Chương 6: Mở ra bí tàng

Chung Thải bắt đầu quan sát nơi ở mới này.

Đây là một sân viện khá lớn, chia thành nội viện và ngoại viện, bốn phía đều có tường cao vững chãi, mức độ bảo vệ sự riêng tư khá tốt.

Trong nội viện có một gian chính phòng – cũng chính là tân phòng của hai người. Hai bên của chính phòng mỗi bên có một gian phòng trống, chính là phòng tu luyện riêng của họ, đều có hành lang nối liền với chính phòng. Hai bên trái phải của nội viện mỗi bên có hai gian phòng — bên trái là phòng tắm và bếp, bên phải thì đều có giường ngủ và đồ nội thất đơn giản, chắc là dùng cho con cái hoặc để tiếp khách.

Khoảng đất trống giữa các gian nhà rất rộng, gần cổng phụ có một mảnh vườn hoa, bên trong chỉ trồng vài loại cây bình thường.

Phía trước vườn hoa có một gốc đại thụ, cành lá xum xuê tỏa bóng râm rộng lớn, bên dưới đặt một bàn đá và hai ghế đá.

Những khu vực còn lại bằng phẳng, đủ rộng để luyện võ kỹ.

Đi qua cổng phụ là ngoại viện, đối diện với cổng chính. Bên trái cổng có một gian nhỏ là phòng gác cổng; hai bên trái phải của ngoại viện mỗi bên có ba gian phòng, bên trong đều được bày trí đơn giản, dùng cho người hầu ở. Khoảng sân của ngoại viện cũng rất rộng, cũng có thể dùng để luyện võ – ngoài thời gian hầu hạ, đám hạ nhân có thể sử dụng.

Chung Thải gật đầu hài lòng.

Đừng nhìn nơi này chỉ là một tiểu viện tiêu chuẩn thông thường — thực tế diện tích rất lớn, ít nhất cũng gấp mấy lần những biệt phủ mà kiếp trước cậu từng thấy. Ngay cả đời này, khi còn ở Chung gia, dù Duyệt Hòa Viên có nhiều tiểu viện to nhỏ, thì cậu cũng chỉ được phân một gian nhỏ — còn chẳng có nội ngoại viện riêng biệt, chỉ có bốn năm gian phòng mà thôi. So với nơi này, đúng là nhỏ bé quá chừng.

Người thật sự khó thích nghi hơn, có lẽ là anh em của cậu…

Nghĩ đến đây, Chung Thải không nhịn được liếc nhìn Ổ Thiếu Càn một cái.

Ổ Thiếu Càn theo sau Chung Thải dạo quanh bốn phía, trên mặt thậm chí lộ ra chút ý cười.

Chung Thải thấy thế, lập tức tán thưởng anh bạn trong lòng — Không hổ là anh em tốt của mình, tâm lý thật kiên cường! Rồi lại tự khen mình hai câu — Đúng là lần này gả sang đây là quyết định đúng đắn! Không thì bạn mình làm sao hồi phục tinh thần nhanh thế được? Hê, đúng là không hổ là mình!

Sau khi xem qua chỗ ở, ánh mắt của Chung Thải mới dừng lại trên mấy người đang đứng ở hành lang bên cạnh.

Đây chính là tất cả nhân lực mà bọn họ hiện có.

Trong số đó, có ba người là do Chung Thải mang đến: hộ vệ Chung Đại và hai gia nô đã lập khế tử. Người mặc đồ đen đứng cạnh Chung Đại là tử vệ của huynh đệ cậu, Hướng Lâm.

Ngoài ra còn có hai tỳ nữ trông chừng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dung mạo bình thường, ngón tay lộ ra những vết chai do lao động lâu năm, rõ ràng không phải là người hầu cận bên mình.

