Chương 5: Gia Sản
Khi Chung Thải tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Xung quanh là khung cảnh lạ lẫm, cậu ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra — mình đã gả cho Ổ Thiếu Càn rồi, đang nằm trên giường của lão Ổ. Nghĩ đến đây, cậu cố sức trở mình, vừa quay sang thì thấy ngay gương mặt đẹp trai đang nằm cạnh mình.
Ổ Thiếu Càn cũng đã tỉnh, đang nghiêng người nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Chung Thải lập tức nhớ lại chuyện tối qua, không nhịn được mà lườm anh một cái, cảm thán: “Tui thật sự đã coi thường ông rồi, thân thể yếu mà cái khoản đó chẳng ảnh hưởng chút nào.” Cậu hơi nhăn nhó, cử động một chút thì lại rên rỉ vì đau, “Tui đã là tầng bốn Thiên Dẫn cảnh rồi, da thịt cũng rèn luyện khá ổn, vậy mà vẫn bị ông làm cho mỏi lưng đau chân, chậc chậc.”
Ổ Thiếu Càn tối qua nhất thời xúc động, giờ thì đang hối hận, cứ cảm thấy mình không nên bị chọc tức đến mức làm ra chuyện hồ đồ. Anh còn chưa kịp quyết định nên xin lỗi hay nói vài lời dịu dàng thì đã bị Chung Thải làm cho nghẹn họng.
Hai người cứ nhìn nhau, bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.
Anh em tốt bao năm, giờ lại biến thành… nằm cùng một chăn — dù là vì cứu mạng đi nữa, cũng vẫn thấy hơi khó xử.
Cuối cùng vẫn là Chung Thải lòng dạ rộng rãi, tùy tiện phẩy tay một cái cho qua chuyện, rồi bắt đầu tỉ mỉ quan sát Ổ Thiếu Càn.
Ổ Thiếu Càn biết cậu lo lắng cho mình, liền để mặc cho cậu nhìn.
Chung Thải nhìn tới nhìn lui, lại còn đưa tay sờ mặt anh, sau đó mới yên tâm nói: “Trông cũng tỉnh táo rồi, không còn như tối qua lạnh toát người nữa, chắc không sao đâu. Ông đúng là... suýt nữa dọa chết tui!”
Ổ Thiếu Càn cảm thấy trong lòng ấm lên, giơ tay búng nhẹ một cái lên trán của Chung Thải.
Chung Thải cũng lập tức búng trả một cái, rồi giãn mày cười rạng rỡ:
“Lực tay của ông vẫn không kém ha, hồi phục tốt đấy!”
Đây là một trò đùa quen thuộc giữa hai người. Năm xưa chính Chung Thải là người khơi mào trước, khiến cậu nhóc như Ổ Thiếu Càn bị bắt nạt suốt một thời gian dài mới chịu bỏ sĩ diện, “giận dỗi” phản công.
Giờ lại chơi trò này, cả hai đều hiểu trong lòng: Là muốn tiếp tục như xưa, thân thiết mà vui vẻ.
Chỉ là… ừm, hiện giờ cả hai vẫn đang nằm rất “tự nhiên” trên giường.
Chung Thải không vội rời giường, từ đầu giường lôi ra mấy túi giới chỉ mang theo, lần lượt đưa cho Ổ Thiếu Càn xem.
“Đây là của hồi môn mà tui mang đến. Lễ vật nhà ông đưa tui cũng lấy về luôn rồi. Hai ta sau này sống chung, tui muốn mang nhiều vốn liếng một chút. Ông xem qua, để còn nắm rõ trong lòng.”
Ổ Thiếu Càn hơi sững người, nhưng cũng không khách sáo, nhanh chóng xem qua mấy túi, hỏi:
“Cái nào là lễ vật bên Ổ gia?”
Chung Thải ngạc nhiên: "Ông không biết à?” Nói rồi đột nhiên nhớ lại cảnh lễ cưới lạnh lẽo hôm qua, không khỏi cau mày lẩm bẩm — giọng tuy nhỏ nhưng rõ ràng chẳng phải lời tốt đẹp gì.
Ổ Thiếu Càn thì lại rất bình tĩnh, lấy danh sách lễ vật lật xem, nói: “Tổng giá trị hơn 50 vạn đồng vàng, cũng được rồi.”
