Sắp tới gần giữa trưa, Viên Như Châu lấy miếng đậu hũ mềm cắt thành từng miếng vuông nhỏ, nấm bào ngư xé thành từng sợi rồi trụng qua nước sôi. Trụng chừng hai mươi giây cô nhanh tay vớt nấm ra.

Dầu trong nồi vừa nóng, từng miếng đậu hũ được cho vào, kèm theo tiếng xèo xèo, nhanh chóng đem đậu hủ chiên đến vàng ươm.

Vớt đậu hũ vừa chiên xong ra, chừa lại lớp dầu ở đáy nồi. Viên Như Châu cho tỏi băm với ớt chỉ thiên vào phi thơm. Sau đó cho nấm bào ngư, đậu hũ và ớt đỏ vào. Cho thêm gia vị muối và bột nêm, nước tương tạo màu rồi đổ vào một ít nước. Viên Như Châu lắc lắc nồi, bật lửa lớn để kho.

Nước kho sôi ùng ục, nấm bào ngư cùng với đậu hũ trong nồi như hòa quyện vào nhau, làm dậy mùi thơm. Cô lại cho lá tỏi vào đảo đều, cuối cùng rưới lên lớp nước sệt mỏng, lớp nước sệt trong veo nhanh chóng bao phủ lên nấm bào ngư và đậu hũ.

Tiểu Thu đứng bên bếp nhón chân, bị mùi thơm làm chảy cả nước miếng, giọng non nớt nói:

“Tiểu Thu muốn ăn.”

“Chờ chút là ăn được rồi.”

Viên Như Châu cúi đầu cười cười, đảo thêm vài lượt rồi nhấc nồi xuống.

Vừa bưng món lên trên bàn, Tiểu Hạ từ trường trở về, đã vội chạy vào:

“Thơm quá trời!”

“Nấm với đậu hũ phải không!” Cậu nhìn món đậu hủ kho nấm bào ngư trên bàn, đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nhanh chóng cầm lấy đũa định gấp.

“Đi rửa tay đã!” Ngô Quế Phương vỗ nhẹ cậu một cái, cậu vội vã chạy đi rửa tay.

Viên Như Châu tháo tạp dề, ngồi xuống bàn gắp một miếng nấm bào ngư ăn thử.

Nấm bào ngư kho phủ màu vàng óng ánh của tương đậu, nước kho đậm đà thấm vào từng sợi nấm. Vừa đưa vào miệng đã cảm nhận được độ mềm mại và mọng nước, cắn nhẹ một cái, nước kho lập tức trào ra.

Nước sốt đậm đà lướt qua đầu môi kẽ răng, nấm bào ngư mềm mại dưới hàm răng dần dần lan ra vị ngọt thanh đặc trưng của nấm, lẫn vào đó là mùi hương đậu hủ thoang thoảng. Cả miếng nấm đậm đà mọng nước, vị thanh nhẹ mà ngon miệng, ăn vào chỉ khiến người ta phải xuýt xoa lưu luyến mãi không thôi.

Viên Như Châu hài lòng gật đầu. Bên cạnh, Tiểu Hạ cùng Tiểu Thu mắt sáng rỡ:

“Ngon quá! Còn ngon hơn cả thịt!”

Ngô Quế Phương cười: “Thật sự còn thơm hơn cả thịt!”

Lý Trường Quý ăn đến miệng dính đầy nước:

“Đúng vậy!”

“Nếu thích ăn thì tối nay con nấu tiếp.” Viên Như Châu gắp một miếng đậu hũ bỏ vào cơm, rồi dùng muỗng từ từ nghiền nát. Trộn cơm với vụn đậu hũ lại, múc thêm một thìa nước kho chan vào rồi tiếp tục trộn đều.

Nước kho màu vàng sẫm, thấm vào từng hạt cơm trắng. Viên Như Châu xúc một miếng ăn thử.

Vị đậm đà của đậu hủ cùng mùi thơm mềm của cơm, quyện vào nước kho quẩn quanh trong khoang miệng. Nhai kỹ nuốt chậm vài lần thì có thể cảm nhận được vị thanh nhẹ ngọt từ nấm. Cả phần cơm trộn đậu hủ vừa mềm vừa đậm đà, ăn rất ngon miệng.