Ổ Thiếu Càn liếc nhìn hai tỳ nữ đó, suy nghĩ một chút rồi nhớ ra, quay đầu nói với Chung Thải: “Hai người này vốn phụ trách quét dọn ở Vân Đằng Viện, tên là Miêu Hoa và Miêu Diệp.”

Chung Thải cảm thấy hơi quen tai, nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Trước đây ông từng kể với tôi rồi thì phải? Đại ca ông có một đứa con gái thứ, suýt chút nữa đánh chết một cặp chị em chỉ vì hai người đó vô tình làm vỡ đồ của cô ta. Cô ta trút giận lên người khác, hành xử chẳng khác gì cầm thú. Ông tình cờ thấy được nên ra tay cứu giúp, giữ họ lại trong viện làm việc… chính là hai người đó sao?” cậu lập tức hiểu ra, có ơn cứu mạng, chẳng trách không rời đi.

Ổ Thiếu Càn mỉm cười nhẹ.

Rất nhiều thời điểm, bạn tốt của anh thường có xu hướng nhìn nhận người khác một cách tích cực. Nhưng trong mắt Miêu Hoa và Miêu Diệp chỉ toàn là lo lắng và bất an, lý do họ ở lại e rằng không phải vì cảm kích, mà là vì không còn đường lui. Dù sao thì Ổ Tương thù rất dai, những kẻ hầu khác rời đi còn có thể tìm đường sống, riêng hai người này nếu rời khỏi, e rằng không còn lối thoát.

Hai tỳ nữ cúi đầu thấp hơn, tâm tư bị nhìn thấu khiến họ càng thêm hoảng hốt.

Ổ Thiếu Càn hạ giọng giải thích với Chung Thải vài câu, rồi nói tiếp: “Dù sao tôi cũng là trưởng bối của Ổ Tương, dù địa vị có thay đổi thì cô ta cũng không dám ngang nhiên động đến người trong viện của tôi.”

Chung Thải nhìn qua nét mặt hai tỳ nữ, liền biết huynh đệ mình nói đúng, nhưng vẫn vỗ vai Ổ Thiếu Càn, cười nói: “Chỉ cần giữ được mạng thì cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả, miễn làm việc nhanh nhẹn là được, những chuyện khác không quan trọng.”

Ổ Thiếu Càn liếc nhìn cậu, nói: “Cậu hiểu là được rồi.”

Chung Thải khoác vai Ổ Thiếu Càn, cười tươi nói: “Yên tâm đi.”

Hai tỳ nữ không ngờ Chung Thải lại thân thiết với Ổ Thiếu Càn như vậy, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ vội vàng cúi đầu, cố gắng thể hiện sự trung thành.

Chung Thải liền ra lệnh: “Cả sáu người các ngươi đều đến ở ngoại viện, phòng để Hướng Lâm chọn trước, sau đó đến Chung Đại, bốn phòng còn lại để Hướng Lâm phân chia. Mỗi người một phòng, sau này nếu có thêm người thì sẽ sắp xếp lại.”

Hướng Lâm trầm giọng đáp: “Vâng, Thải công tử.”

Chung Đại là tâm phúc của Chung Thải, cũng quen thuộc nên đáp luôn: “Vâng.”

Chung Thải lại dặn tiếp: “Miêu Hoa và Miêu Diệp vẫn phụ trách quét dọn, thêm một số việc vặt như lau chùi.”

Hai tỳ nữ lập tức đáp lời: “Vâng, Thải công tử.”

Chung Thải lại lấy ra hai bản khế tử, liếc nhìn tên trên đó, rồi nói: “Chu Lâm biết nấu nướng, Đổng Kim lanh lẹ tay chân?”

Hai gia nô có khế tử lập tức bước lên cung kính hành lễ.

Chung Thải nói: “Chu Lâm phụ trách việc nấu nướng, Đổng Kim lo mấy việc chạy vặt, lúc không có gì làm thì phụ giúp Chu Lâm. Nếu có gì chưa ổn, hai người tự nhắc nhở nhau.”

