“Ồ… không biết anh Lạc xuất hiện ở đây, cô Trương có biết chuyện này không nhỉ?” Lời này rõ ràng là đang châm ngòi ly gián.
Lạc Thu Minh liếc nhìn đối phương một cái, bình tĩnh nói: “Vợ tôi hiện đang ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhụy, ông đoán xem cô ấy có biết chuyện này không?”
Câu nói này không chỉ khiến Lư tổng kinh ngạc, mà ngay cả Triệu Gia Mẫn cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Ngoài sự kinh ngạc ra, đó là sự cảm động sâu sắc. Đôi vợ chồng này cũng đã nhúng tay vào vũng nước đục này của cô.
Giang Trầm Ý thấy sự việc đã giải quyết được một nửa, liền muốn kéo Triệu Gia Mẫn nhanh chóng rời khỏi nơi bẩn thỉu này.
Trước khi ba người rời đi, Triệu Gia Mẫn để lại một câu cho Chu Duy: “Ngày mai, gặp ở Cục dân chính, chúng ta ly hôn.”
Chu Duy vẫn nằm trên mặt đất như một đống bùn nhão, không có chút phản ứng nào với lời nói của Triệu Gia Mẫn.
Ba người nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Vừa ra khỏi cửa lớn, Giang Trầm Ý dưới chân loạng choạng một cái, nếu không phải Lạc Thu Minh nhanh tay lanh mắt đỡ lấy, cậu đã thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
“Cậu không sao chứ?” Lạc Thu Minh là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trầm Ý lộ vẻ mặt đau đớn như vậy.
Sao thế này? Là vừa rồi ở khách sạn đã làm gì sao? Trong đầu anh hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái – ví dụ như nhân vật chính khi đánh nhau với nhân vật phản diện đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đợi kẻ phản diện vừa đi liền điên cuồng hộc máu… đại loại thế.
Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Trầm Ý đã cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của anh: “Tôi… đói quá!”
Cậu nói muốn xuống căng tin bệnh viện mua bánh mì, kết quả gặp Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu xong liền quên mất. Giờ lại cùng Triệu Gia Mẫn xử lý xong chuyện… cách lúc cậu kêu đói đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
“Tôi có lẽ… hơi bị tụt huyết áp…”
Giang Trầm Ý bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, tim đập nhanh hơn, hai tay run nhè nhẹ.
Đói bụng? Không ngờ chỉ là đói bụng?
Lạc Thu Minh và Triệu Gia Mẫn nhìn nhau, trong sự kinh ngạc có chút bất đắc dĩ, nhưng lại ngầm cảm thấy hơi buồn cười.
Triệu Gia Mẫn trong lòng rất áy náy: “Xin lỗi nhé, vì chuyện của tôi mà cậu phải vất vả như vậy.”
Lạc Thu Minh vừa lắc đầu thở dài, vừa đỡ cậu vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn, vội vàng mua cho cậu một thanh sô cô la để bổ sung chút đường trước.
Còn Triệu Gia Mẫn thì mua thêm chút bánh mì, sữa, kẹo và một ít đồ ăn nhanh tiện lợi, xách một túi lớn đầy đồ ăn cùng nhau quay lại bệnh viện.
“Xin lỗi, đợi chuyện này xử lý xong, tôi sẽ mời cậu một bữa thật tử tế.” Trên xe, Triệu Gia Mẫn áy náy nói.
Giang Trầm Ý xua xua tay: “Không vội, đợi ngày mai cô ly hôn xong, bên Tiểu Nhụy xác định có thể xuất viện rồi, chúng ta sẽ về siêu thị xử lý các vấn đề còn lại.”
“Siêu thị?”
Lúc trước Giang Trầm Ý cũng có nói qua, nhưng khi đó Triệu Gia Mẫn đang vội xử lý chuyện khác nên không để tâm.
Giang Trầm Ý lấy ra một tấm danh thiếp lần trước đưa cho Triệu Gia Mẫn, miệng còn nói: “Tôi chính là cửa hàng trưởng siêu thị, siêu thị này vợ chồng Lạc Thu Minh đều đã tới rồi.”
Ngồi bên cạnh, Lạc Thu Minh đột nhiên nghiêng người tới: “Nói chứ tấm danh thiếp này không thể thiết kế đẹp hơn một chút sao? Ví dụ như nền đen chữ vàng, thêm tên siêu thị chẳng hạn.”
“A…”
Giang Trầm Ý bất thình lình cười lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp biến thành mắt cá chết: “Anh tưởng tôi không muốn chắc?” Rõ ràng là do siêu thị không chịu mà! Nó cảm thấy quá hoa hòe lòe loẹt nên không cần!
Thôi được rồi… Lạc Thu Minh lặng lẽ nuốt những lời định nói vào bụng.