Ngô Quế Phương cũng học cách ăn của Viên Như Châu, nghiền đậu hủ trộn vào cơm, ăn một lúc thì nói:

“Cơm trộn ăn cũng thơm quá, Châu Châu nấu cơm còn thơm hơn cả dì nấu.”

Châu Châu nấu cơm mềm vừa phải, thơm mà dẻo, vị ngon rõ rệt. Ngô Quế Phương chưa từng ăn loại cơm nấu nào ngon như vậy, liền hỏi:

“Sao con nấu cơm lại thơm thế?”

“Trước khi nấu con ngâm gạo mười mấy phút, như vậy cơm nấu lên sẽ trong và thơm hơn.”

“Vậy sau này chú cũng ngâm rồi mới nấu.”

Lý Trường Quý lùa cơm vào miệng, sau đó đứng dậy lấy thêm cơm.

Hương thơm nghi ngút bốc lên, cả nhà vùi đầu ăn lấy ăn để, chẳng mấy chốc món đậu hũ kho nấm bào ngư đã sạch sẽ, nồi cơm cũng bị vét sạch không còn hạt nào.

Viên Như Châu ợ một cái, nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp tiếp tục luyện tay nghề.

Buổi chiều một giờ rưỡi, trong nhà yên tĩnh, ai nấy đều đang ngủ trưa. Viên Như Châu đặt gọn dao thớt rồi rời khỏi nhà bếp.

Trong sân gió nhẹ lướt qua, lá cây và giàn dưa lay động nhè nhẹ. Đàn gà con lẫn vịt con đang nằm ngủ dưới giàn dưa, nhìn thấy Viên Như Châu đi ra, chỉ liếc nhìn một cái rồi lại tiếp tục ngủ.

Viên Nhu Châu đi ra sân, đóng cổng tre rồi men theo lối nhỏ bắt đầu chạy bộ.

Mồ hôi từ thân thể đầy đặn nhỏ giọt xuống, cô hít một hơi thật sâu, chẳng bao lâu đã đến phía đông thôn.

Phía đông thôn giáp với quốc lộ, có một quán trà cũ đứng lặng lẽ. Trước căn nhà có cây hòe già to lớn, dùng thân mình che khuất ánh nắng mặt trời chói chang, khiến ngôi nhà như ẩn mình dưới bóng lá râm mát.

Viên Như Châu quan sát quán trà cũ, ánh mắt đảo sang tấm băng rôn kéo dài hai bên đường quốc lộ.

Tấm biểu ngữ phủ đầy tro bụi, có vẻ đã treo lên từ nhiều năm trước, nhìn có chút phai màu, chỉ còn lờ mờ nhìn thấy dòng chữ: Không cam chịu nghèo khổ, quyết tâm vươn lên thoát nghèo. Thanh Hà là nhà ta, thoát nghèo cần cả thôn chung sức.

Nghe nói thôn Thanh Hà đã thực hiện kế hoạch xóa đói giảm nghèo từ nhiều năm nay, nhưng đến giờ vẫn chưa thoát được cảnh nghèo, vẫn là một thôn nghèo.

“Cháu gái Quế Phương à?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, Viên Như Châu nhìn theo hướng phát ra. Phía trước là Bà Vương đang vác một bó củi lớn đi dọc quốc lộ.

Bó củi nặng trĩu khiến lưng bà còng xuống, mồ hôi đẫm ướt cả quần áo bạc màu vì giặt nhiều lần. Bà đặt bó củi xuống đưa tay lau mồ hôi.

“Cháu gái Quế Phương, sao cháu lại đến đây?”

“Cháu đi chạy bộ ạ.”

Bà Vương lấy trong túi ra hai quả đào lớn, đưa cho Viên Như Châu:

“Hái trên núi đấy, ngọt lắm.”

“Cháu không cần đâu ạ, bà giữ lại mà ăn.”

“Bà còn nhiều lấy, cầm lấy ăn đi.”

Bà Vương lại vác bó củi lên tiếp tục đi về phía trước. Viên Như Châu lập tức bước tới:

“Để cháu giúp bà.”

Bà Vương cười xua tay:

“Còn một chút nữa là tới nhà rồi, không cần cháu giúp đâu.”

