Vương Chí vừa gửi tin than vãn xong, thì một dĩa cơm chiên được bưng đến trước mặt.

Viên Như Châu mỉm cười:

“Đây là cơm chiên dưa muối của anh, mời dùng.”

Ánh mắt dừng lại trên dĩa cơm, Vương Chí hơi sững lại. Cơm chiên vàng óng, hạt cơm tơi đều, chất thành một ngọn núi nhỏ. Xen kẽ ở giữa là màu nâu của dưa muối, điểm chút màu xanh của hành thái, nhìn vừa bắt mắt vừa vui mắt. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước miếng.

Trình bày cũng không đến nỗi tệ. Vương Chí thầm bĩu môi.

Anh ta cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cơm.

Cơm chiên vừa đưa đến gần miệng, mùi thơm đậm đà bá đạo mà mạnh mẽ ập thẳng vào mũi, làm kí©h thí©ɧ tuyến nước bọt. Mùi thơm dưa muối và cơm va vào khứu giác, vừa ngửi đã thấy thèm.

Vương Chí sững người một lúc, rồi đưa cơm vào miệng.

Hạt cơm dẻo mềm, thấm đều hương vị mặn chua nhẹ của dưa muối. Bản thân cơm có vị thanh, làm dịu lại vị mặn của dưa muối, khiến cho cơm ăn vào cảm thấy vừa miệng.

Từng hạt cơm được lớp dầu mỏng bao phủ, ăn vào thấy mềm mướt, béo nhẹ nhưng không ngấy, tỉ lệ dầu và cơm vừa đúng, vừa béo vừa thơm, cực kỳ vừa miệng.

Toàn bộ phần cơm chiên dưa muối thơm ngào ngạt, béo mà không ngấy, ăn một miếng liền thấy bụng réo, tay chân bồn chồn chỉ muốn xúc tiếp.

Vương Chí sững người. Chờ đến khi hoàn hồn lại, anh ta đã ăn sạch sẽ cả dĩa cơm chiên dưa muối, không còn sót lấy một hạt.

Lúc này điện thoại không ngừng rung, trong nhóm chat WeChat tin nhắn liên tục nhảy lên ào ào.

Lý Quân: [Dạo này mấy ông chủ làm ăn gian dối càng lúc càng nhiều.]

Triệu Tiểu Cương: [Còn không phải bởi vì kinh tế khó khăn, kiếm tiền ngày càng khó…]

Lý Quân: [Liền tính kiếm tiền khó thật, nhưng cũng không thể vì thế mà đi lừa người khác chứ…]

[Đúng rồi đó, má nó chứ, cơm chiên dưa muối ở một cái tiệm nhỏ xíu mà bán hai mươi mấy đồng, thiệt quá đáng!]

[Không phải coi người ta là ngu ngốc mà lừa tiền sao!]

[Phải cử báo, phải tố cáo ngay! Mấy cái tiệm chặt chém kiểu này nên sớm ngày dẹp tiệm cho rồi!]

Thấy Lý Quân với Triệu Tiểu Cương cứ thay nhau mắng tiệm cơm. Vương Chí mấp máy môi, rồi cũng gõ ra một tin nhắn.

Vương Chí:

[Thật ra… Cái tiệm cơm này… Hình như… Không phải chặt chém đâu?]

Nhóm bạn bè: [Hả?]

Vương Chí – người vẫn còn kinh ngạc vì ăn món cơm chiên dưa muối, gõ lia lịa:

[Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn cơm chiên dưa muối nào ngon như vậy! Không, phải nói là tôi chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy!]

Lý Quân & Triệu Tiểu Cương: [Hả?]

Vương Chí: [Trời má cái tiệm cơm này, cơm chiên đỉnh thiệt! Mà bán 25 đồng là còn rẻ đó! Ăn rồi mới thấy đúng là tiền nào của nấy.]

Thì ra câu tiền nào của nấy của bà chủ không phải nói dối, cơm chiên dưa muối ở đây đúng là xứng đáng với giá 25 đồng.

Lý Quân với Triệu Tiểu Cương nhắn tới tấp, nhưng Vương Chí lúc này chẳng buồn để tâm.

