Phần cơm chiên ớt xanh này anh ta mang về cho mẹ Lý ăn. Hôm qua sau khi ăn ở tiệm cơm Như Châu, anh mua thêm một hộp mang về cho mẹ Lý nếm thử. Ai ngờ mẹ anh lại đi thành phố chơi với mấy bà bạn, chiều nay mới về.
Mẹ Lý chưa về, mà cơm thì cứ nằm đó khiến anh ta phát thèm. Nuốt tiếp nước miếng. Lý Quân nhắn tin cho mẹ Lý:
Lý Quân: [Mẹ, mẹ chừng nào về tới nhà?]
Mẹ Lý: [Về liền đây, con giục mấy lần rồi, gấp cái gì mà gấp.]
Lý Quân: [Mẹ mà không về sớm, con ăn luôn hộp cơm chiên này đó!]
Mẹ Lý: [Ăn thì ăn thôi!]
Lý Quân: [Con ăn rồi là mẹ sẽ tiếc lắm đấy!]
Mẹ Lý: [Chỉ là hộp cơm chiên ớt xanh thôi mà, có gì đâu. À quên, chút nữa tới thị trấn, mẹ ghé làm móng rồi mới về.]
Lý Quân: [Còn làm móng gì nữa trời? Mẹ đừng có lề mề, cơm chiên để lâu nguội không ngon nữa đâu, nhanh trở về ăn!]
Mẹ Lý: [Làm xong rồi nói, ngồi xe nghịch điện thoại lắc quá, khỏi nhắn nữa nha.]
Lý Quân cắn môi nhìn hộp cơm chiên. Anh ta hừ nhẹ một tiếng, xách hộp cơm đi vào bếp.
Bật bếp, cho cơm vào chảo hâm nóng.
Hơn hai tiếng sau, mẹ Lý Quân về tới nhà.
“Con trai, mẹ về rồi!” Bà vừa nói vừa duỗi tay đến trước mặt Lý Quân:
“Xem nè, móng mẹ mới làm đó, đẹp không?”
Lý Quân liếc sơ qua bộ móng lấp lánh: “Ừ, cũng được đó.”
Mẹ Lý ngắm nghía móng tay nửa ngày, đột nhiên sực nhớ ra:
“À, phần cơm chiên ớt xanh con nói đâu rồi?”
“Con chờ hoài mẹ không về, con ăn một ít rồi, còn có chút xíu thôi.”
Bà nhún vai, không để tâm. Quay người đi thẳng xuống bếp:
“Vừa hay đang đói, ăn tạm chút vậy.”
Trong hộp còn khoảng một phần ba. Bà cho vào chảo hâm lại, cơm chiên vừa chạm chảo là hương thơm đã lập tức bốc lên ngào ngạt.
Mùi cay nồng hăng hắc xộc thẳng lên mũi, đúng cay mà bà thích. Bà hơi nhướng mày:
“Ngửi cũng thơm đấy.”
Cơm vừa nóng là bà múc một muỗng nếm thử. Cà rốt giòn giòn, ớt xanh tươi ngọt, hạt cơm dẻo mềm mà săn chắc. Vị cay đậm đà bùng lên trong miệng, thơm mà không bị ngấy, như từng viên pháo nhỏ nổ tung trên đầu lưỡi, khiến cả khoang miệng như bừng tỉnh. Trong nháy mắt đầu óc bà như trống rỗng.
Hai chữ duy nhất còn đọng lại: “Ngon quá!”
Mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào dĩa cơm chiên ớt xanh.
Ngay lúc ấy, bên tai vang lên giọng nói chậm rãi của Lý Quân:
“Mẹ, sao rồi, có ngon không?”
Bà lập tức hoàn hồn, vội vàng hỏi:
“Cái món này là do tiệm hẻo lánh gì đó con nói, làm ra hả?”
“Dạ đúng, tiệm cơm nhỏ đó đấy.”
“Sao mà…” Mẹ Lý vẫn chưa thể tin nổi.
Lý Quân khoanh tay, nhướn mày: “Sao lại ngon như vậy đúng không?”
Mẹ Lý gật gật đầu.
