Triệu Tiểu Cương nhai cơm chiên, giọng mơ hồ cầm lấy thực đơn: “Còn món nào ngon nữa không?”

Vương Chí lắc đầu: “Tôi mới ăn mỗi món cơm chiên dưa muối thôi, nhưng món đó đã ngon như vậy thì mấy món khác chắc cũng ổn lắm.”

“Chỉ có các loại cơm chiên, mà mấy món khác còn mắc hơn cả cơm chiên dưa muối.” Lý Quân liếc thực đơn, liếʍ môi: “Tôi muốn thử món cơm chiên ớt xanh giá 27 đồng.”

Anh ta thích ăn cay, muốn xem thử món đó ra sao. Chắc cũng không tệ.

Lý Quân vẫy tay gọi: “Bà chủ, làm cho tôi một phần cơm chiên ớt xanh nha!”

Trong bếp, Viên Như Châu đang cắt nhỏ ớt xanh và cà rốt thành hạt lựu. Bắc chảo lên bếp, đổ dầu vào.

Trong chảo dầu vừa nóng, cô cho hành cắt nhỏ vào phi thơm. Khi mùi hành dậy lên, Viên Như Châu tiếp tục cho cà rốt cắt hạt lựu vào đảo đều.

Xào thêm một lát, cô đổ cơm vào chảo. Những hạt cơm trắng bóng hòa cùng sắc đỏ của cà rốt, màu xanh của hành lá xen kẽ vào nhau. Cái sạn đảo qua đảo lại nhanh thoăn thoắt, hạt cơm được xào tơi đều, rõ ràng từng hạt một. Viên Như Châu liền đổ phần ớt xanh cắt hạt lựu vào.

Ớt xanh vừa vào chảo, mùi cay xộc lên nồng nàn đến mức không tránh được, quyện vào hương thơm của cơm và cà rốt.

Cô nêm muối, thêm nước tương, đang đảo thì tay lỡ run một cái. Viên Như Châu khẽ cau mày, rồi lập tức tắt bếp.

Món cơm chiên ớt xanh trong chảo coi như hỏng. Cô làm lại từ đầu.

Dù chỉ lỡ tay cho nhiều nước tương một chút, bình thường chắc cũng khó mà nhận ra sự khác biệt, nhưng với Viên Như Châu – người cực kỳ khắt khe với hương vị món ăn – thì chút sơ suất đó cũng không thể chấp nhận được. Cô lập tức bắt chảo lại, nhanh chóng làm một phần cơm chiên ớt xanh mới.

Món này còn thơm dữ dội hơn cả cơm chiên dưa muối. Vừa mang ra khỏi bếp, hương cay nồng đã bốc lên, kí©h thí©ɧ đến tận miệng lưỡi.

Lý Quân ngửi thấy mùi thơm cay đó, khẽ động cái mũi, rồi thấy Viên Như Châu bưng mâm đi về phía mình.

Anh ta đứng bật dậy: “Hít, thơm quá.” Vừa nhìn thấy dĩa cơm chiên ớt xanh, mắt sáng rực lên.

Cơm được xào đến vàng óng, đùn thành từng ụ như núi nhỏ. Cà rốt đỏ tươi xen lẫn với ớt xanh, giống như những bông hoa đỏ xanh in lên nền cơm vàng óng. Hơi nóng trắng xóa bốc lên từ giữa màu vàng, đỏ và xanh, mùi cay nồng lan khắp không khí, khiến ai nhìn cũng phải ứa nước miếng.

Chỉ riêng mùi thơm này thôi cũng đã đủ khiến người ta phải nuốt nước bọt ừng ực.

“Đây là cơm chiên ớt xanh của anh, mời dùng.”

“Cảm ơn nhiều.” Lý Quân vội vàng cầm muỗng, xúc ngay một muỗng cơm chiên ớt xanh còn đang nóng hổi.

Ớt xanh và cà rốt bám lấy những hạt gạo mềm dẻo, vừa vào miệng thì thứ đầu tiên cảm nhận được là vị cay đặc trưng của ớt xanh. Có lẽ là vì lửa khi xào được canh rất chuẩn nên ớt vẫn giữ được độ giòn rụm, nhai răng rắc răng rắc, vị cay tê hăng lan ra khắp miệng, cay một cách sảng khoái, cay mà đã miệng.