Phát hiện Triệu Gia Mẫn cầm danh thiếp với vẻ mặt mờ mịt, Lạc Thu Minh ra vẻ tiền bối, kiên nhẫn giải thích cho cô về sự kỳ diệu của siêu thị. Vì ba người đang ở trong taxi, Lạc Thu Minh nói chuyện giọng rất nhỏ, gần như là ghé sát vào người Giang Trầm Ý để nói. Bị đè ép, Giang Trầm Ý im lặng làm nền cho họ, mãi đến khi xuống xe mới đưa tay xoa xoa ngực mình.
Vào bệnh viện, Triệu Gia Mẫn đi thẳng đến phòng bệnh của Tiểu Nhụy. Nhìn thấy con gái bình an vô sự, cô ôm mặt từ từ khuỵu xuống. Con gái cô, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống bình an rồi.
Trương Miểu Miểu ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương. Cô không nói gì, nhưng vẫn luôn âm thầm an ủi Triệu Gia Mẫn, tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
“Cảm ơn… cảm ơn hai người…”
Trương Miểu Miểu tuy chưa làm mẹ, nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của người làm cha mẹ. Sau khi biết mình bị người khác cố ý hãm hại dẫn đến sảy thai, cô cũng đã từng muốn xé xác những kẻ đó ra như vậy.
“Qua rồi, không sao đâu. Chuyện tiếp theo cứ giao cho cửa hàng trưởng Giang là được, cậu ấy sẽ giúp chị.”
Triệu Gia Mẫn để ý thấy lúc Lạc Thu Minh và Trương Miểu Miểu nhắc đến Giang Trầm Ý, giọng điệu đều đặc biệt kính trọng, hiển nhiên cũng đã chịu ơn huệ lớn của cậu.
Có người quen đảm bảo, lòng Triệu Gia Mẫn lập tức yên ổn hơn. Đồng thời, cô còn ngầm nảy sinh một tia chờ mong và tò mò – rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến tên khốn Chu Duy kia không còn quấn lấy mình nữa?
Trời đã tối, giờ này cũng không có xe về nhà. Giang Trầm Ý liền tìm kiếm khách sạn trên điện thoại, định bụng ngày mai sẽ quay về. Kết quả là giao diện điện thoại bị Lạc Thu Minh vô tình nhìn thấy, anh vội vàng đè tay cậu đang chuẩn bị đặt phòng lại: “Cậu muốn ở lại đây một đêm thì cần gì phải đi khách sạn! Đến thẳng nhà tôi là được!”
A? Giang Trầm Ý không ngờ nhà Lạc Thu Minh lại ở ngay An Thành.
“He he! Vợ tôi có một căn nhà ở đây, hai hôm trước chúng tôi đã dọn qua đây ở rồi. Phòng cho khách đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể ở bất cứ lúc nào!”
Lạc Thu Minh cực kỳ nhiệt tình mời Giang Trầm Ý. Trương Miểu Miểu đứng bên cạnh thấy vậy cũng đến khuyên bảo.
“Ngài cứ coi như cho chúng tôi một cơ hội cảm tạ đi? Lần trước số tiền đó ngài không nhận, chúng tôi trong lòng vẫn luôn canh cánh muốn báo đáp thế nào.”
Đối mặt với lời khẩn cầu dịu dàng của Trương Miểu Miểu, Giang Trầm Ý nhất thời không biết từ chối thế nào. Cậu gãi gãi đầu, muốn từ chối… nhưng nhìn thấy bộ dạng “cậu mà từ chối tôi là tôi khóc cho cậu xem” của Trương Miểu Miểu, lời từ chối liền có chút khó nói ra.
Lạc Thu Minh thấy cậu không nói gì, vui mừng liếc nhìn vợ mình một cái – đứa trẻ này ăn mềm không ăn cứng đây mà! Trương Miểu Miểu hơi nhướng một bên mày, trong mắt lóe lên nụ cười thực hiện được ý đồ.
Cuối cùng, Giang Trầm Ý vẫn không thể từ chối được Trương Miểu Miểu, đành theo hai vợ chồng về nhà họ.
Còn Triệu Gia Mẫn, cô định ở lại bệnh viện canh chừng, đợi ngày mai xử lý xong việc ly hôn sẽ đến siêu thị sau.
Trên đường đi, dưới sự nhờ vả của Trương Miểu Miểu, Giang Trầm Ý kiểm tra lại sự sinh trưởng của cây non, xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì.
“Không có vấn đề gì là tốt rồi…”
Trương Miểu Miểu nhìn cây non với ánh mắt ôn nhu hiền từ lạ thường. May mà hai người trợ lý kia đã về rồi, nếu không nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc họ sẽ nghi ngờ ngay lập tức rằng tinh thần Trương Miểu Miểu có vấn đề.
Từ lúc rời bệnh viện đến khi về nhà họ, suốt dọc đường hai người đều không hỏi han quá nhiều về tình hình của Triệu Gia Mẫn. Điểm này khiến Giang Trầm Ý càng thêm hài lòng về đôi vợ chồng này.
Về đến nhà, vừa mở cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Lạc Thu Minh hít một hơi khí lạnh: “A! Chết rồi! Anh quên tìm người dọn dẹp!”
