Chương 3: Xuất giá
Sáng sớm hôm sau, một đám đông đông đảo gồm nha hoàn, bà tử dưới sự dẫn dắt của phu nhân Tam phòng – người chưa từng gả con gái – hùng hổ tiến vào Duyệt Hòa Viên. Bọn họ mang theo áo cưới lộng lẫy, các loại trang điểm và trang sức, rõ ràng là đến để trang điểm cho Chung Thải.
Gia chủ Chung gia cũng đến, phía sau đi theo một đám gia nhân, mang theo đủ một trăm hai mươi rương sính lễ do Ổ gia đưa đến.
Lúc này Chung Thải đã dậy, đang ngồi cùng người cha hờ ở chính viện, nhâm nhi trà chờ đợi. Một đám thê thiếp của cha cậu cùng toàn bộ con cháu chưa xuất giá của Tứ phòng cũng đều tụ tập lại.
Thấy người đến, Chung Thải lập tức đứng dậy nghênh đón.
Gia chủ Chung gia đưa cho cậu hai tờ khế bán thân, mỉm cười nói: “Đây là hai nô bộc bán đứt ta đã đồng ý cho con, con xem có vừa lòng không? Nếu không thì còn kịp đổi.”
Vừa nói, ông ta vẫy tay một cái.
Lập tức có hai thanh niên dung mạo tầm thường bước lên hành lễ với Chung Thải.
Chung Thải chỉ liếc qua là biết chắc cũng không quá kém mà cũng chẳng phải loại xuất sắc, liền thu lấy hai tờ khế, nói một câu “Đa tạ gia chủ”, sau đó dặn dò: “Chung Đại, giao cho ngươi.”
Vừa dứt lời, từ trong bóng tối liền bước ra một người đàn ông mặt mày cứng nhắc — đây chính là vệ sĩ theo thông lệ được phân cho dòng chính. Những vệ sĩ này thường có tư chất chỉ ở Hoàng phẩm, tốc độ tu luyện khá đều, chỉ sau khi đạt đến Thiên Dẫn Cảnh tầng mười hai mới được phép xuất hiện trước mặt người ngoài, tuổi tác thường đã trên năm mươi, và tên của họ cũng do chính người họ phục vụ đặt cho.
Chung Đại dẫn theo hai nô bộc kia, lặng lẽ lùi vào góc tối.
Gia chủ họ Chung thấy Chung Thải không hề kén chọn gì về hai nô bộc bán đứt, lại mỉm cười đưa cho cậu một tờ đơn: “Đây là danh sách sính lễ, con kiểm tra lại một lượt đi.”
Chung Thải cũng không khách sáo, liếc sơ qua danh sách rồi lập tức bắt đầu kiểm kê.
Từ rương đầu tiên, cậu kiểm tra xong món nào liền lập tức cất vào các túi giới chỉ khác nhau, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng đến mức khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Một bên, Chung Xảo Nhi không nhịn được mà lên tiếng châm chọc: “Ngươi thật sự kiểm từng món một à? Chẳng lẽ nghĩ có ai đó muốn nuốt mất ‘sính lễ’ của ngươi sao?”
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “sính lễ”, trong lời nói đầy vẻ ghen tị — bởi lẽ, sính lễ này vừa mới được đưa đến, số lượng quả thực không ít. Rất nhiều người trong Chung gia đã xem qua bản kê hồi môn, sau khi ước tính sơ bộ thì giá trị ít nhất cũng trên năm trăm ngàn đồng vàng, chưa kể trong đó còn có không ít trân bảo thuộc dạng vô giá trên thị trường.
Thực tế, ba vị phu nhân Thất phòng từng dò hỏi rằng sính lễ bên Ổ gia sẽ không nhiều, thế nhưng cái gọi là “có lệ một chút” của nhà họ Ổ hoàn toàn không giống như tưởng tượng của nhà họ Chung. Đặc biệt là đối với thế hệ trẻ, thì sính lễ này thật sự có thể gọi là vô cùng hậu hĩnh.
Phải biết rằng, các tiểu thư nhà họ Chung khi xuất giá từ trước đến nay, người nhận được sính lễ cao nhất cũng chỉ có giá khoảng năm vạn kim, vậy mà lần này gấp đến mười lần! Khiến cho ba vị tiểu thư dòng chính có thiên phú Huyền cấp dù vẫn không muốn gả, nhưng trong lòng cũng không khỏi nóng ruột vì ghen tị với số sính lễ này.