Ngay khi vị giác bắt đầu thấy cay hơi gắt, thì hương thơm dịu nhẹ từ cà rốt và cơm nóng kịp thời lấn át, làm dịu cái cay, xoa dịu đầu lưỡi, khiến vị cay trở nên vừa phải, hài hòa đến lạ.

Vị cay sảng khoái mà không hề gắt cổ, vừa ăn một miếng, mùi cay nồng nhưng lại dễ chịu thanh mát, như lan thẳng đến từng ngóc ngách trong người, khiến cả năm giác quan đều như bừng tỉnh.

Vương Chí và Triệu Tiểu Cương hỏi:

“Sao rồi? Ngon không?”

Lý Quân đang tắc cơm, suýt nữa thì nghẹn. Anh ta vỗ vỗ ngực, nói:

“Ngon, ngon lắm!”

Nghe vậy, Vương Chí và Triệu Tiểu Cương cũng vội múc mỗi người một muỗng. Vừa ăn xong, cả hai đều không tiếc lời khen ngợi.

“Vừa thơm vừa cay, không có mùi bột ngọt giả tạo, ăn đã thiệt!”

“Cái món cơm chiên ớt xanh này đúng là khai vị cực mạnh luôn!”

Không chút do dự, Vương Chí và Triệu Tiểu Cương cũng gọi mỗi người một phần cơm chiên ớt xanh. Món này cay kiểu sảng khoái, càng ăn càng thơm, càng ăn càng ghiền. Lý Quân ăn đến mức đôi mắt lim dim lại thành một vệt chỉ mảnh.

Chợt như sực nhớ ra gì đó, anh ta móc điện thoại ra, gọi ngay một cú điện thoại:

“Mẹ! Mẹ mau tới thôn Thanh Hà ăn cơm chiên ớt xanh! Mẹ không phải thích ăn cay lắm sao!”

Mẹ Lý: “Cái gì?”

“Thôn Thanh Hà có một tiệm cơm, tay nghề của bà chủ siêu đỉnh! Làm món ớt xanh xào ngon cực kỳ! Mẹ tới ăn ngay đi!”

Mẹ Lý: “Thôn Thanh Hà? Mở tiệm cơm ở cái nơi hẻo lánh đó à?”

“Đúng rồi! Mẹ đừng thấy người ta mở tiệm ở chỗ hoang vu mà coi thường. Hương vị ngon hơn mấy khách sạn lớn trên trấn gấp mười lần… Không, phải nói là cả trăm lần!”

Mẹ Lý bán tín bán nghi:

“Thật không đấy?”

“Con lừa mẹ làm gì? Mẹ tới ăn thử đi, đảm bảo mê luôn!”

“Không đi đâu, chạy xe lên đó mất bốn năm chục phút, đường quốc lộ bên đó mà còn là đường đất, xóc lên xóc xuống, lần trước ngồi xe qua mà ê hết cả người.”

“Nhưng tiệm này ngon thiệt mà mẹ! Mẹ không đi là thiệt thòi đó!”

“Nếu thật sự ngon, vậy thì con đóng gói một phần mang về cho mẹ ăn là được chứ gì.”

“Đóng gói về thì nguội mất rồi, hâm lại ăn không còn ngon như vừa mới ra chảo đâu. Phải ăn nóng mới ngon nhất.”

Mẹ Lý tỏ vẻ không quan tâm:

“Thôi kệ, có thể ngon cỡ nào chứ? Dù sao cũng chỉ là món cơm chiên ớt xanh thôi mà, đáng gì để phải tự lặn lội đến ăn.”

“Mẹ à…”

“Rồi rồi, mẹ còn có việc, cúp máy đây.”

Tút một tiếng, điện thoại bị cúp ngang.

Mẹ Lý dập máy, Lý Quân tặc lưỡi một tiếng. Vương Chí vừa nhai ớt xanh giòn vừa nói: “Dì ấy nhất định sẽ hối hận.”

Triệu Tiểu Cương gật đầu: “Chuẩn luôn.”. Anh ta nói xong, lại tiếp tục ăn.

Trong lúc nhất thời ba người an tĩnh lại, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Hai dĩa cơm chiên ăn xong, ai nấy cũng no căng gần tới ngưỡng.