“Mẹ thấy chưa, mẹ cũng giống như con thôi, nghe nói là tiệm cơm miền núi là có thành kiến, nghĩ chỗ quê mùa thì làm sao ngon được. Nhưng mà mẹ à, núi sâu cũng có thể ra phượng hoàng, nơi hẻo lánh cũng cất giấu nhân tài đó nha.” Lý Quân chậc lưỡi một cái rồi tiếc rẻ:
“Cơm vừa chiên xong ăn còn ngon hơn nữa đó.”
Vừa dứt lời, lỗ tai đã bị nhéo một cái rõ đau.
“Mẹ làm gì kỳ vậy?”
Bà trợn mắt, tay vẫn véo:
“Con để lại cho mẹ có chút xíu thế này? Cái này ăn được mấy muỗng? Con đúng là đồ bất hiếu mà!”
Lý Quân: “…”
Lúc trước là ai nói: “Ăn luôn đi cũng được?”
“Ai kêu mẹ cứ mãi không chịu về sớm, lúc trước chẳng phải mẹ còn nói ăn luôn cũng được à!”
Nghe được lời này, mẹ Lý chột dạ, cố tỏ vẻ hung hăng lớn giọng:
“Thì lúc trước mẹ có biết là ngon cỡ nào đâu! Cái đồ con bất hiếu, biết là ngon như vậy mà không để dành nhiều chút cho mẹ!”
Bởi vì chột dạ không chiếm lý nên cuối cùng mẹ Lý cũng buông tai Lý Quân ra, lầm bầm: “Đồ bất hiếu…” Rồi bưng dĩa cơm lên, vừa ăn vừa xuýt xoa.
Cay thơm lan khắp khoang miệng, vừa cay tê vừa sảng khoái, mẹ Lý ăn đến mức mắt cũng híp thành một đường chỉ.
Ăn hết miếng cuối cùng mà vẫn còn thòm thèm, mẹ Lý thở dài một tiếng, vỗ vai Lý Quân: “Đi, con trai, mình tới thôn Thanh Hà!”
Lý Quân hừ mũi: “Ơ kìa, không chê đường đất hả?”
“Nói nhảm cái gì, mau lấy chìa khóa xe!” Mẹ Lý cầm túi chạy ra mở cửa, như thể đang trên đường đi lãnh lương vậy.
Lúc này tại tiệm cơm Như Châu:
“Cô ơi, cho con thêm một phần cơm chiên trứng!”
Ngô Quế Phương đang dọn bàn, nghe khách gọi liền nhanh miệng đáp: “Có liền!”
Vừa dứt lời thì lại thấy thêm hai vị khách bước vào cửa. Bà vui ra mặt, giọng hào hứng: “Chào mừng quý khách!”
Hai người đó không ai khác chính là mẹ con nhà Lý Quân. Vừa ngồi xuống, mẹ Lý đã gọi luôn một phần cơm chiên ớt xanh.
Cơm chiên vừa ra chảo còn nóng hổi, thơm nức mũi, ăn vào răng rắc giòn tan, lớp vỏ ớt xanh bên ngoài hơi sực dầu nhẹ, mùi thơm của dầu quyện với vị cay kí©h thí©ɧ dồn dập ùa vào miệng. Chỉ trong tích tắc mà đánh thức toàn bộ vị giác.
Mẹ Lý đồng tử co rút lại, liên tục múc thêm từng muỗng cơm cho vào miệng. Lý Quân vừa ăn vừa nói: “Công nhận cơm mới ra chảo ăn ngon hơn hẳn đúng không?”
“Đúng là ngon hơn nhiều.” Mẹ Lý cảm thán. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi bà reo lên. Là bạn thân gọi tới.
“Đi dạo phố hả? Tôi không có ở nhà đâu, giờ đang ở thôn Thanh Hà.”
“Thôn Thanh Hà? Bà tới đó làm gì?”
“Ăn cơm! Ở đây có cái tiệm cơm, bà chủ nấu ngon cực kỳ, mau tới đây ăn thử đi!”
Đang đứng dọn bàn gần đó, Ngô Quế Phương nghe thấy mẹ Lý gọi người tới ăn cơm. Trong lòng không khỏi vui mừng, khóe mắt ánh lên nét hân hoan.
