Nghe Giang Trầm Ý nói muốn giúp đỡ, phản ứng đầu tiên của Trương Miểu Miểu không phải là vui mừng, mà là căng thẳng.

“Tôi sợ… tôi còn đủ công đức để giao dịch không?”

Giang Trầm Ý nghiêng nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nở một nụ cười dịu dàng. Cậu lắc đầu, nhẹ giọng trấn an: “Không cần dùng đến thứ đồ ở sau cánh cửa kia đâu. Nước Sơn Tuyền lần trước cho hai người uống đó, hai người có thể mua thêm một ít để ở nhà, uống vào có lợi cho sức khỏe.”

Thấy Trương Miểu Miểu vẫn còn chút căng thẳng, Giang Trầm Ý chu đáo nói luôn “giá bán” của nước Sơn Tuyền: “Nước Sơn Tuyền chỉ cần là người có công đức đều có thể mua được, giá cả không đắt, một thùng 30 chai chỉ cần hai mươi tệ cộng thêm 50 điểm công đức thôi.”

Một thùng uống được một tháng, cho dù Trương Miểu Miểu uống mười tháng cũng chỉ tốn hai trăm tệ và 500 điểm công đức. Mà 500 điểm công đức thì bất kỳ người bình thường nào không phạm pháp cũng sẽ có.

Nghe xong những lời này, Trương Miểu Miểu lúc này mới yên lòng: “Vậy thì tốt rồi…” Nói rồi lại có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi… là tôi lo lắng quá.”

Giang Trầm Ý hiểu sự lo lắng của cô, nên không hề để tâm: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ cái giá nào mà hai người không gánh vác nổi đâu.”

Trương Miểu Miểu hốc mắt đỏ hoe gật gật đầu, trong lòng cô càng thêm cảm kích Giang Trầm Ý.

Sau khi họ quay lại, Lạc Thu Minh bên này đã xử lý xong vết thương. Trương Miểu Miểu vội vàng kể lại cuộc đối thoại lúc trước của họ cho chồng mình nghe. Nghe nói Trương Miểu Miểu lúc mang thai có thể sẽ không thoải mái, sắc mặt Lạc Thu Minh lo lắng thấy rõ. Đến khi biết Giang Trầm Ý lại một lần nữa ra tay giúp đỡ, Lạc Thu Minh hận không thể dập đầu cảm ơn cậu ngay trước mặt mọi người.

May mà vợ anh biết đây là tình huống nào. Hai vợ chồng xuất hiện ở bệnh viện, e rằng rất nhanh sẽ có paparazzi kéo đến. Nếu thật sự quỳ xuống dập đầu, ngày mai chắc chắn sẽ xuất hiện hàng loạt cư dân mạng hoặc người hâm mộ chửi bới Giang Trầm Ý. Trương Miểu Miểu véo mạnh vào cánh tay Lạc Thu Minh một cái, đau đến nỗi người đàn ông này kêu ré lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống.

Sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra, cười hỏi cậu: “Sao cậu lại xuất hiện ở bệnh viện vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

À! Đúng rồi!

Đến lúc này, Giang Trầm Ý mới nhớ ra rốt cuộc mình xuống lầu để làm gì. Nhưng trước đó, cậu muốn nhờ Trương Miểu Miểu một việc: “Chị có thể đến phòng bệnh VIP đơn ở tầng 7 khu nội trú, trông giúp tôi Tiểu Nhụy một lát được không? Là con của Triệu Gia Mẫn.” 

Cậu còn đưa ra chiếc vòng tay Triệu Gia Mẫn đưa lúc trước, để phòng khi Tiểu Nhụy tỉnh lại sẽ có phản ứng hoảng sợ.

Trương Miểu Miểu tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Giang Trầm Ý.

Lạc Thu Minh xoa xoa cánh tay đứng dậy, theo phản xạ hỏi: “Vậy cô ấy đâu? Con ốm mà cô ấy không rảnh, lẽ nào chồng cô ấy rảnh?”