Anh ta cũng sớm quên không còn một mảnh, chuyện định tố cáo tiệm cơm, mà còn hăng hái giơ tay gọi thêm:

“Bà chủ, cho tôi thêm một dĩa nữa! Thêm một dĩa cơm chiên dưa muối!”

Trong lúc chờ cơm được mang lên, anh ta lại hí hoáy nhắn tiếp trong nhóm:

“Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Dưa muối thì đậm đà, mà cơm cũng xào đến thơm quá trời!”

Không lâu sau, Viên Như Châu bưng cơm chiên dưa muối ra. Vương Chí lập tức đặt điện thoại xuống, cắm cúi ăn như bị bỏ đói cả ngày.

Đến khi cái bụng căng cứng không nuốt nổi nữa, Vương Chí mới chịu ngẩng đầu, thở một hơi khoan khoái. Vỗ bụng một cái, ợ một tiếng đầy mãn nguyện.

Nhìn cái dĩa trống không, anh ta vẫn còn chưa đã thèm. Nếu bụng còn chỗ, chắc chắn anh ta lại gọi thêm một dĩa nữa.

Nghĩ ngợi giây lát, Vương Chí vẫy tay:

“Bà chủ, cho tôi một phần mang về nha!”

Hiện tại thì ăn không nổi nữa, nhưng lát về đói bụng lại ăn tiếp cũng được.

Lúc tính tiền, Vương Chí không dấu vết mà lén liếc nhìn Viên Như Châu. Không ngờ một cô gái trẻ như vậy mà tay nghề nấu ăn lại giỏi đến thế. Đúng là nhìn không ra thật.

Nghĩ lại lúc trước còn nghi ngờ cô là bà chủ gian thương, Vương Chí thấy hơi ngượng. Anh ta ngại ngùng đưa tay sờ cái mũi, rồi nói:

“Bà chủ, cơm chiên ở tiệm ngon quá chừng, từ trước tới giờ tôi ăn, chỗ tiệm cơm ở đây là ngon nhất.”

Viên Như Châu mỉm cười:

“Cảm ơn anh. Nếu thích ăn thì sau này ghé thường xuyên nhé.”

“Mai tôi lại tới nữa!”

Vừa bước ra khỏi tiệm, Vương Chí đã gửi tin nhắn thoại vào nhóm:

[Quân Tử, Tiểu Cương, cơm chiên dưa muối ở cái quán này thiệt sự quá đỉnh! Không gạt hai người đâu! Nhất định phải tới ăn thử!]

Sau khi Vương Chí rời đi, Viên Như Châu liếc nhìn hoa hòe nằm trong ki hốt rác. Nghĩ một chút, cô đem hoa hòe rửa sạch lại trong chậu nước.

Hoa hòe được cho vào nồi luộc sơ với nước muối, sau đó vớt ra bỏ vào thau sạch. Cô lấy trứng gà đập vào thau, lớp trứng lỏng nhạt màu dính đều lên từng cánh hoa hòe. Kế đó rắc thêm muối và bột mì vào, trộn đều rồi đổ thêm chút nước lọc.

Không cho thêm gia vị gì khác. Làm bánh hoa hòe thì không nên nêm nếm quá nhiều gia vị, sẽ làm mất đi mùi thơm tự nhiên của hoa.

Bột nhão pha xong, Viên Như Châu quét một lớp dầu mỏng lên chảo, rồi từng chút một đổ bột vào. Bột vừa chạm vào dầu nóng, đã phát ra tiếng xèo xèo giòn giã.

Bánh vừa áp chảo, lớp vỏ ngoài dần vàng ruộm lại. Mùi thơm của bột mì, hương hoa hòe thanh mát, cộng thêm vị trứng gà bùi béo, tất cả đều hòa quyện lại và lan tỏa trong bếp.

Tiểu Thu đứng một bên, vừa cắn ngón tay vừa nhón chân hít mùi thơm của bánh. Tiểu Hạ thì cứ nhìn chằm chằm vào chảo bánh hoa hòe, nước miếng nuốt ừng ực.

Lúc này, hai mặt bánh đều đã vàng ươm, Viên Như Châu hạ nhỏ lửa, rồi gắp từng cái bánh hoa hòe thơm ra khỏi chảo.