Lý Quân chưa đã thèm mà sờ bụng: “Vẫn còn muốn một dĩa cơm chiên ớt xanh nữa…”

“Đừng có để bụng căng quá mà đau.” Vương Chí uống một ngụm nước, sau khi thanh toán xong, xách túi đồ đóng gói lên:

“Bà chủ, tụi tôi về nha.”

“Mời đi thong thả.”

Lý Quân vẫn còn lưu luyến hương vị cơm chiên ớt xanh, bỗng cất tiếng: “Bà chủ, món cơm chiên ăn ngon như vậy, sau này chúng tôi sẽ thường đến.”

“Cảm ơn, hoan nghênh ghé thường xuyên.”

Chờ ba người rời đi, Viên Như Châu dọn dẹp bàn ghế, rửa sạch dĩa đũa.

Đến trưa, có người trong thôn đến ăn cơm, tới chiều lại có thêm vài người ghé tiệm.

Trời chập choạng tối, tiệm cơm Như Châu đóng cửa. Viên Như Châu ngồi trong tiệm, bắt đầu tính sổ hôm nay.

Vương Chí ba người ăn hết ba dĩa cơm chiên dưa muối, ba dĩa cơm chiên ớt xanh, còn mang về thêm ba phần ớt xanh nữa, tổng cộng hết 237 đồng. Hai người dân trong thôn gọi cơm chiên dưa muối, cộng lại 50 đồng. Tất cả gom lại, hôm nay doanh thu 287 đồng, trừ chi phí thì lời hơn 200 đồng.

Hôm nay là ngày bán được nhiều nhất, chỉ sau ngày khai trương. Viên Như Châu mỉm cười, xách giỏ về nhà.

Về ngang qua lò mổ, cô ghé mua một miếng thịt ba chỉ to tướng rồi bước nhanh về.

“Dì Ngô, Chú, con về rồi nè!”

Thấy Viên Như Châu xách theo miếng thịt to đùng, Tiểu Hạ Tiểu Thu vô cùng mừng rỡ: “Thịt! Lâu rồi mới được ăn thịt!”

Ngô Quế Phương đi tới gần, hỏi: “Sao mua miếng thịt to vậy con?”

“Hôm nay kiếm lời không ít, ngày mai cả nhà mình ăn ngon một bữa.”

“Hôm nay lời được kha khá hả?”

“Dạ, tính cả lời lẫn gốc thì gần 300 đồng.”

“Nhiều như vậy?” Ngô Quế Phương vui ra mặt: “Sao bữa nay lời vậy con?”

“Hôm nay có khách ngoài thôn tới ăn, nên bán được nhiều. Nên con mua thịt về, ăn ngon mừng một bữa.”

Ngô Quế Phương gật đầu, rồi lại hơi xót tiền, đưa tay sờ miếng thịt: “Sao mua miếng to quá, một nửa là đủ ăn rồi.”

“Mua nhiều chút, mai cả nhà tha hồ ăn cho đã.” Viên Như Châu vừa cười vừa mang thịt vào bếp đem cất.

Ánh trăng mơ màng nhạt dần, lặng lẽ rút bóng khỏi bầu trời. Mặt trời lần lượt đến thay thế, mang theo vầng sáng hồng rực len lên từ phía chân trời, như khoác trên lưng một tấm áo choàng dệt bằng tia bình minh lóng lánh màu vàng hồng.

Tia nắng sớm màu vàng kim rọi xuống, nhẹ nhàng phủ lên sân nhỏ nhà họ Lý. Chỉ trong chớp mắt, cả sân như được phủ một lớp phấn hồng mỏng, bừng lên một mảng sáng rực rỡ.

Viên Như Châu đứng dưới mái hiên, ngắm nhìn ánh nắng sớm, rồi duỗi người một cái.

Rửa mặt xong, cô buộc tạp dề lên người. Chảo nóng sẵn, cô thả miếng ba chỉ mua hôm qua vào, bắt đầu rang phần da cho vàng giòn. Khi lớp da đã khô và vàng đều, cô vớt ra ngâm vào nước lạnh vài phút.

Sau khi trụng thịt ba chỉ xong, Như Châu dùng dao cạo sạch phần bẩn trên da heo, rồi cho vào nồi nước lạnh, thêm rượu gạo và vài lát gừng, bật lửa nhỏ hầm.

