Có lẽ nhận ra họ khó xử, Viên Như Châu cười nói: “Hai người là khách đầu tiên của tiệm cơm, hôm nay miễn phí hết, ăn bao nhiêu cũng không tính tiền.”

“Thật, thật sao?”

“Dĩ nhiên là thật rồi.”

Ông Lưu kích động đến mức nói lắp: “Tốt, thật tốt quá! Như Châu, vậy ông không khách sáo nữa, cảm ơn cháu nhiều!”

Bà Vương cũng vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cháu, cảm ơn nhiều lắm, làm phiền cháu rồi.”

“Không có gì, hai người còn muốn ăn gì nữa không?”

Ban đầu họ còn định nếm thử cơm chiên trứng, nhưng mà giờ đã được miễn phí, lại thấy ngại nếu gọi cơm chiên trứng đắt nhất trong tiệm, cho nên cuối cùng vẫn gọi món cơm chiên dưa muối rẻ nhất.

Dĩa cơm chiên dưa muối thứ hai được đem lên, hai người cúi đầu lặng lẽ ăn.

“Ợ...” Sau khi ăn xong, ông Lưu đánh một cái no căng bụng, rồi quay sang nói với Lý Trường Quý:

“Trường Quý, lúc đầu tôi còn lo tiệm cơm sẽ buôn bán thế nào, bây giờ thì hết lo rồi. Có tay nghề của Như Châu ở đây, tiệm cơm sau này nhất định không lo thiếu khách!”

Bà Vương cũng nói: “Đúng đó, Như Châu nấu ăn ngon như vậy, sau này làm ăn nhất định phát đạt.”

“Mượn lời may mắn của hai người.” Lý Trường Quý cười ha hả đáp.

Lúc này, lại có người trong thôn tới: “Trường Quý à, hôm nay khai trương tiệm cơm hả? Chúng tôi tới ủng hộ đây!”

Năm sáu người trong thôn nối đuôi nhau đi vào, vừa thấy bọn họ vào, ông Lưu đã lên tiếng đầu tiên: “Nhất định phải thử cơm chiên Như Châu làm, lão Lưu ta sống tới giờ chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon vậy đâu!”

Một người trong đó hỏi: “Thiệt hả?”

Bà Vương: “Thật sự!”

“Vậy chúng tôi phải nếm thử mới được.”

Mọi người lần lượt vào trong, cầm lấy thực đơn, ánh mắt vừa nhìn đến bảng giá ở mặt sau liền sửng sốt.

“Trời đất... Sao đắt dữ vậy?”

“Một dĩa cơm chiên mà hai ba chục?”

“Cái này...”

Trong đó, có người thấp giọng nói: “Đây chẳng phải chặt chém sao, chúng ta tốt bụng tới ủng hộ mà giá cả như vầy...”

“Này... Còn muốn ăn không? Đắt quá.”

“Thật ra ban đầu tôi cũng không tính tới. Tôi với nhà Lý Trường Quý đâu có thân thiết gì, chỉ là nghĩ cùng là người trong thôn, mở tiệm ở đây cũng không dễ dàng gì nên mới đến ủng hộ một chút. Không ngờ lại đắt như vậy… Nếu vậy tôi không ăn...”

Ông Lưu lớn tiếng nói: “Mọi người yên tâm đi, cái giá này tuyệt đối xứng đáng, bảo đảm không lỗ đâu! Thật đấy!”

“Đúng rồi đó, cơm Như Châu làm còn ngon hơn đầu bếp khách sạn lớn nữa, một dĩa hai mươi mấy đồng tuyệt đối không lỗ!” Bà Vương cũng lên tiếng phụ hoạ.

“Còn ngon hơn đầu bếp khách sạn lớn á?”

Ông Lưu vỗ tay lên ngực: “Đúng vậy, tôi nói thiệt, đời này tôi chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy!”

Nghe ông Lưu với bà Vương nói chắc như đinh đóng cột, không giống đang nói dối, mọi người có chút do dự. Bọn họ cũng không giàu có gì, hai mươi mấy đồng đối với bọn họ đã là rất nhiều.