Chung Thải suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Ổ Thiếu Càn giải thích cho cậu: “Nhà họ Ổ căn cứ vào tư chất của từng người mà định mức sính lễ và của hồi môn. Tư chất loại thấp nhất là 5 vạn đồng vàng, Hoàng phẩm là 10 vạn, Huyền phẩm là 20 vạn, Địa phẩm là 30 vạn, Thiên phẩm là 50 vạn. Ngoài ra, nếu con cái khi thành thân mà tu vi đạt tới Tích Cung cảnh thì sẽ được thêm từ 10 đến 30 vạn, nếu đạt tới Khai Quang cảnh thì thêm 50 vạn nữa. Sau đó là phần trợ cấp riêng của cha mẹ từng người, con chính thất sẽ được nhiều hơn, nhưng dù là con thứ nếu có tư chất cao cũng được thêm.”
Chung Thải bừng tỉnh: “Vậy lẽ ra khi ông thành thân phải được ít nhất 100 vạn đồng vàng, nhưng vì tình trạng hiện tại mà… bị cắt xuống một nửa?”
Ổ Thiếu Càn thấy Chung Thải tuy xót mình nhưng không đến mức quá dè dặt, ngược lại còn rất thoải mái, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, liền đáp:
“Ừ. Thật ra nếu làm đúng quy tắc thì sẽ không được đến vậy, nhưng trước kia tôi cũng có chút công lao. Cho nên sính lễ này vừa để giữ thể diện bên ngoài, cũng là để trấn an người gả vào.”
Chung Thải tính toán một hồi, nói: “Tui mang theo tổng cộng 26 vạn. 20 vạn để dành làm vốn, còn 6 vạn chi tiêu thường ngày. Tài nguyên tu luyện nào dùng được tui đã đổi hết từ kho của Chung gia, mang cho ông thêm cả đống thuốc bổ và thuốc giảm đau. Lát nữa tui sẽ bảo người hầu biết nấu ăn mà tui mang theo nấu cho ông uống mỗi ngày. À đúng rồi! Ông phải xem kỹ trước, thuốc không được uống linh tinh đâu… Còn mấy viên đan dược từ thú hoang trước đây ông đưa tui, phẩm cấp đều không thấp, giờ chúng ta không cần dùng đến, khi cần thì đem bán lấy tiền cũng được...”
Thần sắc của Ổ Thiếu Càn dần dần dịu lại.
Nghe Chung Thải lải nhải lo liệu đủ thứ, lòng anh cũng trở nên bình ổn hơn.
Đợi đến khi Chung Thải đếm ngón tay nói xong, Ổ Thiếu Càn vừa chọn ra mấy loại thuốc mình có thể dùng được, vừa bắt đầu từ tốn chia sẻ nhiều chuyện hơn với Chung Thải.
“Tổ tiên nhà họ Ổ, mỗi đời gia chủ đều sẽ sống trong khu vườn lớn nhất của Ổ phủ. Đời này cha tôi là gia chủ, đã đặt tên khu ấy là Trùng Tiêu Viên.”
“Sau khi tôi sinh ra được kiểm tra là có tư chất Thiên cấp, liền được sắp xếp ở Vân Đằng Viện gần chủ viện, các điều kiện chỉ kém một chút so với trung tâm. Nhưng sau khi tôi bị phế, theo quy củ của Ổ gia, không thể tiếp tục ở đó nữa, nên bị chuyển đến một tiểu viện nằm ở rìa ngoài của Trùng Tiêu Viên.”
“Trong khu còn có vài tiểu viện như thế, nằm ở các hướng khác nhau. Còn viện của chúng ta thì ở phía Đông, xung quanh không có viện nào khác, tương đối hẻo lánh.”
Nói đến đây, Ổ Thiếu Càn lộ chút áy náy.
Anh từng dự định, phải đợi đến khi mình đủ mạnh, có thể bảo vệ Chung Thải thì mới đưa cậu về Ổ gia, đường hoàng giới thiệu với tất cả mọi người rằng Chung Thải là tri kỷ của mình.
Không ngờ, lúc Chung Thải bước chân vào Ổ gia lại là trong tình cảnh như bây giờ.
