mẫn thoáng lộ vẻ hung tợn, nhưng rất nhanh đã bị đè nén xuống. Điện thoại rung một phút rồi cũng im lặng.

Sau khi điện thoại reo, Giang Trầm Ý mới nhớ ra đoạn video mình quay lúc trước. Cậu đưa điện thoại cho Triệu Gia Mẫn: “Đoạn ghi hình này có lẽ sẽ giúp ích cho cô.”

“Chồng cô bán con gái cô cho tôi…”

“Ba mươi triệu…”

Đây là hình ảnh lúc cô xông vào đối chất với gã đàn ông mập mạp, bên trên ghi lại rõ ràng chuyện Chu Duy bán con gái.

“Chỉ có cái này… thì không đủ lắm.” Dùng làm bằng chứng thì đừng nghĩ tới, bởi vì cô biết rõ ba mươi triệu này không phải là chuyển khoản tiền mặt, mà là một thương vụ của Chu Duy. Hơn nữa chỉ dựa vào một câu nói thì không thể buộc tội được hắn.

Đầu óc Triệu Gia Mẫn đang nhanh chóng suy nghĩ. Cô đặt con gái vào lòng Giang Trầm Ý, sau đó lột sạch quần áo gã đàn ông mập mạp đang bất tỉnh trên mặt đất.

Giang Trầm Ý không biết cô định làm gì, nhưng cảnh tượng chướng mắt này cậu tốt nhất là không nên nhìn, bèn ôm cô bé vào phòng tắm đứng chờ. Rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng đèn flash chụp ảnh. Loáng thoáng, cậu dường như đoán được Triệu Gia Mẫn muốn làm gì.

Nếu những tấm ảnh nhạy cảm có thể uy hiếp cô, thì chúng cũng có thể uy hiếp những người khác, đặc biệt là dùng để đối phó với những nhân vật công chúng coi trọng thể diện và danh tiếng. Cô tìm kiếm thông tin về gã đàn ông mập mạp này, biết được thân phận và đơn vị công tác của đối phương xong, cô chậm rãi thở ra một luồng trọc khí.

Tay Triệu Gia Mẫn khẽ run lên. Việc cô sắp làm tiếp theo, ngay cả chính cô cũng không thể đảm bảo sẽ thành công. 

Lời nói của Giang Trầm Ý đã nhắc nhở cô: Rốt cuộc cô muốn cái gì.

Cô muốn tiêu hủy tất cả những tấm ảnh liên quan đến con gái, cũng muốn Chu Duy phải tránh xa con gái cô thật xa, tốt nhất là cả đời không bao giờ gặp lại. Điều sau cô cần sự trợ giúp, nhưng điều trước… cô có thể thử ngay bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play