Bánh hoa hòe chiên lên vàng ruộm thơm nức, mặt ngoài bóng bẩy óng ánh, nhìn thôi đã khiến người ta phát thèm.

Viên Như Châu cầm một miếng bánh đưa ra:

“Nếm thử xem nào.”

Tiểu Hạ và Tiểu Thu lập tức chạy lại lấy bánh.

Bánh hoa hòe xốp giòn bên ngoài, vừa cắn một miếng đã nghe rắc một tiếng, lớp vỏ vỡ ra, phần ruột mềm mịn nhanh chóng lan ra trong khoang miệng. Bánh mềm quyện với mùi trứng gà tươi ngon và vị thanh ngọt đặc trưng của hoa hòe, vừa ăn đã thấy ngon miệng, nhai thêm mấy miếng nữa thì lại càng thấy thơm ngọt, tươi mát đến lạ.

Cả chiếc bánh hoa hòe giòn thơm trọn vị, ngọt mà không gắt, mềm mại dễ ăn. Nuốt xuống rồi mà hương thơm mát lành vẫn còn vương lại từ miệng xuống cổ họng, lan xuống tận bụng, lưu lại hương vị dễ chịu, thơm lâu không dứt, khiến người ta cứ muốn ăn thêm.

Vừa nhai bánh hoa hòe thơm ngào ngạt trong miệng, Tiểu Hạ cười toe toét. Tiểu Thu thì nâng bánh bằng hai tay, giọng nũng nịu:

“Tiểu Thu còn muốn! Còn muốn nữa!”

Viên Như Châu vừa nhai bánh, vừa bẻ cho Tiểu Thu thêm một miếng nhỏ, rồi quay sang nói với Tiểu Hạ:

“Tiểu Hạ, mang bánh về cho cha mẹ em nhé.”

“Dạ!” Tiểu Hạ ngậm một chiếc bánh trong miệng, ôm dĩa bánh rồi chạy ra ngoài.

“Chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy!”

“Biết rồi ạ!”

“Đưa bánh xong thì nhớ ở nhà làm bài tập. Làm xong rồi hãy sang đây chơi tiếp.”

“Vâng!”

Tiểu Hạ chạy một mạch ra ruộng, mang bánh đến cho Lý Trường Quý đang làm việc ngoài ruộng.

“Cha ơi, chị Châu làm bánh hoa hòe nè, ăn rất ngon!”

Nghe vậy, Lý Trường Quý liền đặt cái cuốc xuống ngay:

“Mau mau, đưa cha nếm thử nào!”

Cắn một miếng bánh hoa hòe, vẻ mặt Lý Trường Quý hiện rõ vẻ thõa mãn. Bánh do Châu Châu làm đúng là ngon thật. Vừa nhai bánh vừa thưởng thức hương thơm ngào ngạt trong miệng, chỉ thấy như có thêm động lực để tiếp tục làm việc.

Cách đó không xa ngoài ruộng, có người trong thôn nhìn chằm chằm vào cái bánh trong tay Lý Trường Quý, liên tục nuốt nước miếng.

Phát hiện ánh mắt sáng rực từ bên cạnh, Lý Trường Quý quay đầu lại, sau đó đưa một cái bánh cho người kia.

“Cảm ơn nha!” Người trong thôn vội vàng nhận lấy, không chờ nổi mà cắn luôn một miếng.

Bánh giòn rụm bên ngoài, mềm mịn bên trong, vừa nhai là đã vỡ vụn trong miệng hòa quyện cùng hương vị thanh thoang thoảng. Người kia vừa ăn vừa không ngớt gật gù, giơ ngón cái khen:

“Bánh này ăn vào đúng là tỉnh cả người! Trường Quý à, con bé Như Châu nhà ông đúng là có tay nghề ghê gớm, sau này thể nào cũng có tương lai sáng lạn!”

Nghe người ta khen Viên Như Châu, Lý Trường Quý không giấu nổi sự đắc ý, lưng tự nhiên thẳng lên, cười đến mức không khép được miệng:

“Đâu có đâu có!”

