Đau quá.

Toàn thân Dung Khi đau nhức như bị đánh đập, vết thương nhói đến tận xương. Môi khô khốc, cổ họng như nuốt phải một nắm cát nóng.

Đó là cảm giác khi Dung Khi tỉnh lại. Hắn mở mắt một cách khó nhọc, trước mắt là bầu trời xám xịt, những con chim đen không rõ tên bay vút qua, phát ra tiếng kêu thê lương chói tai.

Hắn xoay đầu, nhìn thấy một vùng núi đá hoang vu, đất đen phủ đầy cỏ dại vàng héo úa, xa xa là những ngọn núi nhấp nhô ẩn hiện trong làn sương mỏng, nối liền thành một vùng bóng tối.

Đây là... đâu?

Ký ức trước khi rơi xuống nước ập về, Dung Khi nhớ lại trận quyết đấu với Cố Vân Hành, nhớ lại những con sóng khổng lồ trên biển …. Đúng rồi, hắn nhớ rằng mình đã rơi xuống biển, suýt chết đuối, trong lúc hoảng loạn đã bám chặt lấy Cố Vân Hành.

"Khụ..."

Hắn ho khan một tiếng, lồng ngực đau nhói.

Ký ức cuối cùng trước khi mất ý thức, mơ hồ là một đợt sóng lớn đã hất tung bọn họ lên khỏi đáy biển. Sau đó, hắn không còn nhớ gì nữa.

Dung Khi lật người, chống tay từ từ ngồi dậy.

Hắn liếm đôi môi khô, cổ họng khẽ động đậy ------ khát, trong miệng đầy mùi tanh mặn của nước biển, so với những vết thương trên người, hắn càng muốn uống một ngụm nước.

"Sạt------"

Sóng biển đập vào đá, phát ra âm thanh nặng nề. Hắn theo tiếng sóng nhìn về phía bên kia, thấy biển cả mênh mông, ngẩn người một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía sau, một vùng đất hoang vu trơ trọi.

Là một hòn đảo giữa biển sao?

Hắn đứng dậy, gió biển thổi vào người, làm chiếc áo ướt sũng bay phấp phới. Đi được vài bước, tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người nằm phủ phục dưới đất.

Dung Khi cảnh giác, tay phải lần vào trong vạt áo, lấy ra một cây ngân châm, từ từ tiến lại gần người đó. Đến khi nhìn rõ hơn, hắn nhận ra bộ quần áo quen thuộc, chính là của Cố Vân Hành, kẻ đã nhiều lần cản trở hắn!

"Ha..." Hắn muốn cười, nhưng vừa mở miệng đã khiến cổ họng đau đớn, ho khan một hồi lâu.

Không ngờ vận may của hắn lại tốt như vậy, sau khi rơi xuống biển không những không chết, mà còn nhìn thấy kẻ địch hôn mê ngay trước mắt.

Vị trí Cố Vân Hành nằm không tốt, nửa thân trên nằm trên bờ, nhưng nửa thân dưới vẫn ngâm trong nước biển. Nếu một đợt sóng lớn ập đến, có lẽ sẽ cuốn y trở lại biển.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, Dung Khi tiến lại gần hơn, nhìn thấy những vệt máu đỏ loang lổ trong nước biển.

Hắn tiến tới, đá một cước, thân thể Cố Vân Hành lật ngửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

"Chết rồi sao?"

Dung Khi ngồi xổm xuống, đưa ngón tay kiểm tra hơi thở, một luồng hơi thở yếu ớt nhẹ thoảng qua đầu ngón tay, chứng tỏ y vẫn còn sống. Ánh mắt hắn di chuyển xuống dưới, chú ý đến đôi chân của đối phương bị thương khá nghiêm trọng, máu thịt be bét. Hắn nghĩ thầm, một tên ma đầu như hắn còn sống sót toàn thây, còn kẻ chính nhân quân tử này lại xui xẻo đến thế, có lẽ y đã va phải đá ngầm, khiến chân bị thương nặng.

"Cái gì mà môn chủ Thiên Cực Môn, hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của ta, cuối cùng lại phải bỏ mạng nơi đây."

Dung Khi cười lạnh một tiếng, đứng dậy, định bụng đá thêm một cước nữa để tiễn kẻ thù xuống biển, thì bất ngờ bị nắm chặt lấy cổ chân.

"A!" Hắn hít một hơi, cả người bị kéo ngã xuống đất.

Cố Vân Hành đã mở mắt, ánh mắt sáng quắc, y một tay khóa chặt hai tay Dung Khi lại, vai đè lên ngực hắn, ghì chặt người kia xuống.

"Dung hữu sứ thật là kẻ vong ân bội nghĩa, Cố mỗ vất vả lắm mới kéo ngươi từ biển lên, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"

Dung Khi tức giận: "Cố Vân Hành, ngươi buông ta ra!"

Cố Vân Hành đương nhiên sẽ không buông.

Dung Khi nhớ đến vết thương trên chân y, nhanh chóng giơ chân đáp trả.

"A!"

Cơn đau thấu tim khiến hắn kêu lên thảm thiết. Cố Vân Hành không chút do dự, y nhanh tay hơn một bước, trực tiếp bẻ gãy cổ tay hắn.

Lần giao chiến trên thuyền, cổ tay hắn đã bị thương một lần, giờ vết thương cũ và mới chồng chất lên nhau, hắn hoàn toàn mất đi sức lực.

Cố Vân Hành thở hổn hển, trầm giọng nói: "Dung hữu sứ, nếu ngươi nghĩ rằng Cố mỗ bị thương ở chân, ngươi có thể giết được Cố mỗ, thì thật là ảo tưởng."

Dung Khi toàn thân run rẩy, mặt mày vặn vẹo, trong mắt hiện lên hận ý ngút trời, hung tợn nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Cố Vân Hành đáp: "Ngươi không thấy sao?" Hắn cười khổ một tiếng, "Đây là một hòn đảo hoang."

Khắp nơi đá núi lởm chởm, cỏ dại khô héo, mây đen giăng kín, liếc mắt nhìn quanh không thấy bóng người nào.

Dung Khinh đương nhiên biết, lạnh lùng nói: “Thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play