Con bé này xào cơm có thể ngon đến mức hai ba chục đồng một dĩa sao?

Mọi người bán tín bán nghi, ông Lưu đập bàn nói: “Vậy đi, nếu mọi người ăn xong cảm thấy không xứng với giá tiền, tôi sẽ trả tiền lại cho mọi người!”

“Thật sự?”

“Nói được là làm được!”

Nghe vậy, mọi người không hề do dự nữa: “Vậy được rồi.”

Bọn họ cũng gọi món rẻ nhất là cơm chiên dưa muối.

Gọi món xong, mọi người cúi đầu nói nhỏ với nhau:

“Vừa rồi xúc động quá, lỡ như ăn không ngon thì sao, ông Lưu không cho chúng ta trả tiền, chẳng phải là chúng ta ăn quỵt sao?”

“Ông Lưu không phải là người như vậy đâu, ông ấy rất giữ chữ tín.”

“Tôi thấy Trường Quý không phải người như vậy, ông ấy và người nhà đều rất thật thà, chắc không chặt chém đâu. Giá đặt cao như vậy, biết đâu thật sự ngon đến mức đáng giá chừng đó.”

“Nhưng mà cơm chiên ngon tới mức nào mà dám đặt giá cao như vậy? Trước giờ cũng chưa nghe nói con bé đó nấu ăn giỏi mà. Mới 15 - 16 tuổi thì tay nghề nấu nướng có thể giỏi đến mức nào chứ?”

“Cũng đúng, chẳng qua một nhà Trường Quý trước giờ vẫn luôn rất tốt, chắc không đến nỗi gạt người.”

“Không chừng đầu óc có vấn đề thật, mới mở tiệm cơm ở chỗ này, tôi thấy đúng là làm ăn cho có thôi.”

“Nói cũng có lý.”

“Vậy chứ sao ông Lưu với bà Vương lại giúp họ nói tốt?”

“Ai biết được.”

“Nói gì thì nói, hôm nay tôi mất mấy chục đồng rồi.”

“Thôi bỏ đi, xem như lỡ một lần, sau này đừng tới nữa.”

Không bao lâu sau, cơm chiên dưa muối được bưng lên bàn. Mọi người trong thôn nhìn dĩa cơm đánh giá, trông cũng bắt mắt đó chứ.

“Thơm thật.”

“Nhìn ngon đấy.”

Ông Lưu thúc giục: “Mau nếm thử đi.”

Mọi người háo hức nhanh chóng cầm đũa. Khi cơm vừa vào miệng, vị thơm dịu đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi. Trong lúc nhất thời, khiến sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Một lúc sau mới có người lên tiếng: “Cái hương vị này…”

Ông Lưu hừ mũi, cười đắc ý: “Sao? Có phải ăn rất ngon không?”

Một người trong đó nuốt nước miếng: “Ngon... ngon thiệt đó!”

“Dưa muối này thơm quá chừng!”

“Cơm gì mà xào ra ngon quá vậy?”

“Trời ơi, cơm chiên dưa muối mà cũng ngon thế này sao?”

“Tôi lần đầu tiên mới được ăn món cơm chiên ngon tới vậy…”

Mọi người nhao nhao bàn tán, ai nấy mặt mày kinh ngạc. Bọn họ không ngờ cơm chiên dưa muối lại có thể ngon đến thế. Càng không ngờ con bé Viên Như Châu nhìn còn nhỏ, lại có thể nấu ra món cơm chiên ngon như vậy.

Trách không được, ông Lưu với bà Vương cứ khen Viên Như Châu nấu ăn không thua đầu bếp khách sạn lớn. Mặc dù chưa từng ăn cơm ở khách sạn, nhưng đầu bếp khách sạn lớn chắc tay nghề cũng ngang ngửa với Viên Như Châu đi.

Thì ra ông Lưu với bà Vương không gạt người, nghĩ lại lúc nãy còn nghi ngờ nhân phẩm của bọn họ, mọi người ai nấy đều thấy ngượng.