Khi trời tối hẳn, Viên Như Châu tính xong sổ sách hôm nay, cười nói:
“Dì Ngô, hôm nay lời được kha khá đó, hiện tại đi mua thịt, mai mình lại hầm thịt ăn.”
“Sao có thể mỗi ngày lại ăn thịt.” Ngô Quế Phương tính tình tiết kiệm, thấy ngày nào cũng ăn thịt thì không khỏi xót.
Viên Như Châu cười tít mắt: “Kiếm tiền là để ăn thịt mỗi ngày chứ gì nữa!”
Tiểu Thu chớp chớp hàng mi dài: “Ăn thịt! Ăn thịt thịt!”
Tiểu Hạ thì nuốt nước miếng, rõ là thèm nhưng chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn Ngô Quế Phương một cái.
“Được rồi, chúng ta đi mua thịt.” Viên Như Châu dắt tay Tiểu Thu đi luôn. Tiểu Thu vui vẻ mà nhảy dựng lên: “Mua thịt thịt!”
Mua thịt về rồi, Ngô Quế Phương vừa thở vừa than:
“Hôm qua đã mua nhiều thịt rồi, hôm nay còn mua nhiều hơn nữa. Châu Châu à, đó là tiền con cực khổ kiếm được, con phải để dành một chút chứ.”
“Sau này con sẽ kiếm được nhiều hơn nữa, chút tiền này không sao đâu.” Viên Như Châu đáp, ánh mắt chợt sáng lên.
Ven đường bên cạnh bờ ruộng, một bụi lá tím tím xanh xanh bị gió thổi đung đưa sàn sạt. Cô bước lại gần nhìn kỹ:
“Dì Ngô, bụi tía tô này tươi tốt quá, hái một ít về làm đồ ăn đi.”
Tiểu Hạ nhấc vạt áo lên, dùng áo bọc tía tô lại, vừa chạy lên phía trước vừa hét toáng lên:
“Mai ăn thịt kho! Ăn với tía tô luôn!”
Viên Như Châu nhìn miếng thịt trên tay, lại liếc sang bụi tía tô ven đường, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối. Nếu trong nhà có lò nướng thì tốt rồi, có thể nướng thịt ăn. Tía tô cuốn thịt nướng, nhất là cuốn miếng ba chỉ da giòn, đúng là mỹ vị đỉnh cao.
Thịt ba chỉ nướng giòn rụm bên ngoài, bên trong vẫn mềm mọng, được lá tía tô mát lạnh gói lại, vừa cho vào miệng là cảm giác mát mẻ dễ chịu lan khắp đầu lưỡi. Mùi thơm thanh mát của tía tô làm dịu vị béo của thịt, nước thịt đậm đà mà không ngấy, cực kỳ ngon miệng và dễ ăn.
Trong đầu vừa nghĩ đến hương vị tía tô cuốn ba chỉ nướng da giòn, đầu lưỡi Viên Như Châu đã bắt đầu tiết nước bọt. Cô nuốt xuống, trong lòng cân nhắc lúc nào đi mua cái lò nướng.
Ngủ một giấc no nê tỉnh lại, Viên Như Châu quàng khăn lên đi chạy bộ.
Khoảng thời gian này ngày nào cũng rèn luyện, hiệu quả thấy rõ, người gầy đi được một chút, thân thể cũng săn chắc hơn. Ít nhất giờ không còn như trước, chỉ đi qua một đoạn dốc ngắn là đã thở hổn hển.
“Như Châu, lại chạy bộ hả con?”
Ngoài ruộng, người trong thôn dậy sớm ai cũng vui vẻ chào hỏi Viên Như Châu.
“Nghe nói hôm qua tiệm cơm đông khách lắm hả?”
“Nghe nói toàn người ngoài thôn kéo tới ăn đó!”
“Buôn bán ngày càng tốt, đây là chuyện tốt.”
“Chúc mừng nha!”
Viên Như Châu vừa cười vừa đáp lại từng người, tiếp tục chạy bộ. Chạy xong quay về, chân dẫm tới bên bờ suối cạnh hàng rào tre. Dòng nước mát rượi vỗ nhẹ lên mu bàn chân, cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở, mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt là dòng suối róc rách, bụi tre xanh nghiêng nghiêng bóng đổ, vườn chuối lẫn luống rau xanh rì. Tất cả tạo thành một khung cảnh yên bình đậm chất quê nhà.