Trong tiệm, Viên Như Châu chậm rãi ăn từng miếng bánh hoa hòe. Hương vị ấy luôn khiến cô nhớ đến vùng quê yên bình, những con đường nhỏ thanh thản nơi thôn xóm. Vừa ăn vừa nhấm nháp mùi thơm tự nhiên ấy, cô bỗng nhận ra ngoài trời đã tối sầm lại. Cô vội vàng đứng dậy bước ra cửa tiệm.

Mặt trời đã bị che khuất, từng đám mây đen nặng nề ùn ùn kéo đến, như thể sắp đổ ụp xuống đầu. Có lẽ sắp có mưa lớn.

Viên Như Châu nhanh chóng dọn hết ghế ngoài sân vào trong nhà. Khi đang dọn, khóe mắt cô thoáng thấy hai bóng người xuất hiện bên vệ đường, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Bên đường, một ông lão và một bé trai tầm sáu bảy tuổi đang từ từ đi tới. Ông lão mặc bộ quần áo cũ sờn, tay kéo theo một túi nylon có vẻ rất nặng. Bên cạnh ông là một bé trai gầy gò, cũng mặc đồ cũ, vai khiêng một bó củi nhỏ. Lưng thằng bé gầy đến mức gần như bị đè cong xuống gần 90 độ.

Là ông Lý trong thôn cùng đứa cháu trai Tiểu Hổ của ông.

Viên Như Châu đang định chạy ra giúp họ xách túi và bó củi thì bất ngờ trời đổ mưa như trút nước, không kịp trở tay.

“Ông Lý ơi, Tiểu Hổ, mau vào tiệm cơm trú mưa!”

Viên Như Châu vừa gọi lớn vừa chạy nhanh về phía họ. Cô vội vàng xách túi nặng trên tay ông Lý lên, nước mưa bắn tung dưới gót giày khi cô quay người trở lại tiệm cơm. Ông Lý cũng nhanh chóng nâng bó củi trên lưng Tiểu Hổ, kéo cậu bé bước vội vào trong tiệm cơm.

Vào tới tiệm, Viên Như Châu vỗ vỗ nước mưa dính trên người.

“Trời mưa lớn thật, nói mưa là mưa.” Cô lấy khăn ra đưa cho hai ông cháu:

“Ông Lý, Tiểu Hổ, mau lau người cho khô.”

Ông Lý thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn cháu nhiều lắm.”

“Không có gì đâu ạ.” Viên Như Châu mời họ ngồi xuống, rồi rót hai ly nước cho hai ông cháu.

Tiểu Hổ mặt mũi sáng sủa, hàng mi dài còn đọng những giọt mưa, lễ phép nói: “Cảm ơn chị ạ.”

Viên Như Châu xoa nhẹ đầu cậu bé: “Không cần khách sáo.”

Nhìn vẻ ngoài gầy gò của cậu bé, cô khẽ thở dài.

Cha mẹ Tiểu Hổ sau khi sinh ra cậu chẳng bao lâu thì ly hôn. Cả hai đều nhẫn tâm, không chỉ không nuôi cha mẹ già, mà đến cả con ruột cũng bỏ mặc. Ly hôn xong, họ liền đẩy Tiểu Hổ mới ba tuổi về cho ông nội, từ đó không đoái hoài đến nữa.

Nhà ông Lý thì nghèo, tuổi đã cao lại không làm ra tiền, trồng trọt cũng không kham nổi. Vài năm nay chỉ dựa vào việc bán củi và nhặt rác sống qua ngày.

Người trong thôn thấy hai ông cháu đáng thương, không nỡ nhìn nên thường giúp đỡ chút ít.

Viên Như Châu đang thầm thở dài thì chợt nhớ ra điều gì, cô xoay người, bưng dĩa bánh hoa hòe trên bàn đưa cho hai ông cháu.

“Ông Lý, Tiểu Hổ, con làm bánh hoa hòe ăn thử đi ạ.”

Ông Lý vội xua tay: “Chúng ta không đói, cháu giữ lại mà ăn đi.”

Ánh mắt Tiểu Hổ lướt qua dĩa bánh thơm phức, cổ họng khẽ nuốt một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Tiểu Hổ không đói, chị giữ lại mà ăn.”