Giang Trầm Ý chống cằm do dự một lát, nhìn quanh một vòng, rồi ghé sát vào người Lạc Thu Minh nhỏ giọng hỏi: “Anh bây giờ có rảnh không?” 

Cậu vẫn còn hơi lo lắng cho Triệu Gia Mẫn, dù sao cô cũng phải đối mặt với hai gã đàn ông. Lỡ như… cậu chỉ nói là lỡ như thôi nhé, lỡ như xảy ra sai sót gì, thì Triệu Gia Mẫn và con gái cô ấy phải làm sao? Lúc trước cậu đồng ý để cô ấy ở lại một mình là vì cậu còn phải trông đứa bé, nhưng bây giờ có Trương Miểu Miểu ở đây rồi, Giang Trầm Ý liền muốn quay lại xem sao.

Lạc Thu Minh lập tức hiểu ra Giang Trầm Ý cần mình giúp đỡ. Anh không hỏi nhiều, vỗ ngực nói: “Rảnh! Đương nhiên là rảnh! Cậu cần tôi làm gì cứ nói thẳng là được!”

Đã rảnh thì Giang Trầm Ý liền định đưa Lạc Thu Minh quay lại đó một chuyến. Sở dĩ muốn đưa Lạc Thu Minh theo cũng là muốn mượn một chút danh tiếng và sức ảnh hưởng của anh.

Trương Miểu Miểu đưa hai trợ lý đến khu nội trú. Giang Trầm Ý đưa Lạc Thu Minh đã che kín mặt quay trở lại khách sạn Thiên Nga.

Lại một lần nữa mượn thẻ vạn năng của siêu thị, hai người thuận lợi đi đến cửa phòng. Đứng ngoài hành lang hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong, nhưng khi Giang Trầm Ý mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt vọng ra. Tiếng cãi nhau lớn đến mức át cả tiếng mở cửa. Mãi đến khi bóng dáng Giang Trầm Ý xuất hiện, Chu Duy mới phát hiện trong phòng có thêm người.

Giang Trầm Ý liếc nhìn qua, phát hiện trên mặt Triệu Gia Mẫn có thêm một dấu bàn tay, nhìn màu sắc vết hằn là biết đối phương ra tay rất mạnh.

“Hắn lại đánh cô.” 

Câu nói vạch trần sự thật này, vào tai Chu Duy lại giống như tình nhân của Triệu Gia Mẫn đến tìm chỗ dựa gây sự. Cảm thấy mình bị cắm sừng, Chu Duy lập tức vung nắm đấm về phía Giang Trầm Ý.

Nhưng gã đã xem nhẹ Giang Trầm Ý. Đối phương thậm chí không cần quay đầu lại nhìn, một tay đã bắt được nắm đấm của Chu Duy, thuận thế vặn mạnh một cái, trực tiếp quật ngã gã xuống đất, tiếp theo một chân đạp lên lưng Chu Duy, khiến gã giãy giụa thế nào cũng không dậy nổi.

“Ha…” 

Nhìn thấy Chu Duy giãy giụa tứ chi như con rùa đen, Triệu Gia Mẫn đang trong cơn tức giận bỗng bật cười thành tiếng. Cô nhìn về phía người đàn ông còn lại đang đứng ở cửa. Lạc Thu Minh hơi kéo khẩu trang xuống, dùng khẩu hình nói cho Triệu Gia Mẫn biết con bé đang được Miểu Miểu chăm sóc.

Triệu Gia Mẫn mắt đỏ hoe, giọng đầy cảm kích nói lời cảm ơn. Ai ngờ, câu cảm ơn này lại khiến Chu Duy càng thêm phẫn nộ. Gã cho rằng lời cảm ơn này là dành cho Giang Trầm Ý.

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, Triệu Gia Mẫn! Tao nói cho mày biết, đừng mơ dễ dàng rời xa tao!” Chu Duy vốn dĩ không mặc quần áo tử tế, lúc này bò lổm ngổm trên đất làm rơi cả khăn tắm.

