Dung Khi lần mò thân thuyền vỡ nát, tâm trạng hắn lúc này thất vọng tràn trề, cũng không còn sức lực để nói nữa, tựa lưng vào thân thuyền, ngồi bệt xuống.

Cố Vân Hành cũng không khá hơn, vết thương ở chân của y không thể chịu nổi thêm lần di chuyển nào nữa, dù đã điểm huyệt cầm máu, nhưng vết thương đụng đến gân cốt sao có thể lành ngay được.

"Chúng ta vào trong tránh gió trước đã." Cố Vân Hành vừa mở miệng đã nhận ra cổ họng mình khô khốc. Tình cảnh lúc này thực sự tồi tệ, y không chỉ bị trọng thương, mà người đồng hành duy nhất còn là một tên ma đầu có thể đâm sau lưng y bất cứ lúc nào.

Dung Khi im lặng một hồi lâu.

Cả hai đều không phải loại người sẽ ngồi chờ chết, nếu đã thoát khỏi đại nạn, con đường phía sau vẫn cần phải tiếp tục bước đi.

Bên trong khoang thuyền vô cùng hỗn loạn, nước biển đã cuốn trôi gần hết đồ đạc, chỉ còn lại vài chiếc bàn ghế, nhưng cũng đều gãy chân, gãy tay. Lẽ ra, sau khi trôi nổi trên biển lâu như vậy, bên trong khoang thuyền phải rất ẩm ướt, nhưng có lẽ gió trên đảo quá mạnh, đã thổi khô con thuyền đến tám phần.

Dung Khi đi đến trước cái tủ xiêu vẹo, cánh cửa tủ đã vỡ tan, bên trong trống rỗng chẳng có gì. Hắn lại lần mò một lần nữa, nhưng nửa thân thuyền này cũng chỉ còn lại một đống ván gỗ vỡ nát.

"Dùng mặt bàn này chắn lỗ hổng phía đông lại, ít nhất gió cũng sẽ nhẹ hơn." Cố Vân Hành nói.

Lỗ hổng phía đông chính là lối vào của hai người. Tuy nhiên, khoang thuyền này bốn phía đều là lỗ hổng, chắn một cái cũng chỉ là có còn hơn không. Dung Khi nửa ngày không động đậy, một lúc sau mới chậm chạp di chuyển chiếc bàn ghế nghiêng ngả sang một bên, rồi dựa lưng vào tấm ván, nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của người bạn đồng hành.

Người của Ma Cung xưa nay vốn chẳng ai có lòng tốt, Cố Vân Hành cũng không bắt buộc hắn, y cặm cụi tự xử lý vết thương cho mình.

Trong không khí tràn ngập mùi nước biển mặn chát và tanh tưởi, bên tai là tiếng gió rít gào, hai người cùng chen chúc trong một không gian chật hẹp. Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến nửa đêm, Dung Khi bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương.

Hắn đã rất lâu rồi chưa bị lạnh đến tỉnh giấc.

Nhưng tứ chi tê cứng đã nói lên tình cảnh lúc này.

Hắn vốn đã mơ hồ cảm thấy đêm trên hoang đảo sẽ không dễ chịu, nhưng không ngờ lại khắc nghiệt đến vậy. Giang Nam cũng có gió, nhưng luôn nhẹ nhàng êm dịu, dù là những ngày mưa giông mùa hè, cũng chưa từng có cơn gió nào mạnh đến như vậy.

Hắn liếc nhìn Cố Vân Hành bên cạnh. Môn chủ Thiên Cực Môn, một kẻ địch khó lường và khó nhằn, không đến mức bất đắc dĩ, thực sự hắn không muốn dây dưa nhiều với y, nhưng lúc này...  ít nhất là đêm nay, hắn không thể gây sự nữa.

Dung Khi thầm thở dài. Chiều tối hắn đã dò xét một vòng quanh bãi biển nhưng không thấy một bóng người nào, vì vậy có thể khẳng định rằng, đám thuộc hạ Ma Cung của hắn đều đã tan xác dưới đáy biển.

Hoang đảo này không một bóng người, hắn lại còn không biết bơi, không biết đóng thuyền, chỉ dựa vào một mình hắn, làm sao có thể thoát khỏi chốn quỷ quái này? Huống chi còn có kẻ địch bên cạnh, thực sự là tình cảnh khó khăn, bước đi khó nhọc, nhìn đâu cũng không thấy lối thoát.

"Hữu sứ cũng không ngủ được sao?" Cố Vân Hành không biết đã mở mắt từ lúc nào, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua không có chút nào là mệt mỏi.

Biết rõ mà còn hỏi.

Dung Khi không có tâm trạng trò chuyện đêm khuya với y, nghe vậy chỉ ngồi thẳng người, nhanh chóng vận công. Thời tiết lạnh như vậy, nếu không có nội công hộ thể, hắn sợ rằng bản thân sẽ chết cóng mất.

Cố Vân Hành thấy hắn không thèm để ý đến mình, cũng không tức giận, tự nói: "Vận công tuy có thể xua tan cái lạnh, nhưng cũng không thể làm như vậy cả đêm được."

Dung Khi cười lạnh: "Vậy Cố môn chủ có biện pháp nào khác sao?"

Cố Vân Hành cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Sợ rằng chỉ có thể làm như vậy thôi."

Dung Khi mỉa mai: "Cố môn chủ ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam đến Đông Hải, có từng nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh này không?"

Cố Vân Hành: "Hoàn cảnh này?"

Cùng là kẻ lưu lạc chân trời góc biển, ai cũng chẳng tốt hơn ai. Cả hai cùng gặp đại nạn, nhưng Dung Khi lại không có ý thức như vậy, trong lời nói tràn đầy sự cay nghiệt như không muốn người khác được yên.

Dung Khi: "Chỉ tiếc cho huynh đệ tốt của Cố môn chủ, sợ rằng ngay cả 'hoàn cảnh này' cũng không gặp được."

Hai người họ, một người bắt cóc Phương Liễm đến Đông Hải, một kẻ vì cứu Phương Liễm mà truy tìm đến tận đây, nhưng họ còn sống, còn Phương Liễm thì biến mất.

Người mất tích giữa biển cả mênh mông, mấy ai có thể may mắn sống sót?

Giọng Cố Vân Hành quả nhiên trầm xuống: "Chọc giận ta thì hữu sứ có lợi ích gì?"

Dung Khi: "Không có." Hắn dừng lại một chút, nở nụ cười đắc ý, "Nhưng bổn tọa thích vậy đấy."

Cố Vân Hành cử động tay phải còn lành lặn: "Hiện tại ngươi và ta động thủ, chỉ tốn sức vô ích, nhưng nếu hữu sứ vẫn giữ thái độ ngang tàng như vậy, Cố mỗ cũng rất sẵn lòng làm chuyện tốn sức không mang lại lợi ích gì này."

Nụ cười trên mặt Dung Khi cứng đờ lại.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn thực sự không phải đối thủ của Cố Vân Hành, không biết người này là yêu quái phương nào, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể áp chế được hắn. Phải biết rằng trước khi gặp y, hắn luôn tự nhận bản thân võ công tuyệt đỉnh, trong cùng thế hệ gần như không có đối thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play