“Là thế này, cháu tính sẽ bán bánh hoa hòe ở tiệm cơm, nhưng không biết mọi người có hợp khẩu vị không, nên muốn nhờ ông với Tiểu Hổ nếm thử giúp cháu. Hai người có thể giúp cháu không?”

Nghe cô nói vậy, ông Lý mới gật đầu: “Vậy thì để chúng ta nếm thử giúp cháu.”

Viên Như Châu mỉm cười, đưa bánh tới trước mặt hai ông cháu: “Cháu mời hai người.”

Ông Lý cầm một cái lên nhẹ nhàng cắn một miếng. Bánh xốp giòn bên ngoài, mềm mại bên trong tan ra nơi đầu lưỡi. Khiến ông không khỏi ngạc nhiên, nhìn chiếc bánh trong tay mấy lần.

“Như Châu à, bánh này con làm ngon thiệt đó.” Ông Lý sống hơn nửa đời người, còn chưa ăn qua cái bánh hoa hòe nào ngon đến vậy.

“Nếu ông thích thì ăn nhiều vào, cháu làm còn nhiều lắm.”

Viên Như Châu vừa nói vừa bóp nhẹ mặt Tiểu Hổ, hỏi: “Ăn ngon không?”

Tiểu Hổ vừa gặm bánh vừa ăn ngon lành, gương mặt gầy gò thiếu dinh dưỡng như sáng bừng lên: “Ngon lắm chị, ăn ngon.”

Trước giờ cậu bé chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cứ ăn từng miếng một, sợ ăn hết mất.

Viên Như Châu lấy thêm một cái bánh nữa, đưa vào tay cậu bé. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, vậy mà lòng bàn tay đã chai sần vì làm việc, nhìn mà đau lòng.

Cô vỗ vai Tiểu Hổ, dịu dàng nói: “Còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái.”

Tiểu Hổ vừa nhai bánh hoa hòe, vừa nhớ đến lời cô giáo từng dạy. Nếu muốn khen món bánh sủi cảo rau cải tề ngon, có thể nói là như đem cả mùa xuân gói vào trong đó.

Nghĩ vậy, mắt cậu tròn xoe, giọng non nớt nói:

“Chị ơi, bánh hoa hòe ngon lắm. Giống như… Giống như gói cả mùa xuân vào trong ấy. Ăn xong rồi… Như thể cảm nhận được mùa xuân tràn đầy sức sống và hy vọng.”

“Cảm ơn em.” Viên Như Châu mỉm cười, xoa đầu cậu bé ngoan ngoãn.

Cô khẽ nói: “Mùa xuân tràn đầy sức sống và hy vọng à…”

Ánh mắt thoáng lướt qua ông Lý gầy yếu đã già, rồi lại nhìn sang Tiểu Hổ cũng gầy còm thiếu dinh dưỡng, cô mỉm cười:

“Vậy thì ăn nhiều vào nhé, ăn hết mùa xuân tràn đầy hy vọng ấy đi. Sau này ngày tháng của hai ông cháu cũng sẽ giống mùa xuân, tươi mới và đầy sức sống.”

Tiểu Hổ gật đầu ngoan ngoãn: “Vâng!”

Viên Như Châu rũ mắt, chợt thấy đôi giày rách cũ trên chân Tiểu Hổ, ngón chân đã lòi ra ngoài. Cô cắn nhẹ môi, chưa kịp nói gì thì cậu bé đã lập tức rụt chân lại, mặt đỏ ửng và cúi đầu xấu hổ.

Viên Như Châu vội dời mắt đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào đôi giày nữa. Tiểu Hổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng nhỏ nhai bánh từng miếng từng miếng một.

Cơn mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc bên ngoài đã tạnh ráo. Ông Lý đứng dậy nói:

“Cảm ơn cháu. Ông với Tiểu Hổ phải đi rồi.”

“Dạ ông đi cẩn thận. Mưa mới tạnh, đường trơn lắm đấy.”

Bởi vì trên mặt đất còn đọng nước, túi nylon ướt sũng không thể kéo, ông Lý đành vác lên vai. Tiểu Hổ cũng cõng bó củi của mình. Túi và bó củi như đè nặng cả lưng hai ông cháu, trông như chỉ cần thêm chút nữa là không chống đỡ nổi.