Còn những người thiếu gia khác có tư chất kém hơn trong tộc, lại càng ghen tỵ đến nghiến răng.
“Biết vậy sớm đã…”
Đáng tiếc, giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.
Chung Thải thầm bĩu môi.
Chung Xảo Nhi đúng là lắm lời vô dụng, cậu tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận. Sau khi gả đến Ổ gia, ai biết sẽ phải đối mặt với tình huống gì? Không chuẩn bị kỹ từ sớm thì làm sao ứng phó được?
Tuy nhiên, những lời như vậy không thể nói ra ngoài được. Chung Thải liền làm ra vẻ nghiêm túc, giải thích: “Trước mặt mọi người kiểm tra cho rõ ràng, mới thể hiện được sự công chính vô tư của gia chủ đại nhân, cũng tránh cho vài kẻ nhỏ nhen thiếu hiểu biết lại lắm chuyện sau lưng.”
Rồi không hề nể mặt Chung Xảo Nhi, cậu nhướng mày trêu chọc: “Đường muội à, muội cũng đến tuổi gả chồng rồi đó, chẳng lẽ chút đạo lý ấy còn không hiểu? Hơn nữa khẩu khí của muội là sao vậy? Hối hận rồi à?”
Gia chủ Chung gia vẫn giữ vẻ tươi cười, không trách mắng Chung Thải, chỉ dịu dàng phân phó: “Người nhà Ổ gia đang chờ ngoài kia, nên chuẩn bị gì thì mau chuẩn bị đi. Thải Nhi cũng kiểm nhanh đi, đừng để bên đó phải đợi lâu.”
Các phu nhân lập tức chỉ huy các nha hoàn và bà vú, tất bật lo liệu đủ thứ.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ — gia chủ rất vui lòng để Chung Thải tự mình kiểm danh sách, xác nhận rõ ràng trước mặt mọi người sẽ tránh được phiền toái về sau. Dù trên đơn là hàng hóa có giá trị không nhỏ, nhưng vài trăm ngàn đồng vàng kỳ thực chỉ tương đương vài chục viên Huyền Châu, còn chưa đủ để lão tổ Chung gia mua một viên đan dược. Gia chủ dĩ nhiên không vì chút tiền ấy mà làm chuyện mất mặt, nên việc cho kiểm thoải mái lại càng khiến ông ta thêm danh chính ngôn thuận.
Ngược lại, lời nói lúc nãy của Chung Xảo Nhi mới thực sự làm người khác chán ghét.
Chung Xảo Nhi cũng nhanh chóng nhận ra điều này, im miệng lui về sau, không dám nói thêm lời nào.
Chung Thải lúc này mới hài lòng hoàn tất việc kiểm tra, lần lượt cất từng món vào các túi giới chỉ khác nhau, rồi lần nữa cảm tạ gia chủ, đồng thời chắp tay hành lễ với các vị phu nhân: “Các vị thẩm thẩm, đã chuẩn bị thỏa đáng cả chưa? Ta cũng nên đánh phấn tô son rồi.”
Mọi người: “……”
Thái độ này… có phải là hơi quá sốt sắng muốn lấy chồng rồi không?
Chung Thải vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng thì quả thật đang sốt ruột đến mức phát hoảng.
Các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau lên đi! Bây giờ y chắc chắn đang rất khó chịu, để y một mình thêm nữa sao mà chịu nổi!
Để không để người của Ổ gia phải chờ lâu, các vị phu nhân hành động vô cùng nhanh nhẹn. Trước sau chỉ mất khoảng một nén nhang, đã trang điểm cho Chung Thải trở nên lộng lẫy rạng ngời.
Vì tình huống gấp gáp, không kịp chuẩn bị áo cưới dành cho nam, nên Chung Thải được mặc một bộ váy đỏ nữ trang, được khảm rất nhiều châu báu, kiểu dáng cực kỳ xinh đẹp. Tuy nhiên, vì là nam giới, nên lớp phấn trang điểm không quá dày, đồ trang sức cũng chỉ là điểm xuyết đơn giản, chỉ nhằm tăng thêm vài phần rạng rỡ.
