Chương 2: Của hồi môn
Khi Chung Thải đứng ra, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu, lộ ra đủ loại biểu cảm như thở phào nhẹ nhõm, vui mừng, tiếc nuối… Nhưng Chung Quan Lâm của Tứ phòng — cũng chính là lão cha hờ của cậu — thì hai mắt sáng rực, cả khuôn mặt đầy vẻ vui mừng mãn nguyện.
Chung Thải cũng nhanh chóng đảo mắt nhìn qua đám huynh đệ tư chất kém kia, thấy trong bọn họ có người đang tính toán, có kẻ còn do dự, chưa kịp quyết định thì cậu đã lớn tiếng nói hết nốt phần sau: “Nhưng con có một yêu cầu! Con muốn của hồi môn thật hậu hĩnh, sính lễ Ổ gia đưa tới cũng phải thuộc về con!”
Nói xong, cậu liền bắt đầu than khổ: “Sau khi gả sang Ổ gia, cuộc sống chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì. Con cũng muốn có chút gì đó để làm vốn liếng thân mình, nếu không sau này mà cứ phải quay về nhà mẹ đẻ xin xỏ, con thì không sao, nhưng sẽ khiến Thiếu Càn công tử khó xử. Quay về nhiều lần quá, Thiếu Càn công tử sợ là sẽ không vui, mà vậy thì cuộc sống của con lại càng khổ hơn!”
Chủ gia Chung gia không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Được! Sính lễ để người khiêng thẳng về cho con, coi như cũng cho con chút thể diện. Của hồi môn thì theo tiêu chuẩn của trưởng tử đích hệ các phòng khi cưới vợ… không, thân phận của Thiếu Càn công tử không phải bình thường, vậy thì thêm ba phần nữa!”
Lời này vừa dứt, vài phu nhân các phòng nhíu mày, định nói gì đó thì đã bị phu quân bên cạnh kéo tay ngăn lại, đành ngậm miệng không nói thêm.
Gia chủ họ Chung lúc này lại hòa nhã dịu giọng: “Con còn yêu cầu gì nữa, có thể nói ra luôn.”
Mấy vị tộc lão cũng đều hiện lên nụ cười hiền từ, rõ ràng là đồng tình. Ý họ rất rõ: chỉ cần dỗ dành được Chung Thải, để việc này trót lọt là tốt rồi — dù sao tư chất Huyền cấp thượng phẩm của ba vị tiểu thư đã là hy vọng cao nhất trong thế hệ trẻ, giữ lại được là điều tuyệt vời nhất.
Chung Thải đã sớm chuẩn bị trước, lập tức thẳng thắn đề xuất: “So với những cô nương xinh đẹp, con chỉ là một nam tử dung mạo bình thường – chắc chắn không thể khiến Thiếu Càn công tử hài lòng. Vậy nên, tính ra con là người thay mấy vị tỷ muội trong nhà chịu khổ đúng không?”
Cậu chưa chờ ai phản bác, đã bổ sung ngay: “Ba vị tỷ muội đương nhiên cũng nên bồi thường cho con một ít. Con cũng không tham lam, mỗi nhà một nghìn vàng là được.”
Lời này vừa ra, Chung Xảo Nhi lập tức không vui, lớn tiếng nói: “Một nghìn vàng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi!”
Chung Thải nhếch môi khinh thường, nhún vai nói: "Xảo đường muội, một nghìn vàng mà thôi. Nếu ca ca nhớ không lầm, lần trước muội đi mua một con linh thú khế ước cũng tốn hết tám trăm vàng đấy nhỉ?”
Chung Xảo Nhi nghiến chặt răng, suýt nữa cắn gãy cả lợi.
Thật là nói nhẹ như không… Cô dành dụm mấy năm trời mới được ba trăm vàng, lại thêm cha mẹ hỗ trợ mới đủ để mua được con linh thú yêu thích. Phải biết, nữ đích tôn bình thường như bọn họ, nếu không đột phá được đến Tích Cung cảnh ( nhị giai ) trước khi xuất giá, thì tiền hồi môn cũng chỉ có một vạn vàng mà thôi! Vậy mà Chung Thải dám mở miệng trắng trợn đòi nhiều như vậy!