Nhìn bóng Bà Vương dần đi xa. Viên Như Châu cúi xuống nhìn quả đào đỏ au trong tay, trên quả vẫn còn đọng nước, chắc đã được rửa qua.

Cô ngắm nhìn quả đào hồng nghĩ thầm: “Người trong thôn tuy nghèo nhưng ai cũng tốt bụng.”

Cô cắn một miếng đào, thịt đào trắng hồng mềm mịn, vị ngọt thanh thấm vào miệng, một miếng đi xuống cả miệng đã đầy vị ngọt.

Vừa ăn quả đào ngọt thơm Viên Như Châu vừa nhìn lại tấm biểu ngữ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Muốn thoát nghèo làm giàu thì phải dựa vào cả thôn...”

“Nghe gì chưa? Nhà Trường Quý thuê lại quán trà cũ bên phía đông thôn đấy, sửa thành tiệm cơm rồi, nghe nói hai ngày nữa là khai trương.”

“Nghe rồi, là con bé cháu gái gì của ông ấy mở tiệm cơm, mà không biết nghĩ sao lại mở ngay trong thôn mình. Cái thôn nghèo xơ xác heo hút thế này, ai mà tới ăn cơm chứ?”

“Ừ không biết nghĩ gì luôn. Chẳng phải mở ra để lỗ vốn sao...”

Dân làng bàn tán xôn xao chuyện Viên Như Châu muốn mở tiệm cơm trong thôn. Đa phần mọi người đều cho rằng Viên Như Châu còn trẻ, chưa trải đời mà có suy nghĩ thì kỳ lạ.

Ngay cả Lý Trường Quý và Ngô Quế Phương, có lẽ đầu óc bị kẹp cửa nên mới hùa theo làm bậy như thế. Người bình thường ai lại đi mở tiệm cơm ở nơi xó xỉnh nghèo nàn này.

Lúc này ở phía đông thôn, dưới gốc cây hòe xanh biếc, Viên Như Châu đang quét dọn bụi bặm trước sân. Cô ngẩng đầu nhìn tiệm cơm nhỏ trước mặt, sau nửa tháng cải tạo cuối cùng tiệm ăn cũng sửa sang xong.

Trên cửa lớn treo tấm bảng gỗ mộc mạc, mấy chữ tiệm cơm Như Châu được viết chỉnh tề ngay ngắn. Tiệm cơm Như Châu đúng như ý nghĩa của cái tên, tiệm cơm như một viên châu báu.

Ánh mắt cô lướt qua tấm bảng hiệu có phần đơn sơ, lại nhìn sang cánh cửa cùng bức tường cũ kỹ. Viên Như Châu mím môi.

Chờ về sau có tiền nhất định phải sửa sang lại tiệm cơm cho tốt. Hiện giờ trong nhà khó khăn chỉ đành chắp vá tạm sửa sang đơn giản một chút, vẫn chưa sửa được gì nhiều nên phía trước tiệm trông còn sơ sài.

Cô cầm chổi bước vào tiệm cơm. Bên trong tiệm nhỏ hẹp cũ kỹ, không rộng rãi nhưng đặt được tám cái bàn gỗ. Cả tiệm nhìn chung vô cùng sơ sài, ưu điểm duy nhất là sạch sẽ.

Lý Trường Quý cầm pháo đi vào:

“Châu Châu pháo mua về rồi.”

“Không phải chỉ bảo mua một dây sao? Sao lại mua tới hai dây?”

“Đốt nhiều pháo chút cho vui, lấy lộc mong làm ăn phát đạt.” Lý Trường Quý cười tươi rói.

Viên Như Châu cụp mắt xuống. Sửa sang tiệm cơm đã gần như vét sạch tiền của Dì Ngô, để tiết kiệm cô vốn định chỉ đốt một dây pháo mừng khai trương thôi.

Lý Trường Quý cất pháo vào tủ, sau đó nói:

“Châu Châu về ăn cơm thôi.”

Sau khi ăn cơm xong, Viên Như Châu lấy hũ dưa muối ra cẩn thận nhìn. Mười ngày trước, cô đã đem cải thìa phơi khô trộn với muối và rượu trắng, sau đó bóp đều cho vào hũ. Tính ra cũng gần mười ngày, dưa muối chắc cũng được rồi.