Chung Thải đứng trước gương trang điểm cao ngang người, xoay một vòng, tà váy tung bay.
“Vừa vặn thật. Còn đẹp nữa chứ?”
Cậu khoái chí vẫy tay: “Được rồi, mang khăn trùm đầu lên đi.”
Các vị phu nhân: “……”
Quả là mở mang tầm mắt — mặc váy nữ mà không nổi cáu đã giỏi, đằng này còn có vẻ rất thích thú?
Chung Thải tự tay nhận khăn trùm đầu từ nha hoàn, rồi tự mình đội lên đầu.
Xì, chẳng qua là mặc đồ nữ thôi mà, có gì to tát đâu?
Làm việc nhanh gọn lên đi, các người đúng là đủ lề mề!
---
Ổ gia không hẳn là hào phóng, nhưng cũng không quá keo kiệt.
Lần này, người được cử đến để cầu hôn kiêm đón dâu là Ổ Thiếu An — một đệ tử chính tông có quan hệ huyết thống gần nhất với Ổ Thiếu Càn. Hai người không chỉ thuộc cùng một dòng chính, mà còn có tổ tiên trực hệ giống nhau, thậm chí cha của họ còn là anh em ruột cùng mẹ sinh ra.
Ngoài vị đại diện Ổ gia này, đi cùng còn có năm sáu quản sự có quyền lực khá lớn.
Còn về Ổ Thiếu Càn không xuất hiện — là vì sau khi bảo tàng bản mệnh của anh bị phá hủy, nó đã gây tổn thương đến thần hồn, khiến anh đang rất suy yếu, ngay cả đứng lâu cũng không nổi, càng đừng nói đến chuyện tự mình đến đây.
Lúc này, Ổ Thiếu An đang ngồi trong đại sảnh, tay cầm chén trà, vẻ mặt hòa nhã, lắng nghe đám trưởng lão Chung gia ở lại đây nói chuyện khách sáo.
Cùng lúc đó, người của Ổ gia cũng đã biết rõ — người lần này gả cho Ổ Thiếu Càn không phải là một trong ba tiểu thư kiêu hãnh, mà là một thiếu niên dòng chính, tư chất rất kém, nghe nói là rất mến mộ và sẵn lòng vì Ổ Thiếu Càn mà hy sinh tất cả.
Hà quản sự lập tức lộ vẻ giận dữ, định mở miệng chất vấn.
Tuy nhiên, lại bị Ổ Thiếu An ngăn lại.
Đối với Ổ Thiếu An mà nói, để một tiểu thư có tiềm năng Huyền cấp thượng phẩm gả cho Ổ Thiếu Càn hiện tại, đúng là quá lãng phí. Hắn còn muốn đưa các nàng vào hậu viện của mình, để sinh hạ cho hắn những đứa con tư chất xuất chúng.
Vị Hà quản sự này chính là người làm việc ở nhánh thứ chín nơi Ổ Thiếu Càn sinh ra, cũng là tâm phúc của Dương Cảnh Phỉ — mẫu thân của Ổ Thiếu Càn. Lần này ông đến, cũng xem như đại diện cho Dương Cảnh Phỉ.
Mặc dù khi bị ngăn cản, ông không tranh cãi với Ổ Thiếu An trước mặt người ngoài, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.
Ổ Thiếu An bình thản nói: "Hà quản sự đừng vội. Dưa hái xanh không ngọt. Điều mà Thiếu Càn cần nhất bây giờ… chính là một người tình nguyện.”
Hà quản sự thoáng khựng lại.
Phải rồi. Tuy ông rất đau lòng, nhưng cũng hiểu rằng Thiếu Càn công tử hiện tại đã là người bị phế, không còn là chỗ tốt đẹp gì để nương tựa nữa, việc tìm một người tình nguyện toàn tâm toàn ý cũng cực kỳ khó. Mà tiềm lực của bảo tàng Huyền cấp từ Chung gia kia, cũng chưa chắc đã giúp được gì.
So với miễn cưỡng ép buộc, thì một người chân thành tình nguyện… vẫn có nhiều hy vọng hơn.