Chung Thiên Nhi cùng Chung Lâm Nhi liếc nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Ba vị tỷ muội tuy có tư chất giống nhau, nhưng thường ngày luôn âm thầm ganh đua lẫn nhau. Sau khi Chung Xảo Nhi mua được linh thú trân quý, hai người kia cũng nghĩ đủ mọi cách để sắm về linh thú không thua kém, chi tiêu cũng khoảng bảy tám trăm vàng mỗi người.
Tuy nhiên, so với Chung Xảo Nhi, thì việc kinh doanh của hai nhà còn lại phát đạt hơn, một nghìn vàng đối với họ không quá đáng kể.
Chỉ cần không phải gả cho Ổ Thiếu Càn, chút tổn thất này hoàn toàn chấp nhận được.
Bên cạnh Chung Xảo Nhi, một nam tử trung niên (cha cô) đã ấn vai cô ngồi xuống, khiến mọi lời phản bác mắc nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra được.
Sắc mặt gia chủ Chung gia hơi trầm xuống, khẽ quát: “Chung Xảo Nhi, nếu con không chịu bồi thường cho đường ca, thì tự mình gả đi!”
Mặt Chung Xảo Nhi tái nhợt, dù trong lòng căm hận đến cực điểm, cũng không dám phản ứng gì nữa.
Gia chủ Chung gia thay mặt ba phòng đồng ý với Chung Thải, nói: “Được rồi, mỗi nhà một nghìn vàng.”
Ngay lúc này, không cần gia chủ nhắc nhở, nhị phòng và thất phòng đã nhanh chóng đưa tới một túi giới chỉ, bên trong chính là một nghìn vàng mỗi túi. Đại phòng cũng vội vàng làm theo, trực tiếp giao túi cho Chung Thải.
Gia chủ Chung gia nở nụ cười hòa nhã hỏi: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
Chung Thải suy nghĩ một chút rồi nói: “Con muốn hai nam gia nô trẻ, cường tráng, đã ký tử khế, tử khế phải do con giữ... Thực lực có một chút là được, không cần cao. Trong đó phải có một người giỏi nấu ăn. Còn hộ vệ của con thì phải cho con mang theo.”
Yêu cầu này gần như không đáng kể, Gia chủ Chung gia lập tức đồng ý, còn hỏi thêm: “Hai người có đủ không?”
Chung Thải bình thản nói: “Nhiều quá thì nuôi không nổi. Hơn nữa cũng không biết bên Thiếu Càn công tử có người hay không, con chỉ nghĩ nhỡ bên ấy không có người hầu, thì hai tên này còn có thể giúp việc tay chân.”
Gia chủ Chung gia rất kiên nhẫn: “Còn yêu cầu nào khác không?”
Chung Thải lần này lắc đầu: “Không còn.”
Một vừa hai phải, biết điểm dừng – những gì cần đòi thì đã đòi rồi, đòi thêm nữa chỉ khiến người khác chán ghét, sau này “về nhà mẹ đẻ” sẽ bất lợi.
Quả nhiên, gia chủ Chung gia rất hài lòng, thậm chí còn cho thêm một phần lợi ích, quay sang đại quản gia bên cạnh phân phó: “Lát nữa ngươi dẫn Thải nhi đi chọn sính lễ ở công khố trong phủ, tiền mặt thì cho hai vạn bảy, cộng với ba nghìn kia cho tròn ba vạn. Những tài nguyên khác để nó tự chọn, miễn là trong phạm vi tương đương là được. Ngươi để mắt kỹ, không cho ai chiếm lợi của nó.”
Người duy nhất không thuộc "người nhà” trong gian phòng này chính là đại quản gia Chung Thành. Ông ta lúc này cúi đầu cung kính: “Xin gia chủ yên tâm.”
---
Chuyện đã giải quyết xong, dù là ba phòng mất ba nghìn vàng cũng thấy nhẹ lòng. Những đường huynh có tư chất kém hơn tuy có hơi thèm thuồng những lợi ích mà Chung Thải vừa đòi được, nhưng tu sĩ bí tàng có tuổi thọ tối thiểu cả trăm năm, mấy món “hồi môn” kia chỉ đủ dùng mười năm trở lại, về sau ai biết ra sao?