Đúng lúc này, ông Lưu giơ tay lên nói lớn: “Thế nào, mấy người nói coi có đáng giá hay không đáng giá đây!”

Mấy người trong thôn xấu hổ, ho khan mấy tiếng: “Ờ thì… đáng chứ sao không!”

“Tôi đã nói sẽ không lừa các người, tôi là người thế nào chứ, lão Lưu tôi không lừa ai bao giờ!”

Mọi người đỏ mặt, liên tục gật đầu, có người vừa ăn vừa cảm thán:

“Trường Quý à, cháu gái của ông tay nghề đúng là không phải dạng vừa đâu!”

“Quế Phương, cháu chị chắc từng học nghề đầu bếp đâu đó rồi phải không?”

Nghe mọi người khen Viên Như Châu tới tấp, Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý cười không khép được miệng:

“Châu Châu đâu có học nghề ở đâu, chính là bản thân tự học đấy.”

“Châu Châu có năng khiếu, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực, mỗi ngày đều ở nhà luyện nấu nướng.”

Viên Như Châu đứng sau cánh cửa bếp. Thấy Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý mặt mày rạng rỡ, miệng cứ khen cô không ngớt, cô chỉ biết cười rồi lắc đầu.

Sau khi ăn xong, mọi người rời đi. Trên đường về, có người than thở: “Nếu không quá đắt, thì tôi còn muốn ăn thêm một dĩa nữa.”

“Còn không phải sao, con bé đó sao mà xào cơm ngon vậy không biết.”

“Không ngờ Như Châu còn trẻ thế mà giỏi thật.”

Mấy người vừa đi ngang bờ ruộng, bị mấy người trong thôn đang làm ruộng gọi lại hỏi: “Mấy người đi đâu đấy?”

“Đi ăn cơm ở tiệm mới mở nhà Trường Quý. Ối trời, cháu gái của Trường Quý nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp khách sạn lớn! Cái món cơm chiên đó, thơm lắm!”

“Thật không đó?”

“Thật đó! Mau đi ăn thử đi, ngon không tưởng luôn!”

“Chờ tôi làm cho xong việc dưới ruộng, chiều qua xem thử.”

“À… Ngon thì ngon, có điều giá hơi cao.”

“Hả? Bao nhiêu?”

“Một dĩa cơm chiên dưa muối 25 đồng lận.”

“Cái gì? Hai mươi lăm? Đắt dữ vậy! Nhà khác bán cùng lắm chỉ mười đồng, nhà Trường Quý đắt hơn mấy lần luôn đó?”

“Đúng là cao thật, nhưng mà cơm chiên dưa muối nhà Trường Quý đáng đồng tiền lắm, ăn rồi là hiểu, bảo đảm không tiếc.”

Gió đêm thổi từng đợt, nhẹ nhàng lay động những tán lá cây hòe. Giữa tán lá lấp lánh trắng như tuyết, hoa hòe lần lượt rơi xuống. Viên Như Châu đưa tay đón lấy một bông hoa hòe rơi xuống, ánh mắt lướt nhìn con đường vắng vẻ trước tiệm.

Nghĩ bụng chắc không còn ai đến ăn nữa, cô xoay người:

“Dì Ngô, mình dọn dẹp rồi về thôi.”

Ngày khai trương đầu tiên, tiệm đón được mười mấy khách. Đều là người trong thôn, cố ý đến để ủng hộ. Có người nghe đồn tay nghề Viên Như Châu giỏi nên tới ăn cơm thử. Mới khai trương ngày đầu tiên mà được vậy, cũng xem như khởi đầu không tệ.

Viên Như Châu thì vẫn bình thản, nhưng Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý thì lại có chút lo lắng. Hôm nay khai trương đều là người trong thôn đến ủng hộ, cũng không thể thường xuyên ra tiệm ăn cơm. Nếu muốn làm ăn lâu dài, phải kéo được khách từ ngoài thôn tới. Nhưng muốn kéo được người ngoài về ăn, thì không phải dễ dàng gì.