Cô vừa cười vừa múc dưa muối ra chén:

“Dưa muối ăn được rồi dì Ngô, tối nay con làm cơm chiên dưa muối nhé.”

Hoàng hôn buông xuống, Viên Như Châu cắt nhỏ dưa muối đã ngâm, hành lá cũng được thái vụn. Đợi dầu nóng, cô đưa tay hơ trên chảo để cảm nhận độ nóng của dầu.

Khi dầu vừa đủ nhiệt, cô thả dưa muối vào chảo. Dầu nóng nhanh chóng bao lấy từng miếng dưa nhỏ, dưa muối sẫm màu dưới sức nóng tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Sau khi xào cho dậy mùi, cô lại đổ cơm vào chảo. Từng hạt cơm tơi hòa quyện cùng mùi thơm đậm đà của dưa muối trong chảo nóng. Cô cầm chắc cán chảo, bật lửa lớn đảo nhanh tay.

Ngọn lửa cam bập bùng lên như ôm trọn lấy dưa muối cùng cơm, mùi thơm của dưa muối hòa quyện cùng cơm nóng bốc lên hương thơm đậm đà.

Cả nhà bếp nhanh chóng ngập trong mùi thơm đậm đà của cơm chiên dưa muối. Viên Như Châu nhanh tay đảo chảo thêm vài lần.

Thấy động tác của Viên Như Châu ngày càng thuần thục, Ngô Quế Phương trong lòng không khỏi sinh ra chút kính nể.

Nửa tháng nay, Châu Châu ngày đêm luyện tập nấu nướng, vì vậy tay nghề tiến bộ trông thấy. Hiện tại bà cảm thấy dù Châu Châu chỉ xào một cây rau thôi, cũng sẽ ăn ngon vô cùng.

Bà nhìn Viên Như Châu đảo chảo, lại phát hiện thân hình cô giờ đây đã không còn mũm mĩm như trước, cả người trông thon gọn hẳn đi. Dạo gần đây, Châu Châu ngày nào cũng tập thể dục cùng với luyện tập nấu nướng đều đặn, nên cân nặng cũng theo đó mà giảm xuống không ít.

Đây là chuyện tốt, gầy đi một chút thì thân thể cũng khỏe mạnh hơn. Hơn nữa Châu Châu lớn lên không khó coi, thon thả lại càng ra dáng một cô gái đoan trang dễ nhìn.

Viên Như Châu nghiêng đầu gọi:

“Dì Ngô đưa hành lá cho con.”

“Được rồi.”

Khi chảo cơm chiên đã dậy mùi thơm và trông bóng bẩy, cô rắc thêm hành lá vào. Hành lá xanh tươi được rắc đều lên cơm chiên vàng óng, cô đảo chảo vài cái, làm mùi thơm của hành nhanh chóng bốc lên.

Cơm chiên dưa muối nóng hổi thơm phức vừa chín tới, liền được bới ra khỏi chảo.

Mâm cơm chiên vàng óng, hạt cơm tơi xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Màu nâu của dưa muối cùng với màu xanh của hành đan xen nhau trông vừa bắt mắt vừa ngon miệng, chỉ nhìn cũng khiến người ta nuốt nước bọt.

Không chờ thêm được nữa, cô múc một muỗng đưa vào miệng. Cơm chiên vừa đưa vào miệng, hương thơm đậm đà lan tỏa xộc thẳng vào mũi, kí©h thí©ɧ khứu giác đến mức nước miếng cũng muốn trào ra.

Từng hạt cơm tròn đầy mềm dẻo, bên trong thấm đẫm vị mặn mà của dưa muối. Vị cơm nguyên bản thanh nhẹ giúp làm dịu bớt vị của dưa muối, khiến cho món ăn vừa miệng một cách hài hòa.

Lớp dầu mỡ mỏng nhẹ bao quanh từng hạt cơm, khiến cho cơm vừa béo vừa mềm nhưng lại không hề ngấy. Tỷ lệ dầu và cơm được kiểm soát vừa phải, ăn rất bắt miệng.

Cả mâm cơm chiên dưa muối thơm nức mũi, đậm đà mà không hề ngấy, ăn một miếng mà hương vị như lan tỏa khắp khoang miệng, khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không dừng.