Hơn nữa, còn phải nằm dưới thân một phế nhân, mất đi quyền truyền thừa huyết mạch – phải biết rằng, dù là gả vào nhà nữ tử làm rể, thì cũng có thể có con cái của riêng mình, cho dù phải chịu đựng mấy nam thiếp khác!
Thế nên, nói chung là mọi người đều hài lòng.
Mọi người nhanh chóng tản đi, chỉ còn Chung Quan Lâm nháy mắt ra hiệu với cậu.
Chung Thải cũng ra hiệu “đã hiểu” rồi lập tức đi theo đại quản gia Chung Thành đến công khố.
Công khố rất lớn, có đến hàng chục gian phòng, phần lớn chất đầy tài nguyên phổ thông, cũng có thứ trân quý, nhưng cực phẩm chân chính thì tuyệt đối không đặt ở đây.
Chung Thành mỉm cười nói: “Khi trưởng tử đón dâu, sính lễ cơ bản là mười hai vạn, trong đó hai vạn là đồng vàng, mười vạn là tài nguyên. Nay gia chủ tăng thêm ba phần, nên tiền mặt là hai vạn sáu, tài nguyên là mười ba vạn. Nhưng gia chủ lại cho thêm thành hai vạn bảy, là khoản riêng, còn phần mười ba vạn tài nguyên vẫn giữ nguyên để công tử chọn.”
Tư chất của Chung Thải tuy kém, nhưng lại rất thích đọc sách, vì thế tầm mắt cũng không tệ. Cậu liếc qua một cái là có thể nhận ra chín phần tài nguyên, lập tức động não vù vù, liệt kê ra một danh sách dài — trong đó tám phần là tài nguyên tu luyện cho bản thân, phần còn lại là thuốc bổ dưỡng cơ thể.
Chung Thành hơi kinh ngạc, lại cảm thấy vị lục công tử của tứ phòng này rất thông minh, còn biết chuẩn bị một ít dược liệu cho Thiếu Càn công tử. Biết đâu vì vậy, Thiếu Càn công tử sẽ cảm động vì tấm lòng ấy, mà đối xử với cậu tốt hơn một chút.
Nhận lấy danh sách, Chung Thành cần mẫn dẫn Chung Thải đi khắp các gian trong kho.
Tài nguyên phổ thông phần lớn bên ngoài cũng mua được, Chung Thải chỉ chọn vài món cho đủ lệ, phần lớn vẫn là tài nguyên tu luyện quý giá đủ dùng trong vài năm tới. Cậu phải nghĩ cách nâng cao thực lực, biết đâu sau này huynh đệ tốt kia phải dựa vào cậu bảo vệ.
Còn những dược liệu bồi bổ cơ thể… cậu cũng không biết chính xác tình trạng cơ thể của huynh đệ mình bây giờ ra sao, nên chỉ có thể lựa chọn theo hướng bổ khí huyết, giảm đau, ôn hòa vô hại, chắc chắn sẽ không sai.
Cẩn thận thu dọn hết “của hồi môn”, Chung Thải trở về Duyệt Hòa viên — nơi cả nhà tứ phòng sinh sống.
Quả nhiên, “cha hờ” Chung Quan Lâm đang ngồi đợi ở chính viện, thấy cậu đẩy cửa bước vào thì lập tức nở nụ cười từ ái, khen rằng: “Tiểu Lục à, hôm nay con thật sự làm ta nở mày nở mặt. Tứ phòng chúng ta đã giúp gia chủ giải một mối lo.”
Chung Thải cười hì hì, đưa tay ra trước mặt Chung Quan Lâm, vẻ mặt tinh quái: “Con đã làm cha nở mày nở mặt rồi, cha có nên tỏ chút thành ý không nhỉ?” cậu còn nháy mắt trêu, nói thêm: “Con còn khiến ba phòng kia phải ‘chảy máu’ kha khá, cha cũng nên thưởng cho con một chút chứ?”
Chung Quan Lâm không vui, vỗ một cái lên tay cậu, nói: “Tứ phòng nhà ta nghèo rớt mồng tơi, con đã vét được bao nhiêu lợi rồi, còn mặt dày đòi tiền cha nghèo nữa à? Cha còn đang mong dựa vào chuyện này mà moi thêm chút phân lệ từ gia chủ đây.”
