Sau khi đào xong măng, Thẩm Huyền tiếp tục tiến về phía một con suối hẻo lánh trên núi mà trước đây chưa từng ghé qua. Khe suối ở đây đầy ắp ốc sên, con nào con nấy béo tròn, trông vô cùng bắt mắt.
Thẩm Huyền lựa những con to nhất bỏ vào giỏ, còn những con nhỏ thì ném lại xuống suối để chúng tiếp tục sinh trưởng. Sau khi thu hoạch được một giỏ đầy, cậu vác theo chiến lợi phẩm rồi xuống núi.
Đến đường cái quan, Thẩm Huyền đứng chờ một lát. Chưa bao lâu, một chiếc xe ngựa chở hàng từ xa tiến lại.
Vừa thấy Thẩm Huyền, xe ngựa lập tức dừng lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống, nhìn thấy cậu thì vội hỏi:
“Này, hôm qua cậu đi đâu mà không thấy đến bán ốc? Tôi tìm mãi mà không gặp.”
"Hôm qua tôi bận chút việc nên không ra chợ." Thẩm Huyền đáp, sau đó cố ý hỏi dò: “Không ngờ người trên trấn lớn lại thích ăn ốc đến vậy. Loại này thịt chẳng có bao nhiêu, trong thôn tôi gần như chẳng ai ăn.”
Người mua nghe vậy liền cười nói: “Dân trong thành đâu phải ai cũng thích ăn, chỉ là mấy vị khách sang trọng hay dùng món này để nhắm rượu thôi. Dạo gần đây ốc bán chạy lắm, tôi nhờ cậu gom nhiều thêm, nhưng mỗi ngày cậu chỉ bán được chừng mười phần, hoàn toàn không đủ hàng. Trong thôn cậu còn ai bán nữa không?”
Nghe vậy, Thẩm Huyền lập tức xua tay, cười nói: “Không có đâu. Mò ốc trên núi tốn công lắm, dân làng không ai chịu đi đâu. Hơn nữa, tôi cũng chỉ bắt được chút ít, dạo này trên núi gần như không còn ốc nữa rồi, chẳng biết khi nào mới có đợt ốc mới.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play