Viên Như Châu ăn cơm chiên dưa muối thơm lừng, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên. Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Dì Ngô và mọi người đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, ai nấy miệng đều bóng loáng vì dầu mỡ. Nhìn cảnh đó, nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.

Hôm sau, cả nhà lên xe cùng đi trấn Thanh Hà. Khoảng 40 phút sau thì đến nơi. Lúc này trong trấn người đi lại tấp nập, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Viên Như Châu lấy xấp tờ rơi trong túi ra, đưa cho Dì Ngô và mọi người, rồi cùng nhau bắt đầu đi phát.

Ngô Quế Phương cầm tờ rơi vừa đi vừa đưa cho người qua đường.

Một nam sinh nhận lấy:

“Tiệm cơm Như Châu ngày mốt khai trương? Ở thôn Thanh Hà?”

Anh ta nhìn Ngô Quế Phương bằng ánh mắt khó hiểu.

Mở tiệm ăn trong cái thôn nghèo, không hiểu nghĩ kiểu gì. Ai mà chịu lặn lội đường xa vào tận nơi hoang vu đó chỉ để ăn cơm, trong khi cũng chẳng phải tiệm nổi tiếng gì.

Anh ta cười nhạt, tiện tay vứt tờ rơi vào cạnh thùng rác rồi bước đi.

Ngô Quế Phương thấy vậy, môi mím lại nhưng vẫn tiếp tục phát tờ rơi. Phần lớn tờ rơi đều bị người đi đường vứt vào thùng rác.

Ngô Quế Phương nắm chặt xấp tờ rơi còn lại, lòng đau như rỉ máu. Những tờ rơi này đều phải tốn tiền in hết đó.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã hai ngày trôi đi. Sáng sớm hôm ấy, mặt trời vừa ló lên khỏi chân trời, những tia nắng vàng nhạt rải khắp thôn Thanh Hà. Cả thôn đang say ngủ cũng dần bừng tỉnh trong ánh nắng vàng dịu dàng ấy.

Phía đông thôn, lá cây trên cây hòe già khẽ xào xạc, ánh nắng sớm xuyên qua tán lá rải xuống mặt đất trước tiệm cơm.

“Bùm bùm! Bùm bùm!” Tiếng pháo nổ vang dội như làm rung cả ánh mặt trời. Trong tiếng pháo rộn ràng và ánh nắng rực rỡ, tiệm cơm Như Châu chính thức khai trương.

Ngô Quế Phương, Lý Trường Quý cùng với Tiểu Hạ và Tiểu Thu đứng trước cửa tiệm, ai nấy đều mang theo chút hồi hộp pha lẫn chờ mong.

Chỉ có Viên Như Châu là vẫn điềm tĩnh. Cô nhìn ánh nắng xuân lấm tấm chiếu xuống mặt đất, khóe mắt cong cong:

“Hôm nay trời đẹp thật. Ngày đầu khai trương mà nắng đẹp thế này, xem ra là điềm lành.”

Lời này xem như an ủi phần nào Ngô Quế Phương đang thấp thỏm lo lắng, sợ khai trương mà chẳng có ai tới ăn, bà khẽ nói:

“Là điềm lành đó.”

Lời vừa dứt thì từ phía trước vang lên tiếng gọi lớn của Ông Lưu:

“Trường Quý, chúc mừng khai trương nha! Tôi tới ủng hộ đây!”

Ông Lưu cười ha hả đi tới:

“Chúc mừng, chúc mừng!”

Lý Trường Quý vội vàng đón tiếp:

“Cảm ơn bác đã tới ủng hộ! Mau vào trong đi!”

Bác Lưu vừa bước chân vào thì Bà Vương cũng tới tiệm cơm:

“Quế Phương, chúc mừng khai trương nha!”

“Thím Vương tới rồi à, mau vào ngồi đi.” Ngô Quế Phương tươi cười đầy mặt.

Cả hai vào bên trong, vừa ngồi xuống đã hỏi:

“Trong tiệm có món gì ăn vậy?”

Ngô Quế Phương đưa cho mỗi người một ly trà nóng, rồi đưa thực đơn cho họ xem. Thực đơn chỉ là một tờ giấy đơn giản, in tên món và bảng giá.