Chu Lâm và Đổng Kim đồng thanh đáp lời.

Chung Thải nói tiếp: “Chung Đại bình thường phụ trách trông cổng, nếu có việc sai đi, thì để Đổng Kim thay cậu canh giữ.”

Chung Đại cũng đáp: “Vâng.”

Chung Thải lại nói: “Hướng Lâm chủ yếu phụ trách bảo vệ Thiếu Càn, lúc khác thì tự tu luyện, nâng cao thực lực là được.”

Hướng Lâm kính cẩn đáp lời.

Ổ Thiếu Càn chen vào: “Nếu A Thải ra ngoài, Hướng Lâm, ngươi đi theo cậu ấy.”

Hướng Lâm nói: “Vâng.”

Chung Thải lườm Ổ Thiếu Càn một cái.

Ổ Thiếu Càn cười nói: “Tôi cũng không thể không lo cho cậu.”

Chung Thải không nói lại được, quay đầu nhìn đám gia nhân, đưa ra lời căn dặn cuối cùng.

“Tất cả mọi người, trừ khi được gọi, không được tự ý vào nội viện. Gặp nguy hiểm, Hướng Lâm và Chung Đại có thể tùy cơ ứng biến.”

Tất cả gia nhân đồng loạt đáp lời lần nữa.

Sau khi dặn dò xong, Chung Thải phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra.

Cửa trong được Hướng Lâm đóng lại, Ổ Thiếu Càn nhìn về phía Chung Thải, hơi ngạc nhiên — với tính cách của cậu ta, giờ này lẽ ra phải bảo Chu Lâm chuẩn bị cơm mới đúng, sao lại đột nhiên cho giải tán cả rồi?

Chung Thải thì lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Ổ Thiếu Càn nhíu mày, lo lắng hỏi: “A Thải, cậu không khỏe à?”

Chung Thải gật đầu thành thật: “Đúng là không khỏe lắm.” Còn chưa đợi Ổ Thiếu Càn nói gì, cậu đã vội bổ sung: “Tui cảm giác tối qua có lẽ đã hấp thu dương khí của ông để thải dương bổ dương.”

“Chính là… chính là hình như tui sắp mở được bí tàng thần hồn rồi.”

Quá đỗi đột ngột!

Ổ Thiếu Càn hít sâu một hơi, quả nhiên cảm nhận được một luồng dao động mơ hồ trên người Chung Thải, vừa tức vừa buồn cười — cái gì mà "thải dương bổ dương” chứ? Khai mở bí tàng mà cũng dính líu đến chuyện đó được sao? Cái miệng của A Thải này đúng là không có cửa chắn.

Chung Thải bị Ổ Thiếu Càn kéo vào phòng chính, vẫn còn đang nói nhăng nói cuội.

“Tui đâu có nói bừa! Ở Chung gia, tui cứ nghĩ phải đợi đến Tích Cung cảnh mới có thể triệu hồi được bảo vật bản mệnh. Thế mà chỉ vì ông mần tui một cái, một đêm liền mở được bí tàng! Không phải vì hấp thu dương khí của ông thì còn là gì…”

Ổ Thiếu Càn nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch vì đau, biết đã đến thời điểm then chốt, dứt khoát đạp cửa cái rầm, bế bổng Chung Thải lên rồi nhanh chóng đưa cậu nằm xuống giường.

Chung Thải liền bắt đầu lẩm bẩm than vãn: "Ôm công chúa kiểu này mất mặt quá”, lăn qua lăn lại trên giường.

Ổ Thiếu Càn xoay người đóng chặt cửa, rồi mới ngồi xuống mép giường trông chừng.

“Tôi khuyên cậu nên tiết kiệm sức, càng lăn càng đau đấy.”

Chung Thải mồ hôi vã ra đầy đầu, vẫn tiếp tục lăn lộn và la lên: “Tui đang chuyển dời sự chú ý đấy!”