Chung Thải nhận ra tâm tư của Ổ Thiếu Càn, nhưng hoàn toàn không để bụng — tình cảnh hiện tại so với điều cậu từng lo lắng thì tốt hơn nhiều rồi.
Cậu liền nói: “Không sao, yên tĩnh một chút cũng tốt, đỡ phải giao thiệp với người ta.”
Nói rồi cậu bĩu môi, thẳng thừng bày tỏ sự bất mãn: “Mấy kẻ đối xử không tốt với ông, tui đều thấy chướng mắt.”
Ổ Thiếu Càn mỉm cười, rồi tiếp tục nói: “Sau khi tỉnh lại, tôi vẫn luôn bị giữ trong phòng. Ngoài Hướng Lâm là tử vệ không thể rời khỏi tôi ra, thì tôi cũng không rõ còn người hầu nào nguyện ý đi theo nữa. Nhưng cho dù không có ai, theo quy định cũng sẽ có hai người được phân đến làm tạp vụ. Đồ đạc trong phòng cũ đều đã được chuyển đến, túi giới chỉ cũng không bị thu lại.”
Anh tìm từ đống quần áo bên cạnh một túi giới chỉ ra, liếc qua rồi đưa cho Chung Thải: “Tài sản của tôi đều còn nguyên. Trước kia tôi không mấy khi tự sắp xếp, giờ giao cho cậu quản lý luôn.”
Chung Thải không khách sáo, nhận lấy túi giới chỉ của anh rồi bắt đầu kiểm tra.
—— Chung Thải có bốn túi giới chỉ màu xanh lam, đều là loại hạ phẩm, kích thước mỗi túi khác nhau, túi nhỏ nhất chỉ có dung tích khoảng 1 phương (1 mét khối).
Chiếc mà cậu thường mang theo là do Ổ Thiếu Càn tặng, dung tích lớn nhất, lên đến 10 phương, gần bằng một căn phòng nhỏ.
Ba chiếc còn lại là do ba phòng trong gia tộc bồi thường cho cậu mỗi phòng 1000 đồng vàng, và rất “ăn ý” khi đều chỉ là loại một phương, loại nhỏ nhất.
Túi giới chỉ của Ổ Thiếu Càn thì khác hẳn: màu tím, phẩm chất thượng phẩm, mỗi túi có thể chứa đến 100 phương, tức là vô cùng rộng lớn.
Chung Thải vừa kiểm tra vừa hỏi han.
Ổ Thiếu Càn biết gì nói nấy, không giấu giếm.
Trong túi giới chỉ của anh, dễ thấy nhất là ba chiếc rương lớn, bên trong toàn bộ là vàng. Theo chuẩn mực, mỗi rương có thể chứa đến trăm vạn đồng vàng.
Trên một chiếc rương còn đặt một hộp nhỏ, bên trong là 78 viên Huyền Châu — đây là tài nguyên đặc thù mà các tu sĩ đạt đến Huyền Chiếu cảnh mới có thể sử dụng, vừa có giá trị như tiền tệ, vừa là tài nguyên tu luyện quý hiếm.
Mỗi viên trị giá vạn kim, cực kỳ trân quý.
Ổ Thiếu Càn vốn có tốc độ đột phá rất nhanh, việc tích trữ Huyền Châu từ trước cũng là điều dễ hiểu.
Trong túi giới chỉ của Ổ Thiếu Càn còn có 15 tủ gỗ, mỗi tủ có 100 ngăn, trong đó có một số thứ đặc biệt:
Ba tủ đầu tiên chứa đủ loại dược liệu quý hiếm, trong đó có rất nhiều loại cấp 1 và cấp 2, còn cấp 3 thì ít hơn.
Hai tủ tiếp theo là những bảo vật khác, đa phần là cấp 2, một số ít cấp 3, tất cả đều có giá trị khá cao.
Một tủ nữa chứa vật liệu chế tạo, không đầy đủ, chủ yếu là các loại kim loại với cấp bậc chủ yếu là gần cấp 3, cũng có 5 loại đạt cấp 3. Những vật liệu này rõ ràng là những thứ mà Ổ Thiếu Càn sử dụng để chế tạo mũi tên khi còn ở Tích Cung cảnh, còn các vật liệu cấp 3 là chuẩn bị cho khi anh bước vào Khai Quang Cảnh, tuy nhiên do thời gian quá gấp rút nên anh chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.