Trong nồi sôi ùng ục, hai mươi phút trôi qua, thịt ba chỉ đã săn lại thành hình. Viên Như Châu vớt ra rửa sạch lại, dùng dao thái thành từng miếng vuông nhỏ.

Những miếng thịt cắt ra đều đặn, vuông vắn, lớn nhỏ bằng nhau như máy móc cắt, trông sạch sẽ lại đẹp mắt.

Thịt ba chỉ thái xong, Như Châu bắt đầu thắng nước màu.

Cô cho dầu và đường trắng vào nồi, đun cho đường chảy ra rồi dần chuyển màu nâu đỏ, sau đó đổ nước sôi vào, từ từ khuấy đều. Không bao lâu, hỗn hợp sánh lại thành nước màu, Viên Như Châu múc ra để riêng.

Làm nóng dầu ăn, cô cho thịt ba chỉ vào. Từng miếng thịt vuông nhỏ xèo xèo trong chảo, mỡ từ từ chảy ra. Khi mùi thơm bốc lên, cô thêm hành lá, gừng và tỏi vào phi cho dậy mùi.

Mùi thơm từ hành, gừng và tỏi hòa quyện cùng mùi mỡ thịt, lan tỏa khắp bếp, thơm đến mức làm người ta nuốt nước miếng.

Sau đó, cô cho thêm quế khô, lá thơm và hoa hồi vào đảo sơ, rồi đổ thêm một muỗng rượu gạo, đảo đều tay.

Đảo một lúc, cô cho phần nước màu đỏ óng kia vào. Trong chớp mắt, phần thịt chiên ngả màu hồng đỏ đẹp mắt.

Sau khi xào sơ để giữ lại độ mềm của thịt, Viên Như Châu đổ nước sôi vào nồi, vừa đủ ngập mặt thịt. Sau đó thêm muối, đường phèn, nước tương nhạt, dầu hàu và nước tương đậm vào.

Gia vị hòa quyện, nước trong nồi có màu nâu đỏ sánh mịn.

Viên Như Châu đậy nắp nồi lại, hạ nhỏ lửa. Bắt đầu hầm thịt ba chỉ.

“Ùng ục ùng ục.” Nồi thịt kho sôi trào, mùi thơm từ nồi bay khắp bếp, luồn vào mọi ngóc ngách.

Ngô Quế Phương đang băm cỏ heo ngoài sân, ngửi được mùi thơm liền buông dao bước nhanh vào bếp. Nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc mùi thơm nức, bà liếʍ môi.

Viên Như Châu nghiêng người:

“Dì Ngô?”

“Thịt kho tàu con làm thơm thật đấy.” Ngô Quế Phương cười nói.

“Vậy lát nữa dì ăn nhiều một chút nha.”

Lúc này, mùi thịt thơm nức cũng đánh thức Tiểu Hạ và Tiểu Thu. Hai đứa như chim non, lon ton chạy vào bếp.

Tiểu Hạ xông đến: “Thơm quá chừng!”

Tiểu Thu mắt chớp to: “Thịt thịt, thơm quá!”

Hai đứa vây quanh cái nồi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, hít lấy hít để mùi thịt trong không khí.

“Chị ơi, chừng nào mới được ăn vậy?” Tiểu Hạ hỏi.

Viên Như Châu đang gọt vỏ khoai tây, trả lời:

“Còn phải hầm thêm bốn năm chục phút nữa. Còn sớm lắm, hai đứa về ngủ thêm một chút đi.”

Hôm nay là thứ Bảy, Tiểu Hạ không phải đến trường. Thường thì cuối tuần cậu ngủ tới tám giờ mới dậy. Tiểu Thu thì còn nhỏ, giấc ngủ dài thường dậy trễ. Bây giờ mới hơn bảy giờ, chắc chắn là chưa ngủ đủ.

“Không ngủ nữa đâu, em phải đợi thịt kho tàu!” Tiểu Hạ vừa lau nước miếng ở khóe miệng vừa chạy tới nhóm bếp.

Tiểu Thu cũng khiêng cái ghế nhỏ ngồi cạnh bếp, chờ thịt hầm xong.

Trong nồi thịt ba chỉ dần bớt dầu mỡ, lớp mỡ còn lại từ từ ngấm vào miếng thịt, khiến phần thịt càng hầm càng mềm.