Ngắm một lát cảnh sân vườn buổi sáng. Viên Như Châu khẽ đong đưa chân dưới suối, rồi mới đi vào sân.
Trong sân, Lý Trường Quý đang quét rác, Ngô Quế Phương thì băm cỏ cho heo.
“Châu Châu, con chạy bộ về rồi à?” Lý Trường Quý ngẩng đầu hỏi.
“Dạ.” Viên Như Châu uống một ngụm trà nguội, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nước trong nồi sôi lên, rắc một chút muối, rồi thả những chiếc lá tía tô đã rửa sạch vào trụng sơ.
Tiếp theo vớt tía tô ra, dội nước lạnh cho nguội. Khi lá đã ráo và sạch, cô bắt đầu làm nước chấm.
Nước tương, mắm cá, rượu nấu ăn và đường trắng được cho hết vào một chiếc nồi nhỏ, thêm chút nước rồi bắt đầu đun nhỏ lửa.
Vừa quậy đều nước sốt, Viên Như Châu vừa lẩm bẩm: “Nếu mà có rượu mơ thì tốt quá, cho thêm vào sẽ thơm và ngon hơn.”
Mười phút trôi qua, nước sốt đã sánh lại vừa đủ. Viên Như Châu múc ra tô rồi cho thêm đường, ớt bột tỏi băm, cà rốt sợi cùng với hành tây băm, hành lá thái nhỏ và ớt đỏ thái nhuyễn. Vậy là xong nước chấm.
Cô lấy từng chiếc lá tía tô đã trụng, rưới nước chấm lên trên.
Lá tía tô xanh tím thẫm, loang loáng nước sốt đỏ óng ánh. Vị mát lạnh đặc trưng của lá tía tô hòa cùng hương cay ngòn ngọt của nước chấm, chỉ lát sau đã dậy mùi thơm.
Ngửi mùi thôi mà Viên Như Châu đã không nhịn được nuốt nước bọt mấy lần.
Cô bưng dĩa tía tô chấm sốt đặt lên bàn:
“Món này là cách làm của người Hàn, ăn kèm cơm ngon lắm.”
Cô gắp một miếng tía tô, đặt lên chén cơm, rồi kẹp cả tía tô lẫn cơm đưa vào miệng.
Vị thơm nồng của lá tía tô xen lẫn cay nhẹ và chút ngọt, mát lạnh bao trọn lấy miếng cơm mềm dẻo. Một miếng thôi mà thấy ngon miệng hẳn lên, ngon cực kỳ.
Khóe mắt Viên Như Châu cong lên, vui vẻ nói:
“Ngon lắm! Mọi người nếm thử đi!”
Bọn họ đều bắt chước cách ăn của cô, dùng lá tía tô đã gói cơm lại, cho vào miệng ăn cùng.
Tía tô mát lạnh, cơm mềm thơm, vị cay của ớt đỏ cùng với mùi hành tươi và vị ngọt thanh của cà rốt... đủ loại hương vị cứ thế tan ra trên đầu lưỡi, mạnh mẽ đánh thức vị giác, khiến người ta không nhịn được mà ăn mãi không thôi.
“Ngon quá đi!” Mắt Tiểu Hạ sáng rực như bóng đèn bật điện. Ăn một mạch đã sạch một phần cơm lớn.
Viên Như Châu gắp cho cậu bé một miếng tía tô: “Sắp vào hè rồi, ăn nhiều tía tô một chút để phòng nóng bức.”
Tiểu Thu tròn mắt: “Tía tô có thể phòng nóng sao ạ?”
“Đúng vậy, tía tô giúp giải cảm, hỗ trợ tiêu hóa, mùa hè ăn nhiều một chút rất tốt cho cơ thể.”
Viên Như Châu vừa ăn một miếng cơm gói tía tô, vừa thầm nghĩ trong lòng: “Tía tô không chỉ ngon mà còn rất tốt cho sức khỏe, ngay cả cái tên cũng rất hay. Tên cổ của tía tô cũng dễ nghe, người xưa gọi tía tô là thấm thoát.”