Ba tủ tiếp theo chứa thịt của các loài mãnh thú cấp 2 và 3, dùng để ăn.
Ba tủ nữa chứa máu của mãnh thú cấp 2, dùng để tôi luyện thân thể, nhưng chưa sử dụng hết.
Một tủ nữa là các loại vật phẩm linh tinh, bao gồm không giới hạn ở đan dược mãnh thú, một vài chiếc cung tên cấp 2 và 3, vũ khí huyền cấp khác, và các loại đan dược khác.
Cuối cùng, có một hộp nhỏ, chứa những bức thư mà Chung Thải trước đây đã viết cho Ổ Thiếu Càn, tất cả đều được bảo quản rất kỹ — Chung Thải cũng có một chiếc hộp tương tự chứa thư từ Ổ Thiếu Càn gửi cho cậu.
Ngoài ra, còn có hai tủ gỗ 100 ngăn còn bỏ trống, mấy tủ quần áo lớn với nhiều loại trang phục khác nhau, hàng chục hộp đựng các loại mũ trùm đầu, ngọc bội, thắt lưng và các vật phẩm tương tự, cùng với một góc phòng chất đống mười mấy túi giới chỉ màu xanh lam, trong đó có một túi giới chỉ màu xanh lam, dung tích lên đến 50 phương.
Chung Thải nhìn xong, ánh mắt sáng lên, không khỏi nói: “Đúng là không ít đồ.”
Ổ Thiếu Càn ánh mắt dịu dàng: “Cũng là vì cậu.”
Chung Thải ngẩn người, nhìn sang anh: “Tui á?”
Ổ Thiếu Càn thẳng thắn đáp: “Trước đây mỗi lần ra ngoài chơi cùng cậu, cậu luôn biết cách tích trữ tài nguyên. Tôi thấy cậu làm việc chăm chỉ, chẳng bao giờ lãng phí, nên tôi cũng học tích trữ theo. Nhưng tiếc là tôi không làm có kế hoạch, chỉ là hai, ba năm trước mới bắt đầu, nếu không thì cũng không chỉ có từng này đâu.”
Anh thực ra chỉ muốn làm theo bạn bè, mong có thêm chủ đề để nói chuyện trong tương lai, ai ngờ tình hình lại thay đổi nhanh như vậy. Những việc làm không có mục đích lại trở thành tài sản giúp anh sống khá giả trong tương lai.
Chung Thải đột nhiên bật cười.
Cậu nhớ lại rồi, bạn mình đột phá cực nhanh, mỗi năm đều đi sâu hơn vào khu rừng, nơi đó càng sâu, mãnh thú càng nhiều. Ổ Thiếu Càn thường phải tiêu diệt chúng, còn cậu thì tranh thủ thời gian để thu thập một số bảo vật cấp thấp. Khi mãnh thú bị tiêu diệt, anh chẳng dùng tới, lãng phí quá, nên cậu đã ngăn anh lại và tự nhận lấy. Với tư chất của cậu, tiến triển nhanh hơn nhiều người, chủ yếu là nhờ bạn mình.
Không ngờ, chính cậu bạn ấy lại học được cách tiết kiệm từ việc này!
Vì thế, dù tài sản của họ không thể so sánh với những người tu luyện ở Khai Quang cảnh hay cao hơn, nhưng trong những người ở Thiên Dẫn Cảnh và Tích Cung Cảnh, họ cũng được xem là khá giàu có, giờ cậu không cần phải quá tính toán chi li nữa.
Lúc này, Chung Thải thở phào nhẹ nhõm. Tại sao cậu luôn lo lắng về việc tài chính không đủ? Chỉ là sợ rằng gia sản của bạn mình đã bị cha mẹ cậu ta rút sạch—mà điều này chẳng phải lo hão đâu.