Rượu ngon không sợ hẻm sâu, câu đó thì đúng. Nhưng mà... Cũng có khi rượu ngon mà nằm trong ngõ sâu thì vẫn bị bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, tới ăn cơm chỉ có ba người trong thôn đến.

Nhìn thấy Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý giữa mày đầy sự lo lắng, Viên Như Châu không để tâm chỉ cười nói:

“Không sao đâu, từ từ rồi sẽ ổn.”

Bên ngoài gió lạnh từng đợt, mặt trời đã nấp sau tầng mây, trời bắt đầu âm u. Viên Như Châu nói:

“Hiện giờ không có nắng rồi, hai người tranh thủ ra ruộng đi, ở đây một mình con là được rồi.”

“Được.”

Lý Trường Quý vác cuốc ra ruộng làm việc. Ngô Quế Phương cũng về làm việc nhà. Trong tiệm giờ chỉ còn lại Viên Như Châu với Tiểu Thu.

Không có khách, Viên Như Châu liền vào bếp luyện tay nghề. Tiểu Thu ngồi ở bên cạnh, chống cằm, mắt tròn xoe dõi theo từng động tác của Viên Như Châu.

Dao nhỏ lướt nhanh, cắt khoai tây và củ cải thành sợi đều tăm tắp, động tác thuần thục đến mức gần như tạo ra tàn ảnh. Mỗi sợi đều đều nhau, trông như đo bằng thước, gọn gàng sạch sẽ.

“Giỏi quá! Giỏi quá!” Mắt Tiểu Thu sáng rỡ, đôi tay mũm mĩm trắng trẻo vỗ bôm bốp.

Viên Như Châu bật cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé, rồi cầm củ cải trắng lên, nhanh tay dùng dao khắc. Chỉ chốc lát, một bông cúc nhỏ xíu sống động như thật hiện ra giữa ngón tay cô.

“Cho em đây, Tiểu Thu.” Cô đưa bông hoa củ cải vừa khắc xong cho cô bé.

“Thật là đẹp!” Tiểu Thu yêu thích không buông tay, rồi nâng niu ngắm nghía.

Đến chiều tối, ánh mắt Viên Như Châu đảo qua rổ củ cải và khoai tây cắt sợi, suy nghĩ một lát, rồi lấy ra bột khoai lang ruột đỏ.

Cô thêm nước vào bột khoai lang, quậy thành một hỗn hợp bột sền sệt. Khoai tây được cắt thành sợi mỏng, sau đó đem khoai tây nhúng đều trong hỗn hợp bột đó.

Cho mỡ heo vào chảo, đợi mỡ nóng đến khi có tiếng xèo xèo, cô cho khoai tây đã phủ lớp bột vào.

Dùng xẻng chia phần khoai tây ra thành từng miếng nhỏ. Bột khoai lang gặp nóng liền phồng xốp, lớp vỏ bột bên ngoài bung nhẹ như bông, ánh lên màu vàng cam sóng sánh. Bên trong, khoai tây sợi chín tới vàng ruộm.

Từng mẻ bánh khoai chiên bột được chiên vàng giòn, lớp ngoài xém cạnh như cơm cháy. Vừa vớt ra khỏi chảo, mùi thơm ngào ngạt liền tỏa ra.

Miếng bánh khoai chiên bột mềm dẻo vừa phải, như mây như bông. Bên trong là khoai tây sợi thơm mềm, thấm đẫm mùi mỡ heo béo ngậy, tất cả hòa vào nhau trong lớp vỏ mềm mịn, thơm nức mũi. Mùi thơm nồng nàn bốc lên từng đợt. Chỉ nghe mùi thôi cũng khiến người ta không kìm được muốn gắp ăn.

Viên Như Châu bưng dĩa bánh khoai chiên bột và tô canh củ cải đặt lên bàn, gọi lớn: “Chú Dì ăn cơm thôi!”

Vừa bưng lên bàn, Lý Trường Quý đã không chờ nổi, gắp ngay một miếng bánh khoai chiên bột cho vào miệng.