Chung Thải lại cười hì hì rút tay về, ép chặt cái túi giới chỉ đeo bên hông, giả vờ cảnh giác nói: “Của hồi môn của con, cha đừng hòng đụng tới!”
Chung Quán Lâm trợn mắt, xua tay: “Được rồi, ai thèm tham đồ của con chứ? Giữ mà dùng.”
Thực ra ông ta không chờ ở đây vì muốn lục soát tài sản của Chung Thải. Tứ phòng nhà họ cũng có nền tảng vững chắc, Chung Quan Lâm phong lưu đa tình, sinh nhiều con, là bởi ông ta rất biết cách mở rộng sản nghiệp. Lần này ông ta chịu nhường một đứa con trai ra, đâu phải vì mấy món đồ Chung Thải nhận được, mà là vì muốn nhân cơ hội này moi từ tay gia chủ vài sản nghiệp mình đã nhắm từ lâu.
Chung Thải cũng hiểu điều đó, nên trêu chọc vài câu rồi thôi, sau đó cùng “cha hờ” vào thư phòng, ngồi xuống bàn rồi tự rót trà uống.
Chung Quan Lâm cũng có chút tình cảm với Chung Thải, dù sao trong đám con cái cũng chỉ có mỗi đứa này dám không lớn không nhỏ với ông ta. Nếu không phải vì hồn ấn của Chung Thải quá nhạt, mà bên liên hôn lại là Ổ gia, thì ông ta cũng không nỡ gả đi như vậy.
“Bây giờ chỉ có hai cha con mình, con nói thật cho cha biết, con thật sự cam tâm tình nguyện à?”
Lợi thì có đấy, nhưng về mặt tình cảm, biết đâu vẫn là thiệt thòi.
Chung Thải vẫn không chút do dự: “Tất nhiên rồi.”
Chung Quan Lâm hứng thú hẳn: “Nói chi tiết cho cha nghe xem nào.”
— Kiếm cớ thôi mà, đối với cậu thì chuyện đó bịa một cái là ra ngay.
Chung Thải làm bộ thành khẩn, nói: “Con đã là Thiên Dẫn cảnh tầng bốn rồi, sắp tới cần dùng trân dược hỗ trợ đột phá. Đến tầng sáu, tầng mười hai là hai cửa ải lớn, đều cần trân dược, mà chi phí thì không hề nhỏ. Hơn nữa, con cũng mười tám tuổi rồi, rất khó có thể dựa vào bản thân để tự khai mở Thần Hồn Bí Tàng. Đợi khi Thiên Dẫn cảnh viên mãn thì bắt buộc phải dùng bí dược để rèn luyện thân thể, từng bước mở ra Bí Tàng Đạo Cung, sau đó khi đột phá nhất trọng mới triệu hoán được Bảo Vật bản mệnh…”
“Với hồn ấn nhạt như con, nếu cứ ở lại Chung gia, thì cùng lắm cũng chỉ xin được phương thuốc bí dược hạ phẩm mà thôi. Chỉ riêng thời gian rèn luyện thân thể cũng mất ít nhất vài năm, lúc đột phá Tích Cung cảnh lại không được gia tộc cấp trân dược, làm kiểu mài dũa nước chảy đá mòn thế này thì không biết phải hao phí bao nhiêu năm nữa. Trong nhà, mấy vị trưởng bối có tư chất tốt nhất cũng phải ngoài bốn mươi mới đột phá Tích Cung, huống chi là con? Cứ thế này, con thật sự không dám tưởng tượng bao giờ mới có thể thuận lợi triệu hoán.”
Cậu uống một ngụm trà, làm dịu cổ họng, thần sắc đầy tích cực: “Giờ thì khác rồi, chỉ riêng chuyện đồng ý gả cho Thiếu Càn công tử, con đã được một đống của hồi môn, còn được tha hồ chọn trân dược, bí dược thượng phẩm và tài nguyên tu luyện cho đến tận Tích Cung cảnh trong công khố. So với cái giá con phải trả, thì đúng là lời to luôn rồi! Vậy còn gì mà phải xấu hổ hay cảm thấy thiệt thòi nữa chứ?”
