Chương 05

Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Trác thức trắng đêm nhận được điện thoại từ luật sư.

Luật sư đại diện nhà họ Trình cảnh cáo cậu: “Ông Giản, mối quan hệ của ông với ông Trình Minh Luân là sống chung bất hợp pháp, không có quyền nhận di sản của ông Trình Minh Luân, xin hãy giao lại toàn bộ. Căn nhà ông đang ở hiện tại cũng do ông Trình Minh Luân mua, ông không góp tiền gì cả, xin hãy dọn ra ngay trong ngày. Nếu không, thân chủ của tôi sẽ khởi kiện ông.”

Giản Trác cố nén nước mắt.

Trước hết tự biện bạch: “Tôi đến với Trình Minh Luân không phải vì tiền.”

Rồi lại nói: “Nếu đã là yêu cầu của bố mẹ anh ấy, vậy thì, tôi sẽ phối hợp.”

Cuối cùng hỏi: “Nếu như thế, liệu có thể cho phép tôi đến tham dự đám tang của Trình Minh Luân không? Làm ơn đi.”

Lúc này luật sư mới lộ ra một tia "tính người".

Thở dài trả lời cậu: “Tôi không thể quyết định được.”

Giản Trác tự tắm rửa chỉnh tề sạch sẽ, mặc bộ vest đen trang nghiêm, bướng bỉnh đi đến đám tang của Trình Minh Luân.

Trình Minh Luân lúc sinh thời quan hệ rất tốt, cho dù sự việc xảy ra đột ngột, người thân bạn bè cũng đều gác lại mọi việc, đến viếng, trong lễ đường đông nghịt người.

Chỉ có Giản Trác bị chặn ngoài cửa.

Cho dù cậu có nói khéo nói lường thế nào cũng không được.

Giản Trác nước mắt tuôn rơi: "Tôi không cần một đồng nào hết, cũng không thể cho tôi vào sao?"

Người nhà họ Trình lại thấy cậu mặt dày vô liêm sỉ, mắng cậu: "Mày lẽ nào còn muốn chiếm đoạt tài sản của Minh Luân! Vốn dĩ mày đã chẳng có phần rồi!"

Tiếng cãi vã ồn ào khiến những người gần đó đều quay đầu nhìn lại.

Giản Trác và Trình Minh Luân là quan hệ người yêu công khai.

EDIT: Muốn Được Làm Mèo.

Bạn bè của Trình Minh Luân đều biết Giản Trác, biết cậu được yêu thương đến mức nào.

Họ đều nhìn mà không đành lòng.

Nhưng nói cho cùng thì —— đây là chuyện nội bộ của nhà họ Trình, người ngoài làm sao can thiệp được?

Chỉ thấy Giản Trác bị sỉ nhục một hồi, đứng trơ trọi ở đó, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu khóc, run lẩy bẩy.

Giản Trác không đi xa.

Cậu nép vào góc tường, nghe tiếng tụng kinh truyền ra từ bên trong, móc điện thoại ra, dùng ống tay áo liên tục lau mắt, nước mắt như chảy mãi không ngừng, tầm nhìn luôn nhoè đi.

Cậu nhập một dãy số điện thoại không lưu trong danh bạ.

Cắn chặt răng.

Bấm gọi.

“Tút… tút… tút…”

Trong tiếng chuông chờ kéo dài, suy nghĩ của Giản Trác trôi dạt xa xăm.

Thực ra đây không phải lần đầu cậu tham dự đám tang của người thân yêu.

Lúc ba tuổi, anh trai bế cậu đi dự đám tang bố mẹ. Cậu còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ôm chặt lấy cổ anh trai, cứ đặt xuống là khóc.

Bậc bề trên thấy vậy, vừa khóc vừa khen cậu là đứa bé hiếu thảo, ngoan ngoãn.

Thực ra cậu chỉ là sợ hãi mà thôi.

Cái cậu bé nhỏ xíu đứng trên đất, cố ngẩng đầu lên, cũng chỉ thấy bóng lưng sâu thẳm, chồng chất như núi của người lớn.

Lúc đó cậu vẫn còn có thể trốn trong vòng tay anh trai.

Ngày trước cậu luôn có thể trốn trong vòng tay anh trai.

Ngụy Phong, người mà cậu quen từ năm bảy tuổi, từng chế giễu cậu: “Lục Trác, cậu không thể ngây thơ như thế, tưởng rằng có thể để anh trai cậu cả đời lo hết mọi chuyện cho cậu. Xã hội là rừng rậm, nhất là với gia đình như chúng ta, cho dù là anh em ruột thịt cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn được nhau.”

Giản Trác mặt đỏ tai hồng, cãi lại: “Anh trai tôi mãi mãi yêu tôi.”

Năm đó cậu mới mười lăm tuổi, là thật lòng thật dạ tin chắc như vậy, cứ như đây là quy tắc cơ bản vận hành cuộc đời cậu.

Kết quả, vài năm sau, quy tắc sụp đổ.

Đừng nói là anh trai cậu mãi mãi yêu cậu, ngay từ đầu, anh trai cậu đã không phải là anh trai cậu.

Đúng vậy.

Cách xưng hô ở phần trên không hề viết sai.

Trong hai mươi mốt năm đầu đời, cậu họ Lục, và còn có tên là “Lục Trác”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play