Khoảng năm mươi phút sau, cô chuyển lửa lớn để rút bớt nước, nước sốt sánh lại, thịt chín mềm nằm trong nước sốt đỏ au, ánh lên màu bóng đẹp, run rẩy theo nhịp sôi của nước. Viên Như Châu vớt hết mấy thứ hương liệu ra.

Đợi đến khi nước sốt sánh đặc, thịt kho tàu chính thức ra nồi. Viên Như Châu dùng muỗng múc thịt ra dĩa, từng miếng thịt rung rinh, sóng sánh lớp nước sốt óng ánh.

Miếng thịt kho tàu xếp chồng lên nhau, đỏ au bóng bẩy, da trong veo, lớp mỡ hồng hào mềm mướt, lấp lánh như mặt nước phẳng lặng. Nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt, cơn thèm ăn cứ như muốn từ bụng nhảy bật ra ngoài.

Bưng dĩa thịt kho tàu ra khỏi bếp, Viên Như Châu gọi lớn ra sân:

“Cả nhà ăn cơm thôi ạ!”

Lý Trường Quý đang rửa chân ở bờ rào bên suối, rửa sạch xong liền vác cuốc chạy vào sân.

Vừa bước vào sân, mùi thịt thơm ngào ngạt đã ùa tới. Ông hít một hơi thật sâu, mùi thịt như chui thẳng vào tận tim gan.

Bước nhanh vào nhà chính, ông cười nói to:

“Từ đằng xa đã nghe thấy mùi thơm rồi!” Nói rồi ngồi xuống bàn.

Viên Như Châu gắp cho ông một miếng thịt kho tàu:

“Chú sáng sớm đã ra đồng cuốc đất, chắc mệt rồi, ăn nhiều một chút cho lại sức!”

Lý Trường Quý cười ha hả, khuôn mặt ngăm đen đầy nếp nhăn cũng giãn ra theo nụ cười:

“Không mệt, mấy đứa cũng ăn nhiều vào!”

Chiếc đũa gắp một miếng thịt kho tàu lên, miếng thịt run rẩy nhẹ. Mới vừa gắp lên thôi, chưa cần nếm, chỉ nhìn và cảm nhận bằng đầu đũa cũng thấy được độ đàn hồi, bóng mượt của nó. Phần thịt béo mềm như đang nhảy múa giữa đôi đũa, suýt chút nữa đã trượt xuống. Lý Trường Quý nhanh tay cho luôn vào miệng.

Răng vừa chạm vào lớp da thịt liền cảm nhận được độ mềm dai, phần mỡ bên trong thì béo ngậy nhưng mềm tan. Chẳng cần dùng sức cũng cắn xuyên được.

Chỉ trong khoảnh khắc, vị ngọt thơm béo mềm lan ra khắp khoang miệng. Vị thịt tan chảy béo mà không ngấy, mùi thơm đậm đà, nước thịt đậm vị, vào miệng đã tan ra.

Miếng thịt kho tàu mềm nhưng chắc, chắc nhưng lại mềm. Hai trạng thái tưởng như đối lập ấy lại phối hợp với nhau một cách kỳ lạ mà hài hòa.

Từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi rồi đến cổ họng, xuống tới thực quản, rồi vào đến bụng, nơi nào cũng đọng lại mùi thơm. Cảm giác như từng đoạn đường thịt đi qua đều để lại dư vị vương vấn.

Lý Trường Quý thở dài một hơi khoan khoái, không có thời gian nói chuyện lại gắp tiếp một miếng nữa.

Tiểu Hạ và Tiểu Thu vừa ăn vừa không ngừng xuýt xoa, miệng bóng nhẫy. Ngô Quế Phương cũng ăn đến miệng bóng lưỡng. Viên Như Châu thấy mọi người đều cúi đầu hăng hái ăn, cười nhắc:

“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đấy.”

Dĩa thịt kho tàu nhanh chóng sạch trơn. Viên Như Châu cầm dĩa đi vào bếp lấy thêm thịt.

Cô múc hết số thịt còn lại trong nồi ra dĩa, rồi chan thêm nước thịt đậm đà, đổ đều lên từng miếng thịt.