Bánh khoai chiên bột giòn rụm bên ngoài, lớp cơm cháy vỡ ra. Bên trong là phần bánh mềm dẻo thơm lừng mùi khoai tây, vừa đưa vào miệng là hương vị lan tỏa. Mỡ heo ngấm vào bên trong đúng độ, béo nhưng không ngấy.

Chỉ một miếng đưa vào miệng, giòn bên ngoài, mềm bên trong, vị giác và khứu giác đều bị chinh phục đến mức ngoan ngoãn nghe lời.

“Ngon lắm.” Lý Trường Quý giơ ngón tay cái lên.

Viên Như Châu vừa nuốt miếng bánh khoai chiên bột, vừa nói: “Nếu có thêm sợi thịt khô nữa thì còn ngon hơn nhiều. Đợi sau này con kiếm được tiền, sẽ làm bánh khoai chiên có cả thịt khô.”

Bánh khoai chiên bột được làm từ bột khoai lang đỏ, khoai tây sợi, thêm cả thịt khô nữa thì càng ngon. Bột khoai mềm dẻo, khoai tây thơm bùi, kết hợp với chút thịt khô chiên lên vừa miệng, tất cả quyện vào nhau thành một hương thơm khó lòng cưỡng lại. Viên Như Châu rất thích món này.

“Tuy rằng bên trong chưa cho thêm thịt khô, nhưng Châu Châu làm món này vẫn ngon như thường.” Lý Trường Quý miệng nhét đầy khoai, vừa nhai vừa khen.

“Đúng vậy đó, không có thịt khô vẫn ăn rất ngon!” Ngô Quế Phương gật đầu lia lịa, rồi lại gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai rôm rốp lớp khoai vàng giòn rụm.

Cùng lúc đó ngoài tiệm cơm, người trong thôn ngửi được mùi thơm, nước miếng muốn trào ra.

“Ăn không nổi.” Người trong thôn thèm đến chảy nước miếng, đứng đó tặc lưỡi thở dài. Đúng lúc đang thở dài, bỗng thấy có người đi đến.

“Tới ăn cơm hả?”

“Không phải, đứng xem thôi, không có tiền ăn đâu.”

Hai người từng vào ăn thử một lần, hiện tại muốn ăn nhưng lại không có tiền. Thèm đến nỗi phải ghé ngang qua ngửi mùi, gặp nhau rồi đứng đó, người này thấu nỗi lòng người kia.

Cả hai liếc nhau, lại cùng nhìn về phía tiệm cơm.

“Không biết làm món gì, mà thơm như vậy.”

“Có mùi bột khoai lang, lại có mùi khoai tây... Thơm quá.”

Một người trong số đó liếʍ liếʍ môi, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải bớt hút hai bao thuốc, gom tiền để tới đây ăn cơm.

Ăn cơm chiều xong, bên ngoài là ánh chiều ráng đỏ rực. Lý Trường Quý khiêng cái cuốc, dẫm lên ánh chiều ráng trên đất đi ra ruộng.

Ông Lưu đang làm cỏ trên đất, thấy Trường Quý tới thì hỏi: “Trường Quý, hôm nay quán bán sao rồi?”

“Chẳng có mấy khách.”

Ông Lưu an ủi: “Mới bắt đầu đều như thế, từ từ rồi cũng sẽ đông. Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, về sau tiệm chắc chắn sẽ đắt khách. Đừng lo lắng.”

Nói rồi ông Lưu rướn người tới gần, hít hít mũi: “Sao người thơm vậy? Ăn món gì đó?”

“Bánh khoai chiên bột cùng với canh củ cải, Châu Châu làm.”

“Như Châu làm chắc chắn là ngon rồi.”

“Ngon lắm! Bánh khoai chiên bột vừa thơm vừa giòn, lớp ngoài cháy cạnh lại giòn tan, bên trong thì mềm dẻo bùi bùi... Ăn bánh khoai chiên bột cả đời rồi, mà chưa lần nào ăn ngon như vậy.”

Ông Lưu liếʍ môi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Thường xuyên có thể ăn món Như Châu làm, Trường Quý à, đúng là có phúc cả đời.”