Ổ Thiếu Càn chẳng còn cách nào khác, đành kéo cậu ta lại, ấn chặt tay xuống.

Nhưng tay bị giữ rồi cũng không ngăn được Chung Thải dùng hai chân đạp lung tung, đạp mãi đạp mãi rồi cả người trườn xuống mép giường như con sâu.

Ổ Thiếu Càn bất lực nói: “Cậu còn đạp nữa là tôi không giữ được đâu đấy.”

Chung Thải lập tức đáp: “Thì ông cứ dùng cả tay cả chân mà giữ đi! Tui sắp đau chết rồi đây này!”

Ổ Thiếu Càn: “…”

Sau một tiếng thở dài, Ổ Thiếu Càn đè hẳn lên người Chung Thải.

Chung Thải hét toáng lên: “Tui thở không nổi nữa rồi!!”

Khóe miệng Ổ Thiếu Càn co giật, xoay người, dứt khoát ôm chặt lấy cậu vào lòng, dùng cả tay chân khóa lại.

Chung Thải giãy một chút không thoát ra được, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm yên. Hơn nữa thân thể tiếp xúc sát nhau thế này, cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Chung Thải có thể cảm nhận rõ, ở trung tâm nơi ba hồn bảy vía liên kết với nhau, đang có một thứ gì đó dần dần ngưng tụ. Cơn đau dữ dội chính là bắt đầu từ khoảnh khắc vật ấy xuất hiện, giống như lũ lớn tràn về, cuộn trào, quét sạch… Nhưng sau khoảng nửa canh giờ, vật ấy càng lúc càng rõ ràng, cơn đau cũng dần dần chỉ còn như những cú châm kim.

Cố chịu đựng, môi Chung Thải đã trắng bệch, người khẽ run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa, ướt đẫm một mảng lớn đệm giường. Cậu vẫn chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng lại bắt đầu lảm nhảm tiếp.

“Lúc… lúc mình tu luyện, mỗi cảnh giới đều có linh dược hỗ trợ để giảm đau. Chỉ riêng việc mở ra Bí Tàng Thần Hồn là không có, bắt buộc phải tự mình chịu đựng, chuyện đó thôi thì cũng đành… Nhưng cứ phải là tui đau nhất…”

Ổ Thiếu Càn từ tốn xoa bóp những chỗ còn đang run rẩy trên người Chung Thải, cố gắng giúp cậu ấy dễ chịu hơn.

Quả thật, mở Bí Tàng Thần Hồn càng muộn thì càng đau đớn. Mà Chung Thải lại là kiểu người mở muộn nhất, đương nhiên đau nhất. Nhưng chuyện này ngoài việc cố gắng vượt qua, thật sự chẳng có cách nào khác.

Thêm gần nửa canh giờ nữa trôi qua, Chung Thải cuối cùng cũng thả lỏng được. Ngay sau đó, một quầng sáng từ giữa trán cậu bay ra, lơ lửng trước mặt.

Ổ Thiếu Càn buông tay chân ra, định xuống giường. Chung Thải lại tựa vào người anh, nói: “Tui vẫn còn mệt lắm, cho tui mượn chút sức đê.”

Ổ Thiếu Càn đẩy nhẹ cậu ra, nói: “Giờ cậu phải kiểm tra bảo vật bản mệnh của mình rồi, tôi nên tránh mặt.”

Chung Thải chẳng để tâm: “Có gì đâu, ông kinh nghiệm nhiều, có tránh mặt rồi tui cũng phải hỏi ông, giờ đỡ mất công.”

Ổ Thiếu Càn khựng lại — đúng là việc Chung Thải sẽ làm — nên thôi không từ chối nữa.

Chung Thải vừa lòng, đưa tay chạm vào quầng sáng.