“Vả lại, con cũng đã giúp cha giành được chút tiếng nói trong gia tộc rồi, cho dù con gả đi, cha chắc chắn vẫn sẽ chiếu cố con vài phần, đúng không? Huống hồ con còn được gả vào Ổ gia, cho dù sau này công tử Thiếu Càn thật sự không thể tu luyện nữa, thì chúng ta cũng coi như có dây mơ rễ má với Ổ gia. Nếu trước đây cậu ta từng tích lũy được chút nhân mạch, biết đâu còn có thể nhờ đó mà kiếm được tí lợi.”
“Hơn nữa con chỉ cần chăm sóc cậu ta thật tốt, lòng người vốn không phải sắt đá, cậu ta có giận lây sang con thì chắc cũng không giận được bao lâu. Cho dù tính khí cậu ta xấu, thì con đây cũng đã tôi luyện thân thể, da dày thịt chắc, chịu được khổ mà!”
Tu luyện giả Bí Tàng tuyệt đối không thể thiếu Bảo Vật bản mệnh, bởi vì đó là môi giới để dẫn dắt linh khí trời đất. Nếu không có nó, thì đến cả việc hấp thu linh khí cũng không làm được.
Thông thường, phẩm cấp của Bảo Vật bản mệnh càng cao, tốc độ dẫn linh khí trời đất càng nhanh, thời điểm khai mở Bí Tàng cũng sẽ sớm hơn.
Phần lớn các Thần Hồn Bí Tàng Thiên cấp trở lên sẽ tự động khai mở sau khi sinh ra, Địa cấp thì trong ba tuổi, Huyền cấp thì trong mười tuổi — thi thoảng cũng có Hoàng cấp xuất hiện. Ba vị thiên kim của Chung gia, đều là Huyền cấp thượng phẩm, được mệnh danh là “một nhà ba đóa hoa kiều diễm”, và cả ba đều khai mở tầm khoảng sáu tuổi.
Còn nếu khai mở trong khoảng từ mười đến mười sáu tuổi, đa phần là Bí Tàng Hoàng cấp, cực hiếm khi xuất hiện Huyền cấp hoặc ngoại lệ.
Sau mười sáu tuổi, cho đến trước hai mươi tuổi, xác suất tự khai mở gần như bằng không, mấy trăm năm chưa chắc có một người, mà phẩm cấp khi khai mở được ra cũng chẳng mấy ai bận tâm.
Một khi đã qua hai mươi tuổi, thì hoàn toàn không thể tự khai mở được nữa, mà buộc phải đợi đến khi tu luyện đến mức có thể tự mình khai mở Đạo Cung, rồi mượn sức của Đạo Cung để triệu hoán Bảo Vật bản mệnh. Nhưng trong trường hợp đó, 99% chỉ triệu được loại không có phẩm cấp, gọi là “Mạt cấp”.
Hồn ấn chính là hình chiếu của Bảo Vật bản mệnh, thường có cấp bậc tương ứng với bảo vật đó. Nó xuất hiện dưới dạng một dấu vết màu đỏ nhạt trên huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu.
Thông thường, phẩm cấp của Bảo Vật bản mệnh càng cao, thì màu sắc của hồn ấn càng đậm—ví dụ như Ổ Thiếu Càn, hồn ấn của cậu ta đỏ đậm như máu.
Nếu Bảo Vật cộng sinh bị hủy, thì hồn ấn cũng sẽ biến mất.
Vì vậy, hồn ấn thường được dùng để đánh giá sơ bộ tư chất của tu giả Bí Tàng.
Có những người dù đã 20 tuổi mà chưa khai mở được Thần Hồn Bí Tàng, nhưng nếu hồn ấn vẫn đậm, thì Bảo Vật bản mệnh được triệu hồi sau này có thể vẫn đạt phẩm cấp khá cao.
Nhưng hồn ấn của Chung Thải khi mới sinh ra chỉ là một màu đỏ nhạt, gần như là án tử ngay từ đầu, chắc chắn chỉ có thể triệu hồi ra Mạt cấp.