Lý Trường Quý cười hiền lành, đang định mở miệng nói gì đó, thì ông Lưu lại tiếp tục nói: “Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, đúng là một cô gái tốt. Mà cha mẹ ruột của con bé...”

Nghe ông Lưu nhắc tới cha mẹ ruột của Viên Như Châu, Lý Trường Quý khẽ thở dài một tiếng.

Cha mẹ ruột của Như Châu là người giàu có nổi tiếng ở tỉnh Thanh Hà. Dù ông luôn khinh thường chuyện họ ruồng bỏ con gái ruột, tranh giành con của người khác, nhưng thật ra ông cũng phần nào hiểu được tâm lý của họ.

Trồng một giàn dưa, cực khổ tưới nước bón phân từng ngày, cuối cùng cũng ra được một trái dưa đẹp. Vậy mà đến lúc thu hoạch, lại có người nói, trái dưa méo mó nứt nẻ bên nhà hàng xóm mới là của bạn, còn trái dưa dày công chăm sóc thì phải đưa cho người khác. Vậy thử hỏi, ai mà cam lòng.

Dù có là con ruột đi nữa, cũng không thể sánh bằng đứa con mà mình tự tay nuôi nấng từng ngày. Trên thực tế, đối với một số người, huyết thống không phải là thứ quan trọng nhất.

Lý Trường Quý thở dài một hơi. Nhưng nghĩ kỹ lại, Châu Châu của trước kia quả thật từng là một trái dưa cong nứt nẻ, nhưng giờ thì khác rồi. Sau lần sốt nặng đó, tính tình trở nên hoạt bát, cởi mở. Tay nghề nấu ăn lại giỏi, hoàn toàn không giống lúc trước nữa.

Châu Châu bây giờ, tuyệt đối không phải là trái dưa cong nứt nẻ kia!

“Chị ơi.”

“Hả?”

“Tiểu Thu còn muốn ăn bánh khoai chiên bột.”

Viên Như Châu lau bàn:

“Còn muốn ăn hả? Vậy trưa nay mình làm bánh khoai chiên bột nữa nha.”

Tiểu Thu mừng rỡ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy chân Viên Như Châu:

“Bánh khoai chiên bột! Bánh khoai chiên bột!”

Viên Như Châu xoa bóp mặt cô bé, rồi đi ra ngoài tiệm lấy cây chổi. Vừa bước ra ngoài cửa, đã thấy bà Vương cõng bó củi đi men theo quốc lộ, về phía tiệm cơm.

Bà Vương mồ hôi ướt đẫm, mệt đến thở không ra hơi. Viên Như Châu vẫy tay:

“Bà Vương, nghỉ ngơi chút đi, vào uống ly nước này.”

“Ôi, phiền cháu quá.”

Bà Vương đặt bó củi xuống, ngồi xuống cái ghế bên cửa tiệm.

Viên Như Châu rót cho bà ly nước: “Bà uống đi.”

Bà Vương uống một ngụm nước, mắt thì liếc vào trong quán. Trong tiệm chỉ có một người trong thôn đang ăn cơm chiên dưa muối.

Từ hôm khai trương ăn thử món đó một lần, bà Vương mỗi lần nhớ lại là miệng muốn tiết ra nước bọt. Bà uống thêm một ngụm nữa rồi hỏi:

“Như Châu à, sao món cơm dưa muối của cháu lại ngon thế? Có bí quyết gì không?”

“Dạ không có bí quyết gì đâu ạ.”

“Vậy sao lại ngon vậy được?”

“Có lẽ là do tỉ lệ nêm nếm của cháu thích hợp? Mấy cái tỉ lệ đó là cháu tự điều chỉnh thôi. Nếu bà Vương thích, cháu đem tỉ lệ nói cho bà.”

“Không được, không được! Cái đó là công thức riêng của cháu, sao nói cho người khác dễ vậy được!”

“Có gì đâu ạ.”

Cuối cùng, bà Vương vừa vui mừng vừa ngại ngùng cầm công thức:

“Vậy thì cảm ơn cháu nhiều nha.”