Thế nhưng cho dù là vậy, nhà họ Chung có nhiều con cháu dòng chính đến tuổi gả cưới như vậy, mà cuối cùng chỉ có một kẻ tư chất hạ phẩm chịu tình nguyện, điều này vẫn khiến Hà quản sự vô cùng khó chịu.
Hà quản sự cười lạnh một tiếng, mỉa mai: “Công tử Thiếu An nói rất có lý. Dù sao thì trong mắt công tử Thiếu Càn nhà ta, Huyền cấp hay Mạt cấp cũng chẳng có gì khác nhau mà thôi.”
Câu nói vừa dứt, các trưởng lão Chung gia đều lộ vẻ xấu hổ.
Nhưng quả thật, Chung gia không nỡ gả đi một trong ba tiểu thư Huyền cấp thượng phẩm. Lý do họ đưa ra dù có hay ho thế nào, thì cũng chỉ là lời nói hay ho mà thôi. Ai mà không đoán ra nguyên nhân thực sự chứ?
Bề ngoài giữ thể diện là một chuyện, nhưng nếu có người khó chịu, thì cũng là điều bình thường.
Bị mỉa vài câu, thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
---
Chung Thải mặc một thân trang phục lộng lẫy, từ trong phòng đi ra, đầu đội khăn trùm đỏ bước qua bậc cửa, với dáng người mảnh khảnh, quả thực giống hệt một “mỹ nhân sắp xuất giá”.
Người trong chính viện càng lúc càng đông, thấy dáng vẻ cậu như vậy, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.
Con cháu các phòng, cả dòng chính lẫn dòng thứ, đều không kiềm được mà quay sang nhìn người của tứ phòng, rồi xì xào nhỏ tiếng ngạc nhiên: “Huynh đệ của tứ phòng các người đều như thế à?”
“Thật giống một cô nương yếu đuối yêu kiều! Chẳng chút gượng ép nào cả.”
“Nếu không tận mắt thấy cậu ta bước vào phòng trang điểm, ta còn tưởng có tiểu muội nào đó được gả đi cơ đấy!”
Nam nữ của tứ phòng cũng không kịp tức giận hay xấu hổ — họ cũng chẳng ngờ tới chuyện này!
Tuy đều cùng một phụ thân, nhưng Chung Thải sinh muộn, phần lớn người khác cách biệt tuổi tác khá xa, còn những người cùng tuổi thì đều do các bà mẹ riêng nuôi dưỡng, gần như không tiếp xúc nhiều với Chung Thải, càng không hiểu rõ tính cách của cậu.
Bây giờ tận mắt chứng kiến…
Thái độ của cậu thật sự quá mức tự nhiên!
Trong lòng mọi người, không hẹn mà cùng cảm thấy có chút… kỳ lạ.
Chung Thải không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm giác được một nam tử có khí thế không nhỏ bước đến gần, nhét cho cậu một chiếc hộp.
Từ chiếc hộp ấy truyền đến một cảm giác thân thiết như gắn bó máu mủ, khiến cậu lập tức hiểu được — đây chính là Cố Hồn quả mà cậu phải mang sang Ổ gia.
Người đưa hộp không nghi ngờ gì chính là cha hờ của cậu.
Bởi vì Cố Hồn quả thuộc về Chung Thải, ngoài bản thân cậu ra, chỉ có cha ruột mới có thể hái giúp.
Quả nhiên, giọng nói hiền hòa của Chung Quan Lâm vang lên, đầy lời dặn dò tha thiết: “Tiểu Lục, con cầm chắc thứ này nhé, sống cho tốt, có thời gian nhớ quay về thăm cha.”
Chung Thải cẩn thận ôm lấy chiếc hộp, khom người hành lễ, giọng trong trẻo đáp: “Hài nhi cáo biệt phụ thân, xin phụ thân cứ yên tâm.”
Chung Quan Lâm nhẹ nhàng vỗ vai cậu, trong lòng vẫn có chút lưu luyến buồn bã.
Con trai gả đi như bát nước đổ ra ngoài, từ nay về sau, nó đã là người nhà họ Ổ, bất kể sống tốt hay không, đều tuỳ thuộc vào số mệnh Ổ gia cả rồi.
Chung Thải thì không chút buồn bã, thậm chí còn cảm thấy thời gian trôi chậm quá mức.