Cũng chính vì hồn ấn nhạt, tư chất kém, nên dù bắt đầu tu luyện từ năm 6 tuổi, nhưng đến nay đã 12 năm trôi qua, cậu cũng chỉ mới đạt Thiên Dẫn cảnh tầng bốn.
Thậm chí…
Dù vậy, tốc độ tu luyện của Chung Thải trong nhóm người có Mạt phẩm vẫn còn được xem là khá nhanh.
Chung Quan Lâm thấy Chung Thải nói rõ ràng rành mạch, cuối cùng cũng yên tâm.
“Con hiểu chuyện như vậy, làm ta thật sự rất vui mừng.”
Ông ta vỗ vai Chung Thải, nói tiếp: “Nhưng thằng nhóc này, cũng đừng có xem thường cha ngươi quá! Ta có phương thuốc trung phẩm, vốn cũng định đưa cho con dùng đấy.”
— Lời này không phải nói suông.
Trong số các con trai của mình, người được Chung Quan Lâm coi trọng nhất chính là đứa có tư chất cao nhất — Chung Hãn, cũng chính là đích trưởng tử của ông ta, sở hữu Bí Tàng Huyền cấp. Đây là niềm hy vọng để Tứ phòng bước lên vinh quang.
Nhưng thứ hai sau Chung Hãn, lại chính là Chung Thải — một đứa con dễ sống chung, có thể thoải mái cư xử như cha con bình thường.
Vì vậy, dù ông ta dành đơn thuốc thượng phẩm cho trưởng tử, nhưng cũng thật sự có ý định bỏ tiền túi ra, để Chung Thải dùng bí dược trung phẩm.
Chung Thải vốn không ngờ Chung Quan Lâm lại từng có ý định cho cậu dùng phương thuốc trung phẩm, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chẳng phải chuyện lạ — coi như công sức nịnh nọt cũng không uổng phí.
Hơn nữa, cũng chẳng có gì ngạc nhiên: trên đời này ngoại trừ Ổ Thiếu Càn, thì người mà cậu còn chút tình cảm chỉ có lão cha hờ này.
Tuy rằng tình cảm ấy rất hạn chế, còn lâu mới sánh được với cảm giác sẵn sàng sống chết vì Ổ Thiếu Càn, nhưng nếu điều kiện cho phép, thì cậu cũng sẵn lòng thể hiện một chút hiếu tâm.
Vì vậy Chung Thải lập tức nịnh nọt một cách ân cần: "Công ơn từ phụ như biển trời, nhi tử cảm kích vô cùng. Nay có cơ hội vì cha gánh vác chút chuyện, cũng là chuyện nên làm thôi…”
Hai cha con trò chuyện một hồi, coi như xác định sau khi Chung Thải xuất giá, cả hai vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Chung Quan Lâm sẽ ra tay giúp đỡ nếu cậu cần, còn Chung Thải, nếu sau này quan hệ với Ổ Thiếu Càn suôn sẻ, có thể mang lại lợi ích gì cho cha mình, thì cậu cũng sẽ tích cực làm cầu nối.
Có thể vì trò chuyện vui vẻ, cảm tình cha con cũng sâu thêm một chút, nên Chung Quan Lâm hào phóng cho thêm một vạn đồng vàng làm lễ thêm trang, khiến Chung Thải lập tức bắn ra một chuỗi “cầu vồng nịnh nọt”, khiến ông ta cười tít mắt.
---
Chung Thải trở về tiểu viện của mình, bắt đầu sắp xếp lại đồ cưới.
Hiện tại cậu đang có tổng cộng bốn túi giới chỉ, gồm…
Túi thứ nhất: chuyên làm kho bạc nhỏ, để riêng bốn vạn kim.
Túi thứ hai: đựng dược liệu bồi bổ, phải tách riêng, sau này những gì chuẩn bị cho "anh em chí cốt" cũng sẽ được cất vào đây.
Túi thứ ba: chuyên đựng tài nguyên quý hiếm, tiện cho việc sử dụng.
Túi cuối cùng: là túi ban đầu cậu có, bên trong cất toàn bộ tài sản tích góp bao năm qua cùng với một số tài nguyên phổ thông cậu vừa chọn được.