Sau khi bà Vương đi rồi, Ngô Quế Phương tới tiệm cơm. Biết được Viên Như Châu chỉ luôn công thức món dưa muối cho bà Vương, nghĩ thầm: “Bà Vương tưởng món của Châu Châu ngon là nhờ dưa muối ngon, nhưng thật ra đâu phải vậy. Sở dĩ ngon là còn do tay nghề nữa. Cùng là dưa muối, cùng công thức, nhưng chính mình xào lại không có ngon bằng Châu Châu xào.”

Viên Như Châu vừa rửa xong chén dĩa của khách, quay sang nói với Ngô Quế Phương:

“Dì Ngô, hiện tại trong tiệm vắng khách rồi, con lo một mình được, dì về nghỉ đi ạ.”

“Việc nhà dì làm xong rồi, nên qua đây trông tiệm luôn.”

“Được ạ.”

Mặt trời dần lặn, hơi nóng ban ngày còn sót lại bị làn gió mát nhè nhẹ cuốn đi, gió từng cơn thổi qua, những chùm hoa hòe già xào xạc.

Viên Như Châu đóng cửa tiệm, dắt Tiểu Thu về nhà. Lúc này đã hơn bảy giờ, bên ngoài tối sầm lại, trong nhà cũng tối om. Ở nhà chính, Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý đang ngồi đan sọt dưới ánh sáng lờ mờ.

Ánh sáng yếu ớt hắt vào người họ, trông lờ mờ chẳng rõ.

“Lạch cạch!” Tiếng bật công tắc vang lên, ngọn đèn sáng bừng, xua tan bóng tối trong căn nhà.

“Châu Châu về rồi à? Bật đèn làm gì? Không cần bật đèn đâu con.”

Viên Như Châu đáp: “Tối thế này làm sao nhìn thấy? Cứ bật đèn đi dì.”

“Thấy được mà đừng bật đèn, tốn điện lắm.”

“Thấy cái gì mà thấy!”

“Không cần đâu, có thể thấy rõ đừng lãng phí điện.”

Ngô Quế Phương vừa nói vừa định đứng lên tắt đèn, Viên Như Châu vội ngăn lại:

“Dì Ngô, sau này mình sẽ kiếm được nhiều tiền, đừng tiết kiệm từng đồng điện như vậy. Không có đèn hại mắt lắm, đôi mắt quý hơn tiền nhiều, để hỏng rồi không lấy lại được đâu.”

Ngô Quế Phương vẫn cằn nhằn: “Không cần đâu mà...”

“Dì nghe nè, hôm nay tụi con lời trăm đồng, trừ chi phí ra cũng dư được mấy chục. Tiền điện để con trả được mà.”

Nói rồi cô rút tiền trong túi ra, đưa vào tay Ngô Quế Phương.

Ngô Quế Phương vội vàng xua tay: “Đây là tiền con kiếm được, giữ lấy đi, đưa dì làm gì.”

“Đây là chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”

Đem tiền nhét vào tay Ngô Quế Phương, Viên Như Châu đem bà đẩy ra xa, giọng kiên quyết:

“Không được tắt đèn! Cứ để sáng đó.”

Ngô Quế Phương không cãi lại được, đành phải nghe theo.

Sáng sớm hôm sau, Viên Như Châu đi vào tiệm cơm, quét dọn sạch sẽ một lượt. Dọn xong, cô cầm ki hốt rác, bắt đầu gom những chùm hoa hòe rụng dưới gốc cây hòe già.

Đang là cuối xuân, hoa hòe cũng đã gần tàn hết. Trên cành cây, vài chú ve đã bắt đầu cất tiếng râm ran, bằng tiếng hát trong trẻo như đang đón chào mùa hè đang đến.

Viên Như Châu ngẩng đầu nhìn lên cành cây lưa thưa còn sót lại những cánh hoa. Mùa xuân sắp qua rồi.

Giây tiếp theo, có vẻ phát hiện ra điều gì, cô thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Trên ngọn cây, vậy mà vẫn còn một vài nụ hoa mới. Bên cạnh mấy nụ hoa, còn có cả hoa vừa hé nở.