Chung Thải đã thấy quá nhiều chuyện như vậy trong gia tộc họ Chung rồi, mỗi năm đều có người gặp nạn, khi xảy ra chuyện, gia sản đều sẽ bị cha mẹ họ “vơ vét” hết, chia cho anh em, dù đã bị phế bỏ, cũng vẫn có lý do để gọi đó là phân chia hợp lý. Những bậc cha mẹ lạnh lùng hơn còn yêu cầu con cái hoàn trả lại những tài nguyên đã tiêu tốn trước đó... Nhưng thực tế, đại đa số con cái không cần cha mẹ tiêu tốn tài nguyên, trong gia tộc có phân phối theo quy tắc của gia tộc, dù đã bị phế bỏ, vẫn sẽ cần tiền tiêu dùng hàng tháng, vì dù sao cũng phải sống chứ?
May mắn là sau khi cậu gả vào Ổ gia, dù vợ chồng gia chủ rất lạnh lùng, có thể họ đã quá thất vọng đến mức muốn đuổi cậu đi nhanh chóng, nhưng cũng chưa đến mức tước đoạt hết tài sản của con trai — coi như cũng xem là con ruột rồi.
Chỉ cần gia chủ không động, những người khác trong Ổ gia tự nhiên cũng sẽ không dám làm gì. Nếu không, dù quy tắc gia tộc có nghiêm ngặt đến đâu, vẫn sẽ có người lợi dụng lúc bạn mình hôn mê để chôm đi những thứ tốt.
Chung Thải bắt đầu tính toán, sắp xếp mọi thứ. Cậu trước tiên chuyển toàn bộ đồ của Ổ Thiếu Càn vào túi giới chỉ màu xanh lam, rồi phân loại những dược liệu mà Ổ Thiếu Càn cần vào một tủ gỗ trống, cuối cùng dọn sạch tất cả các túi giới chỉ màu xanh lá của mình và bỏ vào một tủ gỗ trống khác.
Ổ Thiếu Càn nhìn túi giới chỉ màu xanh lam, bất ngờ cười một cái. Đây là món quà anh vừa nhận được, ban đầu định khi gặp lại sẽ tặng cho Chung Thải... Bây giờ thì đúng là đã đến lúc cậu bạn ấy nhận nó rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Chung Thải lấy ra một vạn bỏ vào túi giới chỉ tím rồi đưa lại cho Ổ Thiếu Càn, nói: “Tiền tiêu vặt.”
Đây là một trải nghiệm mới lạ, Ổ Thiếu Càn không khỏi mỉm cười, đeo túi giới chỉ vào thắt lưng, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Chung Thải cẩn thận cất túi giới chỉ xanh lam vào, vỗ vỗ tay lên cánh tay của Ổ Thiếu Càn, với tâm trạng vui vẻ nói: “Dù cách thức có hơi kỳ lạ, nhưng từ nay chúng ta là người một nhà rồi, tui vui lắm.”
Ổ Thiếu Càn nghĩ, đúng là có chút kỳ lạ, nhưng thực sự rất vui, vì vậy anh cũng chân thành đáp lại: “Tôi cũng vậy.”
Hai người nằm trên giường thì thầm to nhỏ suốt nửa canh giờ, như thể có chuyện gì cũng nói mãi không hết.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của quản sự Hà Châu truyền vào: “Thiếu gia Thiếu Càn, Thải công tử, hai vị đã dậy chưa?”
Chung Thải và Ổ Thiếu Càn liếc nhìn nhau.
Ổ Thiếu Càn nhàn nhạt nói: “Hà thúc, chúng ta ra ngay.”
Chung Thải vốn có ấn tượng khá tốt về Hà quản sự, nhưng cậu rất hiểu bạn mình. Chỉ cần nhìn dáng vẻ của Ổ Thiếu Càn lúc này là biết ngay vị quản sự kia có thể thuộc loại thân cận nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng, thế là mắt đảo một vòng rồi cũng cất cao giọng: "Hà quản sự, chờ một lát nhé!”
Vừa nói, hai người vừa tìm y phục mặc vào. Chung Thải nhanh tay hơn, mở cửa trước. Quản sự Hà Châu đứng cách đó hai bước, ánh mắt dịu dàng, còn mang theo chút lo lắng.
Chung Thải mở cửa xong thì tránh sang bên, nhường chỗ cho Ổ Thiếu Càn.
Ổ Thiếu Càn bình thản nói: “Hà thúc, ta không sao rồi.”
Tối qua Hà Châu không kịp dặn dò gì đã bị buộc phải rời đi, nên không tránh khỏi lo lắng. Hôm nay suy nghĩ đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định tới thăm một chút.
