Không khí ở đây lạnh lẽo đến thấu xương.
Trên đảo này không hề có sự tồn tại của con người, khắp nơi chỉ toàn là những bức tường đá lởm chởm và cỏ dại khô cằn. Hai người đi vào sâu một đoạn, Dung Khi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Ngay cả một con thú hoang cũng không thấy."
Hắn liếm đôi môi khô đã nứt nẻ của mình, cổ họng khát khô như có lửa đốt, "Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự không có đường sống ."
Cố Vân Hành nói: "Trước tiên đi tìm nguồn nước đã."
Dung Khi cười lạnh: "Trên đảo này chẳng có gì cả, ngươi cho rằng ta chưa từng đi tìm sao?”
Cố Vân Hành nói: "Cây cỏ có thể sinh trưởng nơi đây, ắt phải có nguồn nước."
Y ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy một khu rừng phía trước, "Chúng ta tiến về phía trước xem sao.”
Dung Khi không nói gì, nửa kéo nửa cõng Cố Vân Hành, khập khiễng đi về phía trước.
Hai người vừa bước vào rừng, nhiệt độ xung quanh lại giảm thêm vài phần, quần áo ướt sũng dính trên người, hơi nước theo vào đó thấm sâu vào cơ thể. Dung Khi run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một màu xám xịt, không thể biết lúc này đang là giờ nào, nhưng nếu nhiệt độ cứ giảm xuống liên tục như vậy, chắc chắn đêm nay hắn và tên họ Cố kia sẽ thật sự không xong.
"Mau nhìn kìa."
Dung Khi chợt hoàn hồn khi nghe thấy tiếng Cố Vân Hành vang lên bên tai, hắn vội tập trung nhìn về phía trước, thấy một bóng đen ẩn hiện giữa bụi cỏ.
Dung Khi: "Cái gì vậy?"
Cố Vân Hành nói: "Hình như là gà rừng."
Dung Khi nghi hoặc: "Giống sao?"
Cố Vân Hành: "Đầu khá lớn, màu sắc cũng đậm hơn."
Trong rừng có thú hoang để săn, như vậy bọn họ sẽ không lo bị chết đói.
Đi thêm vài bước, Dung Khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, hắn cõng Cố Vân Hành đi xuyên qua khu rừng, phát hiện ra một dòng suối đang chảy. Dung Khi vội thả Cố Vân Hành sang một bên, ngồi xổm xuống, dùng bàn tay lành lặn vốc nước suối, cúi đầu nếm thử.
"Là nước ngọt!"
Nói xong câu này, hắn không còn quan tâm đến Cố Vân Hành nữa, vốc nước uống liên tục một hồi lâu, cho đến khi cảm giác khô khốc nơi cổ họng biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.
Có thức ăn và nước uống, là có thể sống sót được rồi.
"Dung hữu sứ uống xong chưa?" Giọng Cố Vân Hành vang lên, hắn quay đầu lại, phát hiện đối phương đang dựa vào một tảng đá lớn bên cạnh, cười như không cười nhìn hắn, "Nếu uống đủ rồi, phiền ngươi cho Cố mỗ uống một ngụm."
Dung Khi không thèm để ý đến y, lại cúi xuống rửa mặt, sau đó dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, xem chừng như muốn tự mình nắn lại khớp xương.
Cố Vân Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo lê tay chân bị thương, tự thân vận động.
Sau khi uống nước xong, hai người ngồi bên bờ suối, nhìn bóng đêm dần buông xuống, không ai nói với ai tiếng nào.
Tiếng gió bên tai càng ngày càng lớn.
Ban đầu, Dung Khi chỉ nghĩ là gió biển lớn, nhưng về sau, hắn dần dần cảm thấy có gì đó không ổn. Tiếng gió rít gào, cả không gian trở nên tiêu điều. Áo trên người tuy đã khô trong cơn gió mạnh, nhưng cái lạnh lại dần thấm vào xương cốt theo thời gian.
Dung Khi dùng một tay kéo chặt vạt áo, lúc nãy hắn thử mãi, cuối cùng vẫn không thể tự nắn lại khớp xương được, nên tay phải vẫn bị thương.
Cố Vân Hành mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo: "Gió nổi lên rồi."
Dung Khi nhíu mày: "Lúc nãy ta đã xem qua, nơi quái quỷ này chẳng có hang động nào để tránh gió cả."
Điều này có nghĩa là đêm nay họ rất có thể sẽ phải trải qua trong cơn gió lạnh.
May mắn là họ đều là người biết võ công, vận chuyển nội lực thì không đến mức bị chết cóng, nhưng vận công cả đêm như thế thì cũng không hề dễ chịu.
Cố Vân Hành nói: "Nhiệt độ trong rừng càng lúc càng thấp hơn, có lẽ còn có dã thú, nếu phải qua đêm ở đây, ta nghĩ bên ngoài bìa rừng sẽ an toàn hơn."
Dung Khi nói: "Ở chỗ này ít nhất còn có cây cối che chắn."
Nhưng khi hắn nhìn những cành cây trơ trụi, lại cảm thấy lời nói này không có cơ sở, chỉ vài cành lá khô héo như vậy, chắc cũng không che giấu được gì.
"Nếu thực sự có thú hoang đến thì tốt quá." Dung Khi cảm nhận cơn đói trong bụng, có chút lo lắng. Hắn đã lênh đênh trên biển không biết bao lâu, sau khi lên bờ lại còn phải cõng Cố Vân Hành cả nửa ngày, lúc này bản thân đã rất đói. Hắn rất sẵn lòng tiếp nhận nếu có con thú hoang nào chủ động đưa tới cửa.
Cố Vân Hành nói: "Nếu ta đoán không nhầm, trên thuyền của Dung hữu sứ chắc chắn có rất nhiều lương khô và quần áo, chỉ là không biết có bao nhiêu thứ may mắn trôi dạt cùng chúng ta lên đảo?"
Dung Khi hiểu ý y: "Biển cả mênh mông, gió lốc lại lớn, đồ đạc đã sớm trôi dạt tứ tung."
Dù vậy, hắn vẫn đứng dậy, định quay lại bãi biển thử vận may.
Lời của Cố Vân Hành đã nhắc nhở hắn, có lẽ còn có người khác trôi dạt đến đây, nếu may mắn tìm được một hai tên thuộc hạ … hắn cụp mắt, giấu đi mọi tính toán trong lòng.