Lúc nãy hắn đã quan sát hoàn cảnh trên đảo, khắp nơi chỉ toàn cây cỏ héo úa, chim thú thì thưa thớt, khí hậu lạnh lẽo, nhìn thế nào cũng không phải nơi thích hợp để sinh sống. Nếu trên hòn đảo này thực sự chỉ còn lại hắn và Cố Vân Hành, thì hắn không thể không hợp tác cùng với y, tìm cách rời khỏi hòn đảo này.
Nhưng nếu có một người khác để hắn lựa chọn...
Cho dù là Võ Lâm Minh chủ - Phương Liễm, cũng khiến hắn yên tâm hơn Cố Vân Hành.
Dung Khi nhìn y, ánh mắt lạnh lùng, nếu phát hiện có người thứ ba, hắn sẽ tìm cách xử lý mối nguy hiểm ngầm này trước.
"Dung hữu sứ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"
Cố Vân Hành nửa người dựa vào vai Dung Khi, khi nói chuyện hơi thở có chút khó khăn. Lúc nãy uống nước, y đã buông lỏng sự khống chế với hắn, nhưng cuối cùng đối phương lại không gây khó dễ cho y, ngược lại còn chủ động đến đỡ y, hẳn là đã có nhận thức mới về tình cảnh của cả hai.
Dung Khi không thèm nhìn y, mặt lạnh tiếp tục bước đi.
Cố Vân Hành nói: "Chậm lại chút."
Dung Khi nhíu mày: "Ngươi đừng có được đằng chân lấn đằng đầu."
Cố Vân Hành nói: "Chân bị thương khó đi, Cố mỗ cũng đã cố gắng hết sức."
Hắn liếc nhìn đôi chân bị thương của y.
Cố Vân Hành bị thương ở đùi phải, máu đã thấm ướt cả hai ống quần, nhìn qua trông rất đáng sợ. Nhưng đối với người của Ma Cung đã sớm mất hết lòng trắc ẩn mà nói, vết thương trên người kẻ khác chẳng liên quan gì đến mình.
Vì vậy, Dung Khi không có ý định chậm lại.
"Trời sắp tối rồi, có tìm được gì ở bãi biển hay không, ai mà biết được. Đến lúc đó còn phải tìm chỗ tránh gió, lấy đâu ra thời gian mà chần chừ?"
Dung Khi đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, sắc mặt khó coi: "Ta tuy đánh không lại ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi sai khiến, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Trong đầu Cố Vân Hành bất giác hiện lên phản ứng của Dung Khi trong hai lần cận kề cái chết trước đó. Dù là rơi xuống biển, hay là lần giao chiến ở bãi biển, tên ma đầu này có lẽ là kẻ tham sống sợ chết hơn ai hết.
Nhưng y không vạch trần hắn, mà nhanh chóng điều chỉnh tư thế, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người đối phương.
Dung Khi: "Ngươi!"
Cố Vân Hành: "Phiền hữu sứ đại nhân rồi."
Dung Khi nghiến răng, sắc mặt lộ ra vẻ căm hận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đường bờ biển quanh co, Dung Khi định đi dọc theo bờ biển, nhưng người đang đè lên người hắn rốt cuộc vẫn là một gánh nặng, xét về thân hình, Cố Vân Hành còn cao hơn hắn một chút, khiến hắn đi lại rất khó khăn.
"Chi bằng ngươi cứ đợi ở đây, ta đi về phía trước xem sao." Dung Khi không giấu nổi vẻ chán ghét trên khuôn mặt, cả chặng đường này, hắn đã tiêu hao hết sạch kiên nhẫn.
Cố Vân Hành sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh, nghe vậy liền nói: "Cố mỗ tuy là gánh nặng, nhưng cũng không đến mức khiến hữu sứ đại nhân của Ma Cung mệt đến không đi nổi."
Đây là không đồng ý với đề nghị của hắn rồi.
Ánh mắt Dung Khi như tẩm độc, nhìn Cố Vân Hành với ánh mắt lạnh lùng. Hắn không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu bước đi.
Trời đã tối hẳn, tiếng bước chân của hai người bị tiếng gió biển gào thét lấn át, thỉnh thoảng gió biển ngừng lại một chút, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của đối phương.
"Không đi nữa!" Dung Khi kiệt sức, đứng yên một hồi lâu mới thở đều lại "Ở đây chẳng có gì cả, ngay cả một tảng đá để dựa lưng cũng không có!"
Hắn giật giật vai, tỏ vẻ chán ghét muốn hất luôn cái gánh nặng trên vai xuống.
Cố Vân Hành tuy bị thương nặng nhưng vẫn tỉnh táo, nói: "Nhìn phía trước đi."
Dung Khi nhìn theo, dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một mảng đen kịt.
Hắn nheo mắt lại, hỏi: "Cái gì vậy?"
Cố Vân Hành hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Là một con thuyền."
Dung Khi mắt sáng lên: "Thuyền? Có thuyền thì chẳng phải có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này được rồi sao?"
Cố Vân Hành lại không lạc quan như hắn, bởi vì —— nếu y không nhìn nhầm, thì đó chỉ là một phần của thân thuyền đã vỡ nát mà thôi.
Nhưng phát hiện của y khiến Dung Khi lại có động lực để đi tiếp, Cố Vân Hành rõ ràng cảm nhận được tốc độ đi của hắn nhanh hơn hẳn.
Đến khi cả hai vất vả lắm mới đến được trước thân thuyền, cảnh tượng trước mắt lại khiến người ta vô cùng thất vọng.
Đây đúng không sai là thuyền của Dung Khi, nhưng không còn mũi thuyền và đuôi thuyền, chỉ còn lại một nửa khoang thuyền, nhưng cũng không còn nguyên vẹn, ván gỗ vỡ nát, đầy những lỗ hổng lớn nhỏ, hoàn toàn không thể ra khơi được nữa.