Cô là sau khi xuyên tới cổ đại mới biết được, tía tô thời xưa được gọi là thấm thoát. Còn tại sao lại gọi như vậy thì sư phụ của cô từng nói, gọi là thấm thoát là bởi người ta dùng quá trình tía tô lớn lên rồi héo úa để ví như thời gian trôi qua. Vì thế mới gọi nó là thấm thoát.
“Châu Châu, ngẩn người gì đấy, mau ăn cơm đi.”
Tiếng của Ngô Quế Phương kéo Viên Như Châu quay về thực tại, cô hắng giọng rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn sáng xong, Viên Như Châu đi về phía tiệm cơm, Ngô Quế Phương cũng đi theo.
Có lẽ nhờ hiệu ứng truyền miệng lan nhanh, hôm nay việc buôn bán cũng tốt như hôm qua, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút. Ngô Quế Phương cười đến không khép được miệng, đi đứng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Chiều đến, ánh nắng ngoài trời rực rỡ. Mẹ Lý Quân lại tới ăn cơm, ăn uống no đủ vừa ra đến cửa đã ợ một cái.
Ở phía trước con đường lớn, ông Lý cõng bó củi, dắt theo Tiểu Hổ đang xách theo một cái túi chậm rãi đi tới. Ánh mắt mẹ Lý lướt qua Tiểu Hổ, dừng lại ở cái túi trong tay cậu bé.
Trong túi trong suốt, những quả đào dại đỏ hồng óng ánh như phủ một lớp sương nước.
Mới ăn xong cơm chiên cay xè, mẹ Lý nhìn chằm chằm vào mấy quả đào, miệng lưỡi lập tức thấy thèm. Ăn cay xong, giờ chỉ muốn ăn chút gì đó chua chua ngọt ngọt mọng nước để giải cay.
Khi hai ông cháu đi ngang qua, mẹ Lý gọi lại: “Này, cậu bé kia!”
Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, dì ạ.”
“Quả đào trong tay cháu…”
Tiểu Hổ rút ra một quả đưa cho bà: “Quả đào hái trên núi, ngọt lắm ạ.”
Mẹ Lý vừa định nhận lấy, bỗng để ý quần áo cậu bé rách nát, mặt mày thì gầy gò thiếu dinh dưỡng. Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Quả đào này bán cho dì được không? Dì mua.”
Tiểu Hổ gãi gãi đầu: “Cháu hái trên núi mà, không cần tiền đâu ạ.”
“Cháu vất vả hái, sao lại không lấy tiền.” Mẹ Lý lấy ra một tờ mười đồng, nghĩ ngợi rồi lại đổi thành tờ năm mươi đồng: “Đây, túi quả đào này dì mua hết, cho cháu năm mươi đồng.”
Tiểu Hổ có vẻ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, mắt tròn xoe: “Không cần tiền đâu ạ.”
Ông Lý cũng vội nói: “Quả đào trên núi hái thôi mà, không đáng tiền, cô cứ lấy vài quả nếm thử là được rồi.”
“Không làm gì mà nhận thì áy náy lắm.” Mẹ Lý nhét tiền vào tay Tiểu Hổ, rồi lấy túi quả đào đi: “Cảm ơn nhé.”
Bà nhất quyết phải trả tiền, ông Lý cũng không biết làm sao, chỉ vội nói: “Vậy cũng không cần nhiều đến thế, cô đưa mấy đồng là được rồi.”
Nhưng mẹ Lý đã nhanh chân bước đi, lên xe rời khỏi.
Nhìn chiếc xe khuất dần, ông Lý cúi nhìn tờ tiền trong tay Tiểu Hổ, gương mặt già nua run run dưới nắng. Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ giọng nói: “Gặp được người tốt rồi.”
Ông Lý lại nói: “Tiểu Hổ, đi thôi, ông đưa cháu đi mua cái cặp mới.”
Chiếc cặp của Tiểu Hổ đã dùng nhiều năm, cũ đến nhìn không ra hình dạng, vừa hay có người tốt bụng cho năm mươi đồng, đủ để mua cho Tiểu Hổ một cái cặp tốt hơn.