Trong sự vây quanh của đám người nhà họ Chung, cậu gạt tay nha hoàn định đỡ mình sang một bên, đi thẳng theo dòng người ra ngoài, dáng vẻ thẳng thắn mạnh mẽ.
Đúng là hành động rất nhanh gọn.
Mọi người: “……”
Một vài người Chung gia đi đưa dâu vội vàng đuổi theo, nhanh chóng giới thiệu cho cậu về người đón dâu bên Ổ gia.
Chung Quan Lâm nhìn đứa con trai nôn nóng muốn xuất giá này, vuốt cằm suy nghĩ.
Quả nhiên Tiểu Lục giống ông nhất, đã quyết định điều gì là hành động dứt khoát không do dự.
---
Ngoài đại sảnh truyền đến những tiếng leng keng cùng hàng loạt bước chân.
Ổ Thiếu An đặt chén trà xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy một thiếu niên mặc lễ phục đỏ thắm đi vào hùng hổ mạnh mẽ, theo sau là một đoàn người náo nhiệt.
Thế nhưng vì thiếu niên đội khăn trùm đầu đỏ, nên hắn cũng không thấy rõ được dung mạo.
Ổ Thiếu An hơi ngừng lại một chút, đứng dậy mỉm cười nói: “Vị này chính là em dâu tương lai rồi nhỉ? Hân hạnh.”
Chung Thải xoay đầu về phía Ổ Thiếu An, thái độ thản nhiên: “Hân hạnh hân hạnh, nhưng hiện giờ tình huống gấp gáp, ta muốn nhanh chóng gặp mặt phu quân tương lai của mình, mong đường huynh tương lai đừng để bụng.” Tên ngốc này nói chuyện nghe cứ mang chút mỉa mai châm chọc, chắc chắn là có ý kiến với người anh em của mình? Đúng là khó ưa.
Nét cười trên mặt Ổ Thiếu An hơi cứng lại.
Còn Hà quản sự thì khựng người, ánh mắt dịu lại đôi chút.
Ổ Thiếu An đứng dậy nói: “Đã chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Về sớm một chút, cũng có thể sớm trị thương cho Thiếu Càn.”
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Chung Thải có vẻ nghiêng người về phía trước một chút, như thể đang rất trông đợi, thế là hắn dứt khoát không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho những người khác bên Ổ gia.
Hà quản sự hơi trầm ngâm, rồi quay sang nói với mọi người bên Chung gia: “Trước đó không biết là một công tử, nên đã chuẩn bị sẵn kiệu hoa dành cho nữ. Giờ chưa đến giờ lành, có thể tranh thủ đổi sang xe hoa dành cho nam…”
Khi nãy vừa biết thiên kim Huyền cấp thượng phẩm bị thay bằng một thiếu niên tư chất kém, Hà quản sự từng giận dữ, tất nhiên chẳng buồn để tâm chuyện chi tiết nam cưới nữ cưới khác biệt. Nhưng giờ thấy ấn tượng về Chung Thải không tệ, ông ta liền chủ động đưa ra đề nghị này.
Tuy nhiên, Ổ Thiếu An lại lên tiếng: "Hà quản sự, vẫn là đừng để Thiếu Càn chờ lâu thì hơn.”
Hà quản sự lập tức nổi giận trong lòng.
Chung Thải thì vẫn tươi cười, giọng lanh lảnh đáp: “Đa tạ hảo ý của Hà quản sự, ta cũng muốn nhanh chóng gặp mặt công tử Thiếu Càn.”
Hà quản sự nghe xong liền thở phào, sắc mặt cũng dịu lại. Ông ta cảm thấy, tuy Chung Thải tư chất kém, nhưng tâm tính lại rất tốt, rộng rãi thẳng thắn. Gửi gắm một người như vậy bên cạnh Thiếu Càn trong hoàn cảnh hiện tại, có khi lại là lựa chọn phù hợp.
Nếu lúc trước ông nói câu “Huyền cấp hay mạt cấp chẳng khác gì nhau” là để mỉa mai nhà họ Chung, thì giờ ngược lại — ông lại thấy cậu thiếu niên mạt cấp Chung Thải này, còn tốt hơn đám Huyền cấp giả tạo kia.
Còn Ổ Thiếu An thì tâm trạng lại không mấy dễ chịu.