Giang Trầm Ý từ phía sau anh ló đầu nhìn qua, chỉ thấy phòng khách hỗn loạn một mảnh, trên sàn nhà toàn là mảnh vỡ sau khi đập phá, giống như vừa trải qua một trận ẩu đả vậy.
Trương Miểu Miểu cũng bất lực ôm mặt, qua khe ngón tay hung dữ lườm Lạc Thu Minh một cái. Hai người ân cần mời người ta đến nhà, kết quả lại để người ta nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn thế này!
Giang Trầm Ý cũng không cảm thấy có chuyện gì to tát. Huống hồ lúc họ gặp nhau, trán Lạc Thu Minh còn bị thương, xem tình trạng trước mắt này, tám phần là do ở nhà xảy ra cãi vã nên mới bị thương.
“Không sao đâu, trong phòng không bừa bộn là được rồi.”
Lời nói của Giang Trầm Ý làm hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm. Trương Miểu Miểu sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi lát nữa, cũng không dám gọi người giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm ở nhà vợ chồng Lạc-Trương, ngày hôm sau Giang Trầm Ý vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy hai cô giúp việc đang im lặng thu dọn đồ đạc trong phòng khách. Thấy cậu ra, hai người cũng không nói gì, tiếp tục cắm cúi làm việc.
Lạc Thu Minh bưng hai bát lớn đi đến bàn ăn, thấy Giang Trầm Ý đã tỉnh ngủ liền gọi cậu lại ăn sáng.
“Miểu Miểu đi cùng Triệu Gia Mẫn lo chuyện ly hôn rồi. Đợi xử lý xong, họ sẽ đưa Tiểu Nhụy qua đây. Chúng ta ăn sáng trước đi.”
Giang Trầm Ý không ngờ Trương Miểu Miểu lại chủ động đi cùng Triệu Gia Mẫn. Nhưng nghĩ đến việc Triệu Gia Mẫn một mình nuôi con gái, điều này đúng là dễ khiến người ta không yên tâm.
Bữa sáng là món mì bò do chính Lạc Thu Minh làm, sợi mì dai ngon, nước dùng đậm đà, ăn đến mức Giang Trầm Ý cực kỳ thỏa mãn.
“Nếu thích thì sau này cứ đến nhà tôi thường xuyên, món này là sở trường của tôi đấy!”
Giang Trầm Ý uống cạn nước dùng, cảm thấy mỹ mãn thở phào một hơi. Thấy Lạc Thu Minh vẫn còn đang mắt trông mong nhìn mình, cậu đành thở dài một hơi.
“Thật sự không cần như vậy đâu ạ.” Ánh mắt cậu dịu dàng, trong mắt phản chiếu hình ảnh Lạc Thu Minh.
“Chúng ta là giao dịch sòng phẳng, anh và chị Miểu Miểu đều không cần phải câu nệ cẩn trọng như vậy. Đối với tôi và siêu thị mà nói, công đức mới là thứ cần thiết, hai người không cần phải cảm thấy bất an.”
Từ hôm qua đến giờ, cậu cảm thấy thái độ của đôi vợ chồng này đặt quá thấp rồi. Cậu không thích bị người khác tung hô, đề cao như vậy.
“Hơn nữa…”
Giang Trầm Ý cười một tiếng, đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt: “Nói đúng ra người giúp hai người là siêu thị, tôi chẳng qua chỉ là một cửa hàng trưởng mà thôi, cũng là một người bình thường, thật sự không cần thiết đặt sự tôn kính này lên người tôi đâu.”
“Còn nữa, sau này gọi tôi là Trầm Ý cũng được, Tiểu Giang cũng được, chúng ta cứ coi như bạn bè mà đối xử với nhau là tốt rồi.”
Sự kính trọng quá mức của họ đối với Giang Trầm Ý mà nói cũng là một loại gánh nặng.
Cậu biết nỗi bất an sâu thẳm trong lòng đôi vợ chồng này, bèn chủ động đưa ra một đề nghị có thể trấn an họ.
“Nếu hai người cảm thấy đây như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cảm thấy không ổn, vậy thì cứ tiếp tục làm nhiều việc thiện đi, giống như việc hai người đã âm thầm cứu trợ viện phúc lợi nhi đồng trước đây vậy. Như thế không chỉ tích góp công đức cho bản thân, mà cũng là tích góp công đức cho con cái sau này.”
Lạc Thu Minh ngơ ngác ngồi trước bàn ăn. Lời nói của Giang Trầm Ý quả nhiên làm lòng anh yên ổn hơn rất nhiều. Anh sụt sịt mũi, gật mạnh đầu: “Yên tâm, chúng tôi sẽ trước sau như một!”
Đúng lúc này, hai cô giúp việc đang thu dọn phòng khách tìm thấy một chiếc lục lạc nhỏ màu bạc ở trong góc. Một người theo bản năng lắc lắc nó, một hồi chuông lục lạc trong trẻo vang lên trong phòng khách.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng lục lạc, Giang Trầm Ý đột nhiên đứng bật dậy.
Cậu nghe thấy, bên trong chiếc lục lạc có tiếng nói vọng ra!