Giang Trầm Ý lặng lẽ quay đầu đi, cố chớp chớp mắt. Cảnh tượng kia thật sự quá cay mắt.

Gã đàn ông mập mạp nằm trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nhớ lại cảm giác lúc trước, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Hắn tỏ ra khá bình tĩnh, trực tiếp hỏi Triệu Gia Mẫn: “Cô muốn cái gì?”

Chu Duy nghe thấy giọng nói của đối phương, lập tức trở nên hoảng hốt: “Không… Không cần, Lư tổng, ông không thể đồng ý với con đàn bà thối tha này!”

“Tôi muốn xóa bỏ tất cả ảnh chụp, còn nữa, không được gây trở ngại cho tôi và hắn ly hôn.” 

Yêu cầu của Triệu Gia Mẫn thật ra rất đơn giản, đối với Lư tổng mà nói cũng không có tổn thất gì. Điều duy nhất khiến ông ta không vui chính là mình bị mất mặt trước mặt mấy người này.

Ông ta liếc nhìn Giang Trầm Ý đang đạp lên người Chu Duy, con ngươi đảo qua thân hình thon dài của chàng trai. Giang Trầm Ý cảm nhận được ánh mắt ghê tởm, chân hơi dùng sức, tiếng kêu thảm thiết của Chu Duy lập tức cắt ngang ý nghĩ của Lư tổng.

“Nếu ông làm được, thì tôi cũng sẽ ngoan ngoãn xóa bỏ đoạn ghi hình trong tay. Ông cũng không muốn bị toàn bộ công ty nhìn thấy video… của các người đâu nhỉ.” Giọng nói bình thản của Triệu Gia Mẫn mang theo một vẻ điên cuồng nhàn nhạt. 

“Còn nữa, trong điện thoại của ông có vài thứ, tôi cũng đã sao lưu lại rồi.” Điểm này mới là chí mạng nhất.

Giang Trầm Ý nhìn Triệu Gia Mẫn, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười hài lòng. 

Chu Duy và Lư tổng này nếu chỉ là tình một đêm đơn thuần thì đã không đợi đến hôm nay. Giờ xem ra, chắc hẳn Triệu Gia Mẫn đã bỏ thêm thứ gì đó vào giữa bọn họ. Nhưng nghĩ kỹ lại, thứ đó có lẽ cũng không phải do Triệu Gia Mẫn tự mang đến.

Còn về những tấm ảnh Triệu Gia Mẫn nhắc đến lúc trước… Lạc Thu Minh lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn Chu Duy như đang nhìn một đống rác rưởi. Còn Giang Trầm Ý, cậu càng hiểu rõ sự thật hơn, đối với việc Triệu Gia Mẫn làm, cậu không vỗ tay khen ngợi ngay tại chỗ đã là nể tình lắm rồi. Hai kẻ này đều không phải thứ tốt đẹp gì, đồng tình làm gì chứ.

Ánh mắt hung ác của Lư tổng nhìn chằm chằm Triệu Gia Mẫn, ha hả cười lạnh: “Cô nên nghĩ cho kỹ, cho dù xóa bỏ ảnh chụp, thì sau này cuộc sống của cô cũng sẽ không dễ chịu đâu.” 

Những nội dung sao lưu kia không chỉ liên quan đến một mình ông ta, Triệu Gia Mẫn đây là đang vội vã tìm chết sao?

Nhưng, Triệu Gia Mẫn có để tâm không? Cô không hề! Một người mẹ đến mạng sống còn có thể không cần, sao lại để tâm đến chút chuyện này.

Lạc Thu Minh ban đầu định chạy qua chống lưng cho Triệu Gia Mẫn, nhưng bây giờ anh cảm thấy mình tốt nhất nên chậm một chút hãy ra mặt.

“Không sao cả. Xóa đi, không chỉ là ảnh trong điện thoại Chu Duy, mà các người… tất cả những ai đã xem qua đều phải xóa hết. Mấy người khác tôi cũng đã điều tra được thân phận rồi, có vài thứ tốt nhất không nên lộ ra ngoài, ông nói đúng không, Lư tổng?” Triệu Gia Mẫn không chút sợ hãi nhìn thẳng Lư tổng. Cảm ơn chiếc điện thoại của Lư tổng đã cho cô thêm rất nhiều điểm yếu của bọn họ.