Hà quản sự bật cười: “Vậy thì không nên chậm trễ, người đưa dâu bên quý phủ mời theo ta.”
Gia chủ Chung gia thấy biểu hiện của Chung Thải rất ổn, liền mỉm cười đáp: “Mời.”
Đừng nhìn thấy số người nhà họ Ổ tiến vào phủ Chung gia không nhiều, bên ngoài thực ra vẫn có đội ngũ đông đảo đợi sẵn, canh giữ quanh một chiếc kiệu hoa lộng lẫy vô cùng, yên tĩnh chờ đợi.
Phía xa xa đã có rất đông dân thành tụ tập, nhìn ngó chằm chằm. Tuy Chung gia chỉ là thế gia hạng hai trong thành, nhưng lại kết thân với Ổ gia, còn là vị Thiếu Càn công tử nổi danh, nên ai nấy đều rất hiếu kỳ, song không ai dám bàn tán công khai.
Đặc biệt là bây giờ Thiếu Càn công tử xảy ra chuyện, mọi người càng kiêng dè hơn, sợ chỉ một lời lỡ miệng cũng mất mạng như chơi.
Một đoàn người ồn ào náo nhiệt rời khỏi phủ Chung gia, dân chúng trong thành tận mắt chứng kiến "tân nương" nhẹ nhàng bước lên kiệu hoa, được đội kèn trống rộn ràng rước thẳng về phủ Ổ gia, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Họ không dám đi theo xem náo nhiệt, chỉ đợi đến khi đoàn rước dâu khuất hẳn, mới bắt đầu tản ra từng nhóm, rì rầm bàn tán.
“Bày biện cũng khá hoành tráng đấy chứ…”
“Tội nghiệp công tử Thiếu Càn, giờ không biết còn chống đỡ được không.”
“Nghe nói thần hồn gần như tan rã rồi? Vì vậy mới đến phủ Chung gia hỏi cưới, chẳng rõ là vị tiểu thư nào được gả đi.”
“Dù sao cũng phải là con gái dòng chính, không thì cũng chẳng có ích gì.”
“Đúng độ tuổi chỉ có ba vị thiên kim Chung gia, đều là tư chất Huyền cấp thượng phẩm, đem gả cho công tử Thiếu Càn lúc này… có hơi…”
Câu “đáng tiếc” kia, cuối cùng không ai dám nói ra miệng.
---
Việc Ổ Thiếu Càn bị phế đúng là chuyện lớn. Mặc dù dư luận hiện tại phần lớn nghiêng về cảm thông, nhưng vẫn có những kẻ vui mừng trong bụng, đặc biệt là một số gia tộc, có khi cả nhà đều đang hả hê.
Tất nhiên, bầu không khí ấy cũng sẽ nhanh chóng tan biến. Ít nhất trên mặt mũi thì chẳng ai dám bàn ra tán vào nhiều.
Dù gì thì cũng kinh ngạc thật, nhưng Ổ gia không phải là dạng dễ chọc, chẳng ai dám bới móc chuyện xấu của họ quá đà.
Chiếc kiệu hoa vừa rộng rãi vừa thoải mái, nhưng Chung Thải chẳng có tâm trạng để mà cảm nhận. Cậu chỉ lặng lẽ đếm xem còn bao lâu mới đến nơi.
Phủ Ổ gia nằm trên đại lộ Võ Dương, cách vài con phố, đường không xa lắm, nhưng vì đại lộ vừa rộng vừa dài, dù người khiêng kiệu ai cũng có tu vi, bước đi rất nhanh, nhưng vẫn mất hơn nửa canh giờ mới đến nơi.
Đến nơi, phía trước cửa cũng có vài người ra nghênh đón, thoạt nhìn có vẻ náo nhiệt, nhưng thực ra chẳng ai thực lòng. So với bên Chung gia thì sự coi trọng ở đây kém xa.
Sau khi đưa người về phủ, Ổ Thiếu An liền xoay người rời đi, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về phủ của mình. Mấy vị quản sự đi theo rước dâu cũng đều đến từ các phòng khác nhau trong Ổ gia, giờ đã nắm rõ tình hình, tất nhiên phải về bẩm báo với chủ tử của mình, cũng lần lượt rút lui.
Chỉ còn lại Hà quản sự, dẫn đầu đưa kiệu hoa đi thẳng tới Trùng Tiêu Viên.