Cô khẽ nhướng mày, mỉm cười. Mùa xuân sắp hết mà hoa vẫn còn nở, đó là một điềm lành.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng đang từ từ chạy dọc theo quốc lộ. Bất ngờ, xe chậm lại rồi dừng hẳn. Trong xe, Vương Chí đang ôm bụng.

Anh ta lục lọi một hồi trong xe tìm đồ ăn, nhưng không có gì cả. Đành ôm bụng kêu lên một tiếng, rồi tiếp tục lái xe. Khi xe đi ngang qua gốc cây hòe già, ánh mắt anh ta chợt liếc thấy một tiệm cơm cũ kỹ. Vương Chí hơi ngạc nhiên.

Chỗ này khi nào mọc ra một tiệm ăn vậy?

Đúng lúc đang rất đói bụng, anh ta không nghĩ nhiều, dừng xe bước xuống.

Vào bên trong tiệm, anh ta chau mày, khi nhìn thấy bên trong quán cũng cũ kỹ chẳng khác gì bên ngoài.

“Chào anh, anh muốn ăn gì ạ?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh. Vương Chí quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mập mạp đứng đó.

“Tôi muốn ăn một chút… Thực đơn đâu?”

“Ở đây ạ.”

Vương Chí liếc qua thực đơn, hơi sững lại. Tiệm nhỏ này mà giá cao vậy?

Khó mà tin nổi, một tiệm cơm nghèo nàn thế này, không bảng hiệu, chẳng có danh tiếng mà cũng dám tính giá cao như vậy?

“Tiệm các cô bán đắt ghê.” Vương Chí giật nhẹ khóe miệng.

“Anh yên tâm, tiền nào của nấy. Đồ ăn bên chúng tôi ngon, đáng giá từng đồng.” Viên Như Châu không nhanh không chậm nói.

Tiền nào của nấy? Nói thì nghe hay lắm. Vương Chí thầm cười lạnh trong lòng. Một cái tiệm cơm tồi tàn như thế này, đồ ăn ngon đến mức nào được chứ? Có ngon mấy đi nữa cũng đâu thể đắt gấp mấy lần người ta như vậy?

Tiệm ăn kiểu này, rõ ràng là chặt chém rồi còn gì.

Anh ta quay người định bỏ đi, nhưng nghĩ một hồi lại dừng bước. Loại tiệm ăn chặt chém thế này, phải tố cáo mới được.

Nhưng lúc này bụng đói cồn cào như muốn dính vào lưng, dạ dày anh ta cũng không tốt, đói quá là đau quặn lên liền. Anh ta suy nghĩ một lát.

Anh ta là người trấn Thanh Hà. Quay về trấn Thanh Hà ăn thì cũng phải hơn bốn năm chục phút nữa, chắc dạ dày chịu không nổi.

Do dự hơn nửa ngày, anh ta đành cắn răng, quyết định ăn no bụng đã rồi tính sau. Ăn no rồi, anh ta sẽ gọi báo ngay cho Hiệp Hội bảo vệ người tiêu dùng, không thể để cái tiệm cơm chặt chém này tiếp tục lừa người nữa.

Vương Chí ngồi xuống lại, lật thực đơn nhìn một lượt, thấy món cơm chiên dưa muối là rẻ nhất, liền nói:

“Cho tôi một phần cơm chiên dưa muối.”

“Vâng.” Viên Như Châu nói rồi quay vào sau bếp.

Lúc cô đang làm cơm chiên sau bếp. Ngoài bàn, Vương Chí ngồi lướt WeChat nhắn tin vào trong nhóm bạn:

[Có ai bảo dân miền núi thật thà chất phác đâu? Thật thà cái quái gì! Một phần cơm chiên dưa muối mà bán 25 đồng? Tiệm này bán không phải cơm chiên mà là cơm chiên dát vàng thì có! Chặt chém thấy rõ! Chờ đấy, ăn xong liền tố cáo, không thể để tiệm cơm này tiếp tục lừa người ta nữa.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play