Nhưng Tiểu Hổ lắc đầu: “Cháu không cần cặp mới đâu, cặp cũ vẫn dùng được.” Cậu vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một giọng nói lạ.
“Cái kia… cho hỏi, còn quả đào không?”
Là một thực khách từ tiệm cơm Như Châu đi ra.
“Dạ không còn rồi ạ.”
Người kia có chút tiếc nuối: “Thế còn loại trái cây nào khác không?”
Ông Lý đáp: “Trong nhà còn mận, anh có ăn mận không?”
“Mận? Được chứ, có thể bán cho tôi một ít không?”
“Bán à?” Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt ông Lý thoáng sáng lên, ông vội vàng nói: “Anh đợi chút, tôi về nhà hái mận ngay đây.”
“Ông ơi, để cháu đi hái!” Tiểu Hổ vác bó củi, quay đầu chạy nhanh về nhà.
Vừa lấy ghế ra ngoài, Viên Như Châu vừa vặn trông thấy cảnh ấy.
Lúc này trời xanh trong vắt, ánh nắng rực rỡ. Thân hình gầy gò nhỏ bé của Tiểu Hổ chạy vun vυ"t dưới nắng. Dù vác trên vai bó củi nặng trịch, cậu bé vẫn chạy nhanh như bay, cứ như mọc cánh, bay về phía tương lai rực rỡ đầy ánh sáng.
Tiểu Hổ khuất dần bóng dáng, như một giọt mực rơi vào làn nước trong, dần dần tan ra. Viên Như Châu thu hồi ánh mắt, mỉm cười quay sang nói với ông Lý:
“Ông Lý, chờ sau này tiệm cơm càng lúc càng đông khách, ông có thể dựng một cái sạp nhỏ bên cạnh bán thêm chút đồ.”
Ông Lý như đang suy nghĩ gì đó. Ông nghĩ tay nghề của Viên Như Châu tốt như vậy, sau này người tới ăn chắc chắn còn đông hơn nữa. Nếu ông bày cái sạp nhỏ ngay bên tiệm cơm thì…
Thấy ông trầm ngâm suy nghĩ, Viên Như Châu chỉ mỉm cười, sau đó đem ghế dọn vào trong tiệm.
Buổi tối 8 giờ, tiệm cơm đúng giờ đóng cửa. Ngô Quế Phương lo dọn dẹp quét tước. Lý Trường Quý sau khi xong việc đồng ruộng cũng ghé sang phụ một tay.
Ngô Quế Phương trong giọng nói mang theo hưng phấn:
“Hôm nay còn đông hơn hôm qua nữa đó!”
Lý Trường Quý nhếch miệng cười, nơi khóe mắt như nở ra hai bông hoa cúc tươi rói:
“Châu Châu nấu ăn ngon như vậy, về sau khẳng định buôn bán ngày càng tốt. Không cần lo lắng, kiểu gì cũng sẽ có khách.”
Trong bếp, Viên Như Châu đã tan ca liền nhanh tay cắt đậu hũ. Những lát đậu hũ mỏng hơn cả sợi tóc đang dần hiện hình trên thớt. Cô đánh giá đậu hủ, vừa lòng gật đầu.
Sau đó tiếp tục cắt đậu hũ, luyện kỹ năng dao thêm bốn mươi phút nữa. Lát sau, cô lấy đậu hũ sợi nấu cùng mì làm mấy tô mì nước, rồi hướng ra ngoài kêu lớn:
“Dì Ngô, chú ơi, đến ăn bữa khuya.”
Ăn xong mì trở về nhà, Viên Như Châu sớm đi vào giấc ngủ. Hôm sau dậy đúng giờ như thường lệ.
Buổi sáng chạy bộ trên con đường nhỏ trong thôn, cô bắt gặp Tiểu Hổ và ông Lý đang cõng sọt. Viên Như Châu dừng lại chào:
“Ông Lý, Tiểu Hổ, chào buổi sáng ạ!”
Ông Lý nhìn thấy cô đáp lại:
“À, chào buổi sáng!”
Thấy trong sọt Tiểu Hổ có mấy quả đào rừng, Viên Như Châu hỏi:
“Sớm như vậy hai người lên núi hái đào hả?”