Giữa làn hơi nước mông lung sau cơn mưa, bóng dáng một già một trẻ gầy gò cứ thế khuất dần.

Viên Như Châu đứng nhìn theo họ, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi những chùm hoa hòe mới chớm nở trên cành cây ven đường.

Sau cơn mưa tươi mát, hoa nở càng thêm rực rỡ, như thể đang muốn nói điều gì đó.

Sáng sớm hôm sau, sương mù còn mờ mịt, một chiếc xe từ từ chạy vào thôn Thanh Hà, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm cơm Như Châu.

Vương Chí mở cửa xe bước xuống: “Chính là chỗ này!”

Triệu Tiểu Cương nhìn chằm chằm vào tiệm cơm nhỏ phía trước, đảo mắt một vòng rồi lưỡng lự hỏi: “Anh Vương, anh chắc chỗ này cơm ngon thật hả?”

“Đúng rồi, chính là tiệm này, ngon cực kỳ luôn!”

Triệu Tiểu Cương và Lý Quân bán tín bán nghi: “Này...”

Tiệm nhỏ cũ kỹ thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống một tiệm cơm đặc biệt ngon.

Vương Chí đi thẳng vào tiệm: “Đi nào, vào ăn thử đi, tôi đảm bảo ngon bá cháy!”

Vừa bước vào, Vương Chí thấy Viên Như Châu đang bày bàn ghế thì gọi: “Bà chủ, tôi lại tới nữa đây, lần này còn dẫn theo hai người bạn tới nữa.”

Viên Như Châu cười rạng rỡ, để lộ tám cái răng trắng đều: “Hoan nghênh đến tiệm.”

Vương Chí chọn chỗ ngồi: “Cho ba phần cơm chiên dưa muối.”

“Vâng.” Viên Như Châu xoay người vào bếp.

Vương Chí vừa ngồi xuống liền nói: “Nói thiệt với các cậu, cơm chiên dưa muối ở đây đỉnh lắm, lát nữa ăn thử là biết ngon tới cỡ nào.”

Lý Quân và Triệu Tiểu Cương liếc nhau, nhìn Vương Chí với ánh mắt đầy hàm ý. Vương Chí thấy lạ, ngơ ngác hỏi: “Hai người nhìn tôi kiểu gì vậy? Nhìn tôi như vậy là sao?”

Triệu Tiểu Cương chậc lưỡi: “Tôi nói này, có phải anh để ý bà chủ rồi không, nên mới rủ tụi tôi tới ủng hộ tiệm của người ta?”

Lý Quân phụ họa: “Đúng đó, bà chủ nhìn cũng xinh mà, trắng trẻo mũm mĩm, đây không phải mẫu người bạn gái của anh hay sao? Bạn gái cũ cũng là kiểu mũm mĩm, dễ thương như vậy mà?”

Nghe tới đó, Vương Chí vội xua tay: “Không có! Không có gì hết! Tại đồ ăn ở đây cực kỳ ngon, tôi mới kéo mấy cậu tới ăn thử!”

Triệu Tiểu Cương và Lý Quân nhún vai, rõ ràng là không tin lời Vương Chí nói. Trong lòng họ nghĩ chắc chắn là Vương Chí để ý bà chủ tiệm cơm, nên mới kéo cả hai tới ủng hộ tiệm người ta.

Bằng không, một tiệm cơm nhỏ tèo tèo thế này, có đáng để đánh giá cao vậy không? Nếu thật sự ngon như vậy, sao lại mở ở cái nơi hẻo lánh nghèo rớt mồng tơi này?

“Không tin thì thôi, lát nữa ăn rồi biết.” Vương Chí lười đôi co, nghiêng đầu nhìn về phía bếp, trong lòng sốt ruột muốn được ăn cơm chiên dưa muối lắm rồi.

Hôm qua ăn cơm chiên dưa muối xong, về tới nhà đến cả nằm mơ anh ta cũng còn nhớ tới mùi thơm dịu nhẹ kia. Thế nên sáng nay vừa mở mắt ra, đã lập tức phóng thẳng tới tiệm.

Qua cửa sổ bếp, có thể nhìn thấy Viên Như Châu đang cúi đầu, tóc mái bị gió thổi nhẹ qua, đang thoăn thoắt đảo muỗng lớn.