Những khối thịt nhỏ nằm trong làn nước óng ánh, như đang tham lam mà hút lấy nước thịt thơm nồng ấy. Viên Như Châu nhìn dĩa thịt trong tay, không kìm được nuốt nước miếng, lập tức bưng ra nhà chính.

Ngồi lại bàn, cô múc vài thìa canh khoai tây chua chan lên cơm, rồi múc thêm ít nước thịt kho tàu chan lên.

Cơm cùng canh khoai tây chua và nước thịt kho tàu hòa quyện vào nhau, cô múc một thìa đưa vào miệng.

Cơm chan canh chua chua, kết hợp với nước thịt thơm ngậy ngọt ngào, ăn cực kỳ vừa miệng. Cô khẽ híp mắt lại, tiếp tục ăn.

Tiểu Hạ thấy vậy, cũng bắt chước chan canh khoai tây chua và nước thịt vào cơm, sau khi ăn một miếng liền reo lên:

“Tiểu Thu, chan nước canh rồi chan nước thịt, ngon quá trời!” Nói rồi múc cho Tiểu Thu một thìa đầy.

Tiểu Thu ăn một miếng, mắt cười cong như trăng non, “Còn muốn, Tiểu Thu còn muốn ăn!”

Tiểu Hạ lập tức chan thêm canh cho em gái.

Viên Như Châu húp sạch nước canh trong chén, rồi lại ăn một miếng thịt.

Thịt kho tàu mềm mịn thơm đậm, ăn một miếng mà thỏa mãn vô cùng. Đã lâu rồi cô mới được ăn một bữa thịt hạnh phúc thế này.

Xuyên đến đây đã mười mấy hai chục ngày. Tổng cộng mới ăn được ba bữa có thịt, mà lần nào cũng phải ăn ít, chưa bao giờ được ăn thật no.

Cô lau miệng trong lòng thầm sung sướиɠ, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thịt kho tàu no nê, thật là mãn nguyện.

Ngoài sân, một ông cụ vác sọt đi ngang qua, vừa bước tới gần liền ngửi thấy mùi thịt thơm lừng bay ra từ trong sân, không kìm được mà tặc lưỡi:

“Nhà Trường Quý đang nấu món gì mà thơm dữ vậy?”

Từng đợt mùi thịt thơm ngào ngạt, vừa ngọt vừa ngậy, thơm nức nở như móc câu kéo chặt lấy khứu giác.

Là mùi thịt kho tàu.

Ông cụ chưa từng ăn thịt kho tàu nào mà thơm đến mức này. Ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, ông đứng ngây người tại chỗ.

Không biết đã đứng bao lâu, chợt điện thoại reo lên từ túi áo, khiến ông cụ giật mình tỉnh táo lại. Ông cụ vội nghe máy.

Giọng bà vợ vang lên trong điện thoại:

“Ông không phải nói tới ngay sao? Giờ gần mười lăm phút rồi, sao chưa thấy về? Ông làm gì mà mãi không về? Cơm nguội hết rồi! Còn ăn sáng nữa không?”

Ông cụ vội đáp: “Về ngay về ngay đây!”

Luyến tiếc hít thêm vài hơi mùi thơm trong không khí, ông cụ vác sọt đi nhanh, rảo bước về nhà.

Ăn sáng xong, Viên Như Châu xách túi đi ra tiệm cơm. Tiểu Hạ và Tiểu Thu cũng lon ton theo sau. Lý Trường Quý xuống ruộng làm đồng, còn Ngô Quế Phương thì làm việc nhà.

Đường thôn nhỏ hai bên nở đầy hoa dại. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những cánh hoa, khiến chúng như được phủ lên một lớp vàng, lung linh lấp lánh, cảnh sắc đẹp đến say lòng.

Viên Như Châu vừa đi vừa ngắm hoa hai bên đường. Tiểu Thu vừa vỗ tay vừa hát:

“Mặt trời lên cao, hoa nở miệng cười xinh. Chim hót vang rộn rã. Chào bé đến trường nhanh…”

Tiểu Hạ dắt tay Tiểu Thu, cũng hát theo:

“Em đến lớp học, ngày ngày không muộn đâu…”

Tiếng trẻ con non nớt lại trong trẻo, vang lên dưới ánh nắng rực rỡ và mùi hoa thơm ngát, ngân nga khắp cả con đường. Viên Như Châu nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, cũng không nhịn được mỉm cười.