“Cơm chiên trứng, cơm chiên dưa muối, cơm chiên cải trắng, cơm chiên dưa leo, cơm chiên bí đao, cơm chiên ớt xanh...” Bác Lưu đọc từng món rồi ngạc nhiên hỏi:

“Chỉ có sáu món cơm chiên thôi à?”

Viên Như Châu lúc này đang đeo tạp dề:

“Vâng, trước mắt chỉ bán vài món cơm chiên thôi ạ, sau này sẽ dần thêm món mới.”

Thật ra là vì trong nhà không có tiền. Tạm thời chỉ có thể bán cơm chiên giá rẻ để bù đắp một chút chi phí, đợi khi nào kiếm được tiền rồi từ từ cho ra thêm món mới. Dưa muối, dưa leo, bí đao gì đó đều là nhà trồng, nên trước mắt cũng không tốn kém gì mấy.

Ông Lưu gật gù: “Vậy mấy món cơm chiên này, món nào ngon nhất?”

Chưa kịp để Viên Như Châu lên tiếng, Tiểu Hạ đã hưng phấn nói:

“Món nào cũng ngon hết ạ! Chị nấu món nào cũng ngon!”

Tiểu Thu cũng đi theo nói: “Đều ăn ngon!”

Lý Trường Quý mỉm cười:

“Phải đó, cơm chiên do Châu Châu nấu món nào cũng đáng đồng tiền.”

Ông Lưu đang định nói gì đó thì Bà Vương bỗng như phát hiện ra điều gì, nhíu mày:

“Giá vậy có hơi mắc không?”

Nghe lời này, Ông Lưu mới nhìn kỹ lại bảng giá phía sau tờ thực đơn. Thấy một phần cơm chiên trứng để giá 30 đồng, ông ngẩn người:

“Này... Trường Quý à, tôi không nhìn nhầm chứ? Một phần cơm chiên trứng mà 30 đồng?”

“Không nhầm đâu bác, đúng là 30 đó.”

Ông Lưu với Bà Vương hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không ngờ tiệm nhỏ trong thôn lại đặt giá cao đến vậy. Giá này… thật là hơi cao thái quá.

Ông Lưu muốn nói lại thôi, chần chờ một lúc mới nói:

“Cái này... Giá định hơi cao đó.”

Viên Như Châu liền tiếp lời:

“Tiệm cơm nhà cháu bán là bán cái tay nghề, ông cứ yên tâm. Tiền nào của nấy, cháu đảm bảo cơm chiên trứng này rất đáng đồng tiền bát gạo!”

Lý Trường Quý: “Châu Châu nấu ngon lắm, cơm chiên trứng ăn rất ngon, 30 đồng rất đáng.”

Kỳ thật trong lòng cũng hơi thấp thỏm. Tuy tay nghề của Châu Châu đúng là xứng đáng với số tiền đó thật, nhưng mà giá cao quá thì người trong thôn cũng chẳng mấy ai tới ăn.

Có điều Châu Châu nói, đặt giá như vậy không phải để kiếm tiền của bà con trong thôn, tiệm cơm này vốn không nhắm tới khách trong thôn mà hướng tới người ngoài thôn, ở trấn hoặc trên thị xã. Cô hy vọng tiệm cơm có thể thu hút khách từ nơi khác đến ăn.

Bà Vương ngập ngừng: “Có phải là cơm chiên trứng có thêm thịt không? Nên mới bán đắt vậy?”

“Đúng rồi đúng rồi, có phải cho thêm thịt không? Thêm nhiều thịt lắm đúng không?”

“Không có, chỉ có trứng với cơm thôi.”

“Vậy thì…”

Viên Như Châu: “Bởi vì ăn ngon nha, tụi cháu không lừa mọi người đâu.”

Cơm chiên trứng có thể ngon đến mức nào? Hơn nữa, Viên Như Châu thật sự có thể làm ra dĩa cơm chiên trứng đáng giá 30 đồng sao? Tay nghề con bé này liệu có giỏi đến vậy?

Ông Lưu với Bà Vương trong lòng cũng có hơi nghi ngờ, nhưng ngại vì người ta mới khai trương, cũng không tiện nói gì thêm.

Thôi thì người ta mới khai trương ngày đầu, họ ủng hộ một chút cũng nên. Đã tới đây rồi, ban đầu đã nói là đến ủng hộ, mà lại không ăn thì lại xấu hổ.