Tiền đường đã treo đèn kết hoa, hỉ đường cũng được bày biện sẵn sàng.
Kiệu hoa hạ xuống, Chung Thải được nha hoàn đỡ bước vào hỉ đường, cậu nghe ngóng đôi chút.
Xung quanh im ắng như tờ, không cảm nhận được nhân khí nào, có vẻ như không có khách khứa gì cả.
Chung Thải rất nhanh đứng yên tại chỗ.
Hà quản sự cất cao giọng: "Nhất bái cao đường——”
Chung Thải lập tức cúi lạy.
Hà quản sự lại nói: "Nhị bái thiên địa——”
Chung Thải được người đỡ xoay người, hướng ra ngoài đại sảnh cúi người hành lễ.
Hà quản sự tiếp lời: “Ghi vào gia phả——”
Chung Thải yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, có một tờ giấy bạc được đưa vào dưới khăn trùm đầu, phía trên là gia phả của Cửu Phòng, cậu nhìn lướt một cái, thấy tên mình được ghi vào vị trí chính thê của Ổ Thiếu Càn.
Ngay lúc đó, một giọng nam uy nghiêm vang lên: "Hà quản sự, đưa người đến đó đi.”
Hà quản sự cung kính đáp: “Vâng, gia chủ.”
Sau đó, tựa như một luồng gió thoảng, xung quanh không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Lễ thành thân kết thúc qua loa, hai vị “cao đường” rời đi không lưu luyến.
---
Hà quản sự khẽ nói với Chung Thải: “Chung công tử, theo lão phu đến gặp thiếu gia đi.”
Chung Thải khẽ đáp một tiếng, vẫn được nha hoàn dìu bước đi.
Dưới khăn trùm đỏ, nét mặt Chung Thải lạnh tanh, trong lòng đem hai vị “cao đường” kia cho vào danh sách đen.
Thật quá thực tế rồi. Anh em chí cốt của cậu vừa bị phế, mà cha mẹ lại tỏ ra thờ ơ như thế, ngay cả dăm ba lời dặn dò lo liệu hay chăm sóc cũng không có.
Hừ, bỏ cuộc đúng là nhanh – gọn – dứt khoát thật đấy.
Cứ như thể không phải con ruột vậy.
Chung Thải được nha hoàn đưa vào tân phòng, sau đó nha hoàn nhanh chóng lui ra, còn cậu thì ngoan ngoãn ngồi xuống giường tân hôn.
Hà quản sự lên tiếng một cách ôn hòa: “Thiếu gia, vị này chính là…”
Nhưng ông còn chưa kịp giới thiệu thì đã bị một giọng nói yếu ớt cắt lời.
“Hà thúc, thúc lui ra đi, ta tự biết rõ.”
Hà quản sự thoáng khựng lại, nhưng vẫn khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lúc này, trong tân phòng càng thêm tĩnh lặng, gần như chết lặng.
Có người chầm chậm bước tới vài bước, đứng ở một khoảng cách không gần không xa, từ tốn nói: “Ta không định liên lụy ngươi. Chỉ cần…”
Chung Thải từ sớm đã nhận ra giọng nói quen thuộc này, lại cảm nhận được xung quanh không còn ai khác, nên không nhịn nổi nữa, đột ngột hất tung khăn trùm đầu, một nụ cười rực rỡ nở bừng trên gương mặt.
“Lão Ổ! Ông có lấy vợ không nè ~~” Giọng nói cực kỳ sảng khoái, đuôi âm còn vút cao tinh nghịch.
Ổ Thiếu Càn hoàn toàn không kịp phản ứng, đối diện là một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, vốn dĩ sắc mặt đã mệt mỏi chán chường, nay đột ngột biến thành một biểu cảm gần như kinh hãi.
Chung... A Thái?!
Chung Thải gọi Ổ Thiếu Càn bằng biệt danh “Không thiếu tiền”, thường xuyên trêu chọc hắn là đại gia tiêu tiền như nước, Còn Ổ Thiếu Càn trong quá trình tiếp xúc với Chung Thải, cũng vô thức bị ảnh hưởng ít nhiều.
Ví dụ như việc Chung Thải rất "gà" (cùi bắp).
Nên biệt danh của cậu là A Thái.