“Được, nhưng đồ trong điện thoại của cô cũng phải xóa sạch sẽ.” Lư tổng lập tức quyết định.

Triệu Gia Mẫn dùng nhận diện khuôn mặt mở khóa điện thoại Chu Duy, trực tiếp khôi phục cài đặt gốc toàn bộ điện thoại, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt gã: “Mày còn cất ảnh ở chỗ nào nữa?”

“Hết rồi!” Chu Duy nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Giang Trầm Ý liền vang lên trên đầu gã: “Hắn đang nói dối.”

Ánh mắt ba người lập tức đổ dồn vào người cậu. Giang Trầm Ý nhìn chằm chằm Chu Duy, đôi mắt sâu thẳm lạ thường, nhắc lại lần nữa: “Anh đang nói dối.”

Môi Chu Duy mấp máy, còn muốn biện giải thì Giang Trầm Ý đã cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Chu Duy ở vị trí mà Lư tổng không nhìn thấy. Đôi mắt đó, như có thứ gì đang chảy xuôi… thứ màu vàng kim, giống như cát vàng đang lưu động…

Chu Duy nhìn thấy bóng mình trong mắt Giang Trầm Ý, chỉ là cái bóng đó không có mặt mũi, trên người còn bị một lớp sương mù đen kịt bao phủ. Cái bóng đó, nhìn không giống người chút nào.

“Đừng nói dối, tôi nhìn ra được đấy.” 

Giang Trầm Ý nói xong câu đó, lại chớp mắt một cái, con ngươi liền khôi phục lại dáng vẻ người bình thường. Còn Chu Duy lại đột nhiên toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Trong phòng im lặng vài phút, Chu Duy mới run rẩy lên tiếng: “Trong… trong tài khoản ổ đĩa mạng của tao, bên trong có bản gốc…”

Triệu Gia Mẫn nhanh chóng tìm được tài khoản đối phương giấu đi, mở ra xem, mấy GB ảnh chụp bên trong khiến cô chỉ muốn đập thẳng cái điện thoại này vào đầu Chu Duy. Trên thực tế, cô cũng đã làm như vậy – sau khi xóa bỏ tất cả ảnh chụp, cô đột ngột đập mạnh xuống.

Chu Duy bị đập vỡ đầu chảy máu, nhưng vẫn không rên một tiếng, ngay cả sau khi Giang Trầm Ý thu chân lại, gã cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Giống như là bị thứ gì đó dọa cho không dám nhúc nhích vậy.

Lư tổng trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức nhìn về phía Giang Trầm Ý đang đi sang một bên. Ánh mắt dò xét và tràn ngập dâm dục khiến người ta ghê tởm. Giang Trầm Ý cố kiềm chế bản thân để giải quyết xong chuyện chính trước đã.

Xì, thật sự rất muốn đánh người mà!

Sau khi giải quyết xong một trong những mối họa ngầm, Lạc Thu Minh cũng từ trong góc đi ra: “Nếu mọi chuyện đều đã xử lý xong, như vậy sau này chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ?”

Sự xuất hiện của Lạc Thu Minh khiến Lư tổng kinh ngạc tột độ. Ông ta mặt âm trầm trừng mắt nhìn Triệu Gia Mẫn, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu: “Đương! Nhiên!”

Có Lạc Thu Minh ở đây, bọn họ muốn động tay động chân cũng phải suy nghĩ kỹ càng. Họ có thể không nể mặt Triệu Gia Mẫn, nhưng không thể không nể mặt Lạc Thu Minh. Người này ở trong giới giải trí bao nhiêu năm như vậy, chỗ dựa không đơn thuần chỉ là thân phận Ảnh đế nho nhỏ.

Nhưng rất nhanh, ý đồ xấu xa của ông ta lại bắt đầu nhen nhóm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play