Cơm chiên vàng óng ánh được đảo lên cao giữa không trung, rồi lại rơi xuống đáy chảo nguyên vẹn, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà bếp.

Lửa vừa tắt, cơm chiên dưa muối cũng vừa xong. Viên Như Châu xúc đầy ba dĩa, xếp vào mâm rồi bưng ra khỏi bếp.

Vương Chí đang nóng lòng đợi cơm, vừa thấy Viên Như Châu đi ra là bật dậy ngay, như thể không chờ nổi nữa vội vàng ra đón: “Để tôi, để tôi bưng cho.”

“Cảm ơn.”

Vương Chí đặt mâm lên bàn, quay sang nói với Triệu Tiểu Cương và Lý Quân: “Mau ăn thử đi, ngon lắm đó.”

Triệu Tiểu Cương và Lý Quân cùng lúc nhìn về mâm cơm chiên dưa muối. Cơm nóng hổi bốc khói nghi ngút giữa bàn, hạt nào hạt nấy căng tròn trắng bóng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Nồng đậm hương thơm như có móc câu, lập tức câu lấy khứu giác.

Hai người hơi bất ngờ: “Nhìn cũng có vẻ ngon thật đấy.”

Vương Chí đã kịp đút một miếng cơm vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ăn rồi mới thấy ngon hơn nữa kìa!”

Nghe vậy, Triệu Tiểu Cương và Lý Quân nhếch mép, dù trông có vẻ không tệ thật, nhưng họ vẫn như cũ không tin món cơm chiên này lại xứng đáng với cái giá như thế.

Một tiệm cơm nhỏ xíu giữa cái vùng hẻo lánh này, làm gì có chuyện cơm chiên dưa muối nào mà có giá đến hai mươi mấy đồng? Rõ ràng là không thể nào.

Vương Chí vừa nhồm nhoàm vừa thúc giục: “Mau ăn thử đi!”

Triệu Tiểu Cương với lấy đũa, Lý Quân cũng cầm theo.

Khi miếng cơm chiên nóng hổi, thơm lừng vừa vào tới miệng, cả hai người đồng loạt tròn xoe mắt, quay sang nhìn nhau.

Một lúc sau, Triệu Tiểu Cương mới lên tiếng: “Trời má…”

Lý Quân cũng sững người: “Cái này…”

Thấy phản ứng đó, Vương Chí hừ nhẹ đắc ý: “Ngon đúng không? Có phải cực kỳ ngon không hả?”

Triệu Tiểu Cương giọng run run, mặt mày không thể tưởng tượng: “Không nghĩ tới… Không ngờ lại ngon đến mức này…”

Lý Quân vừa nhét cơm vào miệng, vừa gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng vậy!”

Cơm chiên nóng hổi vừa miệng, từng hạt tơi đều, không hề khô cũng không bị ướt, ăn tới đâu là thơm tới đó. Vị mặn mà nhẹ nhàng, từng hạt cơm mềm vừa đủ, xào cực kỳ khéo. Khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn tiếp, không ngừng được.

Triệu Tiểu Cương vừa nhai cơm vừa đảo mắt nhìn quanh: “Không ngờ cái tiệm nhỏ xíu này mà nấu ăn ngon thật.”

Lý Quân cũng hùa theo: “Ngon hơn hẳn mấy cái tiệm ở trên trấn đó!”

“Gấp mười lần luôn đấy!”

Vương Chí hừ một tiếng rõ to: “Lúc nãy ai nói tôi lừa các người tới? Còn bảo là tôi mê bà chủ nên mới dẫn tới ủng hộ tiệm, hả?”

Triệu Tiểu Cương đỏ mặt: “Thì ai mà ngờ được… Ai mà biết cái tiệm nhỏ giữa cái thôn nghèo này, lại nấu ngon tới vậy.”

“Đúng đó! Đúng đó!”

Lý Quân ho nhẹ mấy tiếng, liếc nhìn về phía bếp: “Bà chủ nấu ăn ngon vậy, thật là nhìn không ra.”

“Chắc tổ tiên có người làm đầu bếp hoàng gia!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play