Thế là hai người đành bấm bụng nhịn đau, gọi hai dĩa cơm chiên dưa muối, đây cũng là món rẻ nhất trong các món cơm chiên, chỉ bán với giá 25 đồng.

“Hôm nay khai trương nên có ưu đãi, giảm giá 20%.” Lý Trường Quý vỗ vai Ông Lưu, cười nói: “Yên tâm đi bác Lưu, bao nhiêu năm quen biết, tôi đâu có lừa bác. Chờ lát nữa ăn cơm, đảm bảo thấy xứng đáng.”

Ông Vương ngoài mặt gật đầu, trong bụng thì chẳng kỳ vọng nhiều lắm, ông không tin nổi dĩa cơm chiên dưa muối này thật sự đáng 25 đồng.

Viên Như Châu với Ngô Quế Phương đi vào bếp. Chẳng bao lâu sau, Ngô Quế Phương bưng ra hai dĩa cơm chiên dưa muối nóng hổi.

Mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi, ông Lưu với bà Vương lập tức nhìn chăm chăm vào dĩa cơm trên bàn.

Những hạt cơm chiên óng ánh trong veo, từng hạt rõ ràng như trân châu, ở giữa là dưa muối màu nâu nhạt và hành lá xanh tươi thái nhỏ. Hơi nóng nghi ngút mang theo mùi thơm đậm đà pha chút thanh nhẹ lan tỏa xộc thẳng vào mũi.

Ông Lưu khẽ nhúc nhích mũi: “Thơm quá chừng.”

Ông cầm muỗng, múc một miếng cơm chiên ăn liền.

Hương thơm của cơm chiên dẻo thấm đẫm hương vị dưa muối, dưa muối mềm nhẹ đậm đà ngấm vào cơm thơm thanh. Hai mùi vị hòa vào nhau, cơm thì không quá nhạt, dưa muối thì không quá mặn, vừa thanh vừa béo mà không ngấy, thơm nồng mà dễ ăn. Nuốt xuống bụng rồi, dư vị ngon lành như khiến cả vị giác bừng tỉnh trong nháy mắt.

Ông Lưu và bà Vương sững người trong giây lát.

Một lúc lâu sau, ông Lưu mới lên tiếng: “Này... Đây là... Đây là cơm chiên dưa muối á?”

Lý Trường Quý cười: “Đúng vậy, đây chính là cơm chiên dưa muối.”

Bà Vương nuốt nước bọt: “Cơm chiên dưa muối... Sao mà ăn ngon như vậy?”

Nghe vậy, Lý Trường Quý cười cười: “Tại vì tay nghề của Châu Châu giỏi mà. Như thế nào, món này có đáng giá 25 đồng không?”

Ông Lưu với bà Vương cũng không biết có đáng hay không, chỉ biết đời này họ chưa từng ăn món cơm chiên dưa muối nào ngon đến vậy.

Cả hai không hẹn mà cùng lúc nhìn sang Viên Như Châu đang đứng cạnh bàn, con bé này đúng là có tay nghề thật.

Ông Lưu giơ ngón tay cái về phía Viên Như Châu, bà Vương ở bên cạnh nói: “Cháu gái à, tay nghề của cháu chắc còn ngon hơn đầu bếp trong hoàng cung ngày xưa đấy!”

Đôi mắt tròn trịa của Viên Như Châu cong cong thành hình trăng non: “Cảm ơn ạ, miễn là mọi người thấy ngon là tốt rồi.”

Chẳng mấy chốc, ông Lưu với bà Vương đã ăn sạch cơm dưa muối ở trong dĩa, ăn đến một hạt cũng không chừa. Thậm chí còn lấy đầu ngón tay vê hạt cơm rơi trên bàn đưa vào miệng, ông Lưu còn chưa đã thèm mà còn liếʍ ngón tay.

“Như Châu, cho thêm một…”

Ông kịp thời nuốt lại câu sau. Nếu thêm một dĩa nữa, ông lại ăn không nổi.

Ông Lưu với bà Vương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là vẻ chưa đã thèm, đều muốn ăn thêm một dĩa nữa.

Có điều thật sự không dám gọi nữa, hai mươi mấy đồng đủ họ ăn trong hai ngày lận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play