Có lẽ sáng nay được ăn thịt kho tàu, nên hai đứa trẻ tinh thần phấn chấn hẳn. Cô khẽ lắc đầu cười, tiếp tục đi về phía tiệm cơm.

Vừa tới nơi, đã thấy trước cửa tiệm đứng một nhóm người.

“Bà chủ! Cuối cùng cô cũng tới rồi.” Triệu Tiểu Cương vừa thấy bóng dáng Viên Như Châu đã vội vàng vẫy tay gọi.

Viên Như Châu bước nhanh lại: “Tới sớm vậy à?”

“Ha, chẳng phải muốn đến sớm để được ăn cơm chiên nhà cô đó sao.” Anh ta cười chỉ về phía sau: “Đây, tôi rủ cả nhà với bạn bè đến cùng luôn.”

Anh ta dẫn theo khoảng bảy tám người.

Viên Như Châu mỉm cười: “Cảm ơn nha.”

Cô mở cửa tiệm, cả nhóm lần lượt đi vào chọn chỗ ngồi. Triệu Tiểu Cương cầm thực đơn gọi món. Gọi món xong, Viên Như Châu liền quay vào bếp chuẩn bị.

Trong bếp dậy mùi thơm ngào ngạt. Cơm chiên hết dĩa này đến dĩa khác được múc ra. Tiểu Hạ tất bật mang cơm ra.

“Để em làm cho.”

“Em làm được mà, chị để em giúp!”

Viên Như Châu liếc nhìn chảo cơm chiên, ước lượng thử rồi nói: “Vậy nhớ cẩn thận đấy.”

“Dạ!” Tiểu Hạ bưng mâm cơm, bước đi cẩn thận mang cơm ra bàn.

Triệu Tiểu Cương thấy Tiểu Hạ mang cơm ra tới, liền bước đến đỡ lấy: “Để anh làm cho.”

Tiểu Hạ nhe hàm răng trắng bóc, cười tít mắt: “Cảm ơn anh!”

Khi nhóm Triệu Tiểu Cương đang ăn, có người trong thôn bước vào tiệm. Thấy đông người, người nọ nói: “Như Châu, hôm nay tiệm đông khách nhỉ?”

Viên Như Châu rót trà: “Vâng, hôm nay bán cũng được.”

“Chà, tay nghề ngon như vậy, sau này còn đông hơn nữa ấy chứ.”

“ Cháu cảm ơn, muốn ăn món gì ạ?”

“Cho ông một dĩa cơm chiên dưa leo nhé, hè tới rồi, ăn cái này mát ruột hạ nhiệt.”

“Vâng.”

Sau khi Triệu Tiểu Cương gọi người đến ăn thử cơm chiên, gần như không cần do dự, anh ta liền nhắn tin, gọi điện liên tục, hào hứng rủ thêm người tới ăn. Vì vậy, trong tiệm cơm cứ thế mà liên tục có thêm khách kéo đến.

Tới gần giữa trưa, Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý cũng đến tiệm cơm, chuẩn bị ăn bữa trưa.

Vừa bước vào, họ đã thấy trong tiệm ngồi không ít người, lại toàn là gương mặt lạ, không phải người trong thôn. Hai vợ chồng hơi ngạc nhiên, sau đó thì mừng ra mặt. Ngô Quế Phương vội đi thẳng ra sau bếp:

“Châu Châu, hôm nay buôn bán đông vậy hả con?”

Viên Như Châu vừa đảo muỗng vừa đáp:

“Là mấy người hôm qua ăn cơm xong quay lại, rủ thêm bạn bè tới.”

“Ui chà, là chuyện tốt, chuyện tốt!” Ngô Quế Phương cười tươi đầy mặt.

Vốn định ăn trưa xong sẽ về làm đồng, nhưng thấy khách ra vô tấp nập nên Ngô Quế Phương quyết định ở lại giúp tiệm luôn.

Cùng lúc đó, ở một khu dân cư trong thị trấn Thanh Hà.

Lý Quân ngồi thẳng nhìn hộp cơm chiên ớt xanh. Anh mở nắp, đưa mũi hít hà mùi thơm, nuốt nước miếng. Rất muốn hâm nóng rồi ăn ngay, nhưng cuối cùng vẫn cố nén cơn thèm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play