Vừa nhìn qua, ông ta lập tức đánh giá được tình hình: phòng cưới gọn gàng, tinh hồn của Thiếu Càn công tử đã ổn định, dù thái độ lạnh nhạt nhưng Thải công tử dường như không bị vạ lây, vẫn đầy sinh khí như cũ…
Hà Châu thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Ổ Thiếu Càn và Chung Thải, dịu giọng nói: “Hôm qua thuộc hạ vì sợ lỡ giờ lành nên không kịp tặng quà mừng, hôm nay mới mang tới, mong hai vị đừng trách.”
Vừa nói, ông ta đưa ra một túi giới chỉ màu xanh.
Ổ Thiếu Càn tiện tay nhận lấy, nói: “Hà thúc khách sáo rồi.”
Hà Châu âm thầm quan sát sắc mặt Ổ Thiếu Càn, thấy khí sắc của anh không tệ thì yên tâm hơn, bèn quay sang nói với Chung Thải: “Thuộc hạ còn có việc, không tiện ở lại lâu. Nếu Thải công tử có gì cần dặn dò, chỉ cần sai người nhắn lại là được.” Ông đưa ra một miếng ngọc bội làm tín vật.
Chung Thải nhận lấy, mỉm cười nói: “Đa tạ Hà quản sự.”
Hà Châu không nán lại nữa, hành lễ lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi người đi, Ổ Thiếu Càn cũng đưa túi giới chỉ trong tay cho Chung Thải.
Chung Thải kiểm tra một chút, bên trong toàn là vàng, không khỏi nói: "Hà quản sự quan tâm ông ghê, đưa hẳn 1 vạn đồng vàng, chắc lo ông túng thiếu nhỉ.” Thế này còn chu đáo hơn cả cha mẹ ruột ấy chứ?
Ổ Thiếu Càn nói: “Hà thúc là tâm phúc mà mẫu thân mang từ nhà họ Dương tới. Khi tôi còn nhỏ, bà ấy bận tu luyện, lúc tôi chào đời lại có dị tượng, nên ông ấy là người mẫu thân tin tưởng nhất, cùng với hộ vệ tử sĩ của phụ thân, một sáng một tối, cùng nhau chăm sóc tôi. Mãi đến khi tôi ba tuổi bắt đầu tu luyện, họ mới không còn ngày đêm theo sát, mà luân phiên bảo vệ. Năm tôi chín tuổi thì thực lực đã vượt qua Hà thúc, mười một tuổi thì mạnh hơn cả tử sĩ của phụ thân, từ đó họ cũng rất ít xuất hiện.”
Thoát khỏi tâm trạng tự trách, giờ trong lòng Ổ Thiếu Càn rất minh mẫn, anh tiếp tục: “Hà thúc vì lo lắng cho tôi nên mới đến, nhưng sau khi về sẽ báo lại tất cả mọi chuyện liên quan đến tôi cho mẫu thân, chi tiết đến từng ly từng tí, chưa bao giờ để tình cảm làm lu mờ lý trí.” Nói đến đây, anh hơi kéo khóe môi, mang chút giễu cợt, “Còn mẫu thân thì tuyệt đối sẽ không phí tâm tư cho một kẻ vô dụng.”
Chung Thải hiểu rồi.
Bạn cậu với Hà quản sự đúng là có mối quan hệ khá tốt, sự quan tâm của Hà quản sự cũng là thật lòng. Nhưng nếu giữa bạn cậu và mẫu thân cậu ấy xảy ra xung đột, Hà quản sự chắc chắn sẽ đứng về phía Dương phu nhân. Mà đã là người như Dương phu nhân – trọng lợi vô tình – thì bạn cậu tốt nhất đừng đặt quá nhiều lòng tin vào vị quản sự này. Được quan tâm thì cứ nhận, có cơ hội thì đáp lại chút là đủ.
— Và quả đúng là như vậy.
Không lâu sau, Hà Châu lập tức đến bái kiến Dương Cảnh Phỉ, báo lại tình trạng hiện tại của Ổ Thiếu Càn. Mà Dương Cảnh Phỉ cũng chỉ thản nhiên dặn: từ nay về sau, chuyện của Ổ Thiếu Càn không cần báo cáo nữa.