“Vút!” một tiếng, quầng sáng lập tức phóng to, hóa thành một kiến trúc toàn thân đỏ đen, giống như làm từ đá xếp lại. Tuy nhiên nó khá nhỏ, chỉ vừa đủ lấp kín khoảng trống trong phòng chính — nếu nói lúc đầu Chung Thải chỉ là lười xuống giường, tiện thể kéo bạn thân cùng khám phá bảo vật bản mệnh, thì giờ hai người thực sự bị thứ này “chặn” cứng trên giường.

Chung Thải nhìn trái nhìn phải, khóe miệng co giật: “Lão Ổ, ông nhìn cái thứ kia, có giống cái tế đàn không?”

Ổ Thiếu Càn: “E rằng đúng là tế đàn.”

Tế đàn có bệ tròn làm nền, xung quanh là những bức tường đá vươn cao như ngọn lửa, bao lấy gần hết tế đàn, bảo vệ bàn đá rộng lớn ở trung tâm. Hai bên bàn đá có ba bậc thang nối với bệ đá. Giữa bàn đá có một cái hõm sâu, bên trong phủ đầy hoa văn hình ngọn lửa, toát lên vẻ cổ kính và huyền bí.

Lúc này, cảm giác của Chung Thải thật sự khó mà diễn tả bằng lời.

Tuy biết mình tư chất kém, nhưng cậu cũng không phải là không có kỳ vọng gì với vật triệu hồi của bản thân. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy có lẽ mình có thể triệu hồi ra một món binh khí chẳng hạn, để luyện võ vèo vèo; cũng có thể giống như một số người có tư chất mạt phẩm, triệu hồi ra nồi niêu xoong chảo, cuốc xẻng, bình lọ… — có thể giúp món ăn làm ra có thêm chút năng lượng, hoặc giúp cây trồng mọc nhanh hơn một chút cũng không tệ. Góp gió thành bão mà.

Nhưng cậu không thể ngờ được, lại triệu hồi ra một cái tế đàn.

Cái này thì dùng kiểu gì đây?

Ổ Thiếu Càn lại tỏ ra rất lạc quan, nói: “Tế đàn thì thường phải hiến tế trước rồi mới nhận được gì đó, trong đó chắc chắn có huyền cơ. Chắc không đến mức là đồ mạt phẩm đâu.” Rồi anh đẩy nhẹ Chung Thải một cái, giục: “Đi đi, xem thử dùng kiểu gì.”

Chung Thải nghĩ thấy cũng có lý, lập tức vui lên, dứt khoát nhảy xuống giường.

Giờ đây thần hồn không còn đau nữa, chỗ khó chịu trên người cũng được Ổ Thiếu Càn xoa bóp nhẹ nhàng nên đã dễ chịu hơn nhiều, động tác rất nhanh nhẹn, một bước đã chạy đến đứng trên bệ đá của tế đàn.

Chớp mắt, cả tế đàn phát ra một luồng ánh sáng bao phủ lấy Chung Thải.

Một lượng lớn thông tin tuôn vào trong ý thức của Chung Thải, truyền thụ cho cậu đủ loại kiến thức liên quan đến tế đàn này…

Ổ Thiếu Càn trơ mắt nhìn biểu cảm của Chung Thải dần trở nên trống rỗng, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt. Trước mặt cậu và trên tế đàn, từng quyển từng quyển sách ảo ảnh xuất hiện, mỗi lần thêm một quyển, sắc mặt Chung Thải lại nhợt thêm một phần.

Ổ Thiếu Càn biết rõ khả năng cao đây là truyền thừa đang diễn ra, nhưng vẫn không kìm được lo lắng. Thế nhưng vì liên quan đến bảo vật bản mệnh, dù có sốt ruột thế nào cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Dần dần, một nén hương trôi qua.

Chung Thải bỗng mở mắt ra, đôi mắt sáng rực, đầy thần sắc.

Ổ Thiếu Càn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.

Chung Thải vừa mở miệng đã nói: “Lão Ổ, cái này bắt tui chọn loại truyền thừa trước.”

