Cố Vân Hành thu lại nụ cười, ánh mắt thâm trầm: "Biển cả mênh mông thế này, ngươi có biết chúng ta đã trôi dạt đến đâu không? Có lẽ cả hòn đảo này chỉ còn lại hai người sống sót là ta với ngươi. Ngươi thậm chí còn không biết bơi, làm sao có thể rời khỏi hòn đảo hoang này?"

Dung Khi im lặng, đôi mắt đen láy giấu kín mọi cảm xúc. Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Vân Hành, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười độc ác: "Nhưng ngươi có đứng dậy được không? Cánh tay kia của ngươi ... cử động được sao? Cố Vân Hành, ngươi bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ còn mong ta sẽ chữa trị cho ngươi sao?"

Sắc mặt Cố Vân Hành tối sầm lại.

Vận may của y thật không tốt, trong lúc trôi dạt vào bờ, y đã bị một cơn sóng lớn cuốn vào bãi đá ngầm khiến một tay một chân bị gãy. Nếu không phải do y giả vờ hôn mê để dụ tên ma đầu này lại gần, sợ rằng không thể nào khống chế được hắn.

Dung Khi vạch trần tình trạng thương tích của Cố Vân Hành, nhìn thấy sắc mặt y tái mét, lúc này trong lòng mới cảm thấy vui vẻ đôi chút.

"Tuy rằng ta không biết bơi, nhưng cho dù là người giỏi bơi lội đến mấy, cũng không thể bơi ra khỏi eo biển mênh mông này được. Hơn nữa, với tình trạng cơ thể hiện tại của ngươi, ngươi có bơi nổi không, Cố môn chủ?"

Cố Vân Hành thấy hắn nói năng cay nghiệt, khẽ nhíu mày nói: "Đêm qua Dung hữu sứ ôm chặt lấy Cố mỗ, cầu xin thảm thiết, không ngờ sau khi thoát nạn, lại không nói được nửa lời tốt đẹp."

Dung Khi: "Ngươi..."

Cố Vân Hành ngắt lời hắn: "Nhưng đừng quên, tay kia của Dung hữu sứ vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của Cố mỗ. Ta chỉ bị thương đôi chút, không bằng để ta làm một người què chân, ngươi là kẻ cụt tay, trên hòn đảo hoang này kết  thành một đôi 'huynh què đệ tàn' được không?"

Dung Khi cụp mắt, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ: "Được, ta đồng ý chữa trị cho ngươi, nhưng ngươi phải thả ta ra trước đã."

Cố Vân Hành vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm vào hắn: "Dung hữu sứ nói nghe thì hay, nhưng qua chuyện vừa rồi, ta thật sự sợ rằng chỉ vừa buông tay, đại nhân ngươi sẽ quay đầu bỏ chạy mất." 

Y thở dài, tỏ vẻ phiền não: "Ta chạy không nổi, cũng đuổi theo không kịp."

Dung Khi nghiến răng: "Vậy ngươi muốn thế nào đây?"

Cố Vân Hành suy nghĩ một lát, nói: "Như vầy đi, ta phải giữ chặt ngươi thì mới yên lòng được." Nói rồi, y dùng cánh tay lành lặn còn lại của mình nắm lấy tay Dung Khi: "Đi thôi."

Dung Khi: "..."

Huyệt đạo trên cổ tay bị khống chế, hắn không nghi ngờ rằng chỉ cần mình có động tĩnh gì khác thường, vị môn chủ Thiên Cực Môn này sẽ lập tức ra tay.

Cố Vân Hành đã ngồi dậy, dường như đang chờ hắn hành động.

Dung Khi sắc mặt thay đổi liên tục, dường như không cam lòng, nhưng huyệt đạo bị khống chế, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Cố Vân Hành nói: "Dung hữu sứ, đỡ ta đứng lên."

Dung Khi hít sâu mấy hơi, cố gắng kìm nén nói: "Cánh tay lành lặn duy nhất của ta đang bị ngươi nắm chặt, giúp là giúp kiểu gì?"

Cố Vân Hành nói: "Vậy thì phiền ngươi ngồi xổm xuống, cõng ta đi."

Dung Khi trừng mắt nhìn y, ánh mắt như muốn phun ra lửa, một lát sau, hắn từ từ ngồi xổm xuống, nghiến răng nói: "Lên đi."

Cố Vân Hành liền dựa vào.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.

Dung Khi bất ngờ ra chiêu, thân người ngả về phía sau đè chặt lấy Cố Vân Hành, đồng thời xoay chân, tấn công vào phần chân bị thương của y!

Nhưng Cố Vân Hành còn nhanh hơn, y chỉ bị thương một chân, nên ngay khi Dung Khi ngả người ra sau, y đã gập đầu gối trái còn lành lặn đè lên huyệt đạo dưới chân hắn.

"Nếu ta dùng thêm một chút lực, Dung hữu sứ có thể sẽ giống như ta, gãy cả  tay chân." Cố Vân Hành đã buông tay Dung Khi, thay vào đó là khống chế cổ hắn, tay hơi dùng sức.

"Ưm!" Dung Khi rên lên một tiếng.

Cố Vân Hành nói: "Hợp tác trên hoang đảo vốn là đôi bên cùng có lợi, vì sao hữu sứ cứ phải cố chấp như vậy?"

Dung Khi nói: "Buông... buông ta ra!"

Cố Vân Hành tiếp tục dùng lực. Từ góc độ của y, có thể nhìn rõ khuôn mặt của Dung Khi, vốn là một khuôn mặt tuấn tú vô hại, nhưng vì vẻ mặt méo mó mà trở nên hung tợn.

Dung Khi cảm nhận được sát khí, sát khí này sắc bén và gần kề, vô cùng rõ ràng.

Trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này, hắn nhận thức rõ rằng mình không phải là đối thủ của Cố Vân Hành. Ngay cả khi đối phương bị phế một tay một chân, nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế hắn!

"Đừng giết ta..."

Dung Khi khó nhọc lên tiếng, lực siết ở cổ vẫn không ngừng tăng lên, trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, Cố Vân Hành thật sự đã nổi lên ý định giết hắn!

"Thả ta ra... ừm!" Dung Khi vươn tay, cố gắng gỡ tay Cố Vân Hành ra, nhưng bàn tay ở cổ dường như không hề lay động, dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không nới lỏng nửa phần, nỗi sợ hãi cận kề cái chết khiến hắn run rẩy, liền bắt đầu cầu xin: "Đừng giết ta... ta, ta hứa ... chữa trị cho ngươi... đừng giết ta..."

Cố Vân Hành không nói gì, cũng không thu tay về.

Dần dần, Dung Khi ngừng cầu xin, ngay khi hắn nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết, lực đạo ở cổ bỗng buông lỏng, Cố Vân Hành thả hắn ra.

Dung Khi quay người nôn khan vài cái, lại nhổ ra mấy ngụm máu, thở hổn hển một hồi lâu, cuối cùng nằm vật xuống đất.

Cố Vân Hành không nói một lời, nằm bên cạnh hắn.

Một lúc sau, hơi thở của Dung Khi dần ổn định lại. Hắn tiếp tục đứng dậy, chỉ là lần này im lặng đỡ Cố Vân Hành. Hai người không nói thêm lời nào, từng bước khập khiễng tiến về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play