Ổ Thiếu Càn: “Hả?”

Chung Thải cười khẽ, ngón tay lần lượt chạm vào từng quyển sách ảo, giới thiệu một cách chi tiết.

“Bắt đầu từ đây, có Đan bộ, Khí bộ, Phù bộ, Trận bộ, Ngự bộ, Khôi bộ, Nhạc bộ… Tế đàn yêu cầu tui chọn một bộ, rồi học kỹ thuật của bộ đó để tạo ra thành phẩm. Mỗi lần thành phẩm xuất hiện sẽ tỏa ra một ít linh vận. Tế đàn sẽ tự động thu thập những linh vận này, khi tích đủ một lượng nhất định, tui có thể đưa linh vận vào tế đàn để đổi lấy những thứ hữu dụng hoặc vô dụng. Tuy nhiên, đổi được gì thì hoàn toàn là may rủi, tui không thể quyết định.”

Ổ Thiếu Càn chưa từng nghe về loại bảo vật bản mệnh như thế này nên hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này việc quan trọng nhất là chọn truyền thừa.

“A Thái, dự định của cậu là gì?”

Chung Thải không do dự đáp: “Tất nhiên là chọn Đan bộ, học Đan đạo!”

Câu trả lời này chẳng cần suy nghĩ!

Ai tu luyện cũng muốn có đan dược, nên đan dược rất dễ bán. Chỉ cần học được kỹ năng này, linh vận và tiền bạc sẽ cuồn cuộn đổ về!

Ổ Thiếu Càn cũng thấy Đan đạo có địa vị cao nhất, nhưng vẫn nhắc nhở: “Cậu phải chọn bộ mình thích nhất, nếu không học sẽ khó chịu, chẳng có lợi gì cho cậu đâu.”

Chung Thải vẫy tay, tỏ vẻ không quan tâm: “Tui chưa từng học gì, ai biết mình thích gì? Dù sao tui thấy Đan đạo thú vị nhất, chọn nó thôi!”

Ổ Thiếu Càn thấy cậu đã suy nghĩ thấu đáo, đương nhiên yên tâm hơn hẳn.

Thế là Chung Thải không chần chừ nữa, đưa tay thẳng ra, trực tiếp chạm vào quyển sách thuộc Đan bộ.

Chớp mắt, các quyển sách khác đều biến mất hết, chỉ còn quyển của Đan bộ hóa thành một vệt sáng trắng, nhập vào huyệt nhãn trung của Chung Thải.

Chung Thải nhắm mắt lại, không ngừng hấp thụ truyền thừa rộng lớn mênh mông ấy, đầu óc choáng váng, cũng không để ý rằng toàn bộ tế đàn cũng phủ lên một lớp ánh sáng trắng, các chi tiết bên trong nhanh chóng thay đổi.

Ổ Thiếu Càn quan sát rất rõ. Bức tường đá hình ngọn lửa ngay trước hố lõm đột nhiên cao lên, phía trước nhanh chóng nhô ra tạo thành một bệ đá rộng rãi, đủ để người ta nằm lên đó. Đồng thời, trong hố lõm bốc lên ngọn lửa trắng, lấp đầy toàn bộ hố, ánh lửa tung bay, như đang cháy rực.

Rất kỳ lạ.

Ổ Thiếu Càn vui mừng cho Chung Thải, nhưng cũng hơi thoáng buồn.

Có bảo vật này bên mình, Chung Thải chắc chắn sẽ tiến lên được cảnh giới cao hơn, còn y có lẽ chỉ có thể đồng hành cùng Chung Thải một đoạn đường ngắn mà thôi.

Tuy vậy những cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua, khi Chung Thải hấp thụ truyền thừa xong, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Ổ Thiếu Càn, thì những suy nghĩ u ám kia nhanh chóng tan biến.

“Lão Ổ, ông nhanh lại đây!”

“Đang đến.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play