Tiểu Hổ gật đầu: “Dạ!”
Ông Lý cười ha hả: “Trên núi chẳng còn bao nhiêu đào rừng, bọn ông hái gần hết rồi.”
Nói rồi ông lấy mấy quả đào từ trong sọt ra:
“Như Châu, lấy mấy quả đào ăn đi.”
Viên Như Châu lắc đầu: “Ông để đem đi bán, con không lấy đâu.”
Ông Lý chẳng thèm nghe, cứ nhét vào tay cô:
“Tính đem đi bán thiệt, nhưng thiếu vài quả cũng đâu có sao.”
Không từ chối được, Viên Như Châu bèn nhận lấy quả đào:
“Vậy thì cháu không khách sáo nữa nhé.”
Nhận lấy mấy quả đào, cô chào rồi tiếp tục chạy bộ. Tiểu Hổ và Ông Lý thì đi về nhà.
Về tới nhà, Tiểu Hổ chẳng nghỉ ngơi, lại trèo lên cây hái tiếp mận. Trong sân có hai cây mận, phần lớn đã chín, có thể ăn được rồi.
Ở nông thôn, mận mọc đầy ra đấy, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Một cân chỉ vài hào, mà trong thôn cũng khó bán. Nếu muốn đem xuống thị trấn bán thì phải bắt xe, vừa mất tiền xe vừa tốn thời gian, chưa chắc đã bán được, thật sự là không đáng.
Cho nên nếu có thể bán luôn trong thôn thì không tốn công, khỏi phí tiền xe mà còn kiếm thêm ít tiền.
Ông Lý định mang mận từ hai cây trong sân nhà ra bày bán bên cạnh tiệm cơm của Như Châu, xem thử có kiếm được đồng nào không.
Ăn sáng xong, Viên Như Châu và Ngô Quế Phương cùng nhau đi tới tiệm cơm. Vừa tới nơi, đã thấy Ông Lý và Tiểu Hổ đứng bên vệ đường ngay cạnh tiệm cơm, trước mặt đặt một cái chậu nhựa, trong chậu đựng đầy đào và mận đã rửa sạch.
Ngày mau là sang tháng Sáu, nắng hè bắt đầu gay gắt, ánh mặt trời đã đổ xuống chói chang. Viên Như Châu giơ tay che nắng, vẫy tay gọi:
“Ông Lý, Tiểu Hổ, nắng gắt quá. Hai người đến trước cửa tiệm cơm ngồi bán đi!”
Ông Lý liếc sang khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của Tiểu Hổ, có chút ngại ngùng nói:
“Vậy lại phiền cháu rồi.”
“Không sao đâu ạ.” Viên Như Châu liền bưng giúp cái chậu, nhanh chân đem đến chỗ có bóng mát trước cửa tiệm.
“Hai người ngồi đây, chỗ này mát hơn.”
Gần đến trưa, khách đến tiệm cơm cũng đông dần.
Một người đàn ông đầu trọc mặc áo thun trắng, vừa bước vào vừa nói với người bạn đi cùng:
“Hôm nay tôi cố ý xin nghỉ nửa buổi để tới đây ăn đó. Mà nếu không ngon như lời chú nói, thì nhớ mời tôi một bữa ra trò ở khách sạn lớn trên trấn đấy.”
Người bạn cười:
“Đảm bảo ăn ngon, hơn đứt mấy quán ở trấn luôn!”
Anh đầu trọc đang định vào tiệm thì ánh mắt liếc qua chỗ bán mận cạnh cửa. Anh ta nghiêng người lại gần:
“Mận nhìn ngon đó, bán sao vậy bác?”
Ông Lý báo giá. Anh ta gật đầu:
“Cân cho cháu hai cân ăn thử.”
Tiểu Hổ nhanh nhẹn lấy bao nylon, bỏ mận vào túi. Ông Lý cầm đòn cân, cân xong nói:
“Có hơn hai cân chút xíu, tính tiền hai cân thôi.”
“Vậy cảm ơn.” Người đàn ông đầu trọc đưa tiền, tiện tay lấy một quả mận bỏ vào miệng:
“Vỏ giòn ruột ngọt, vị không tệ.” Nói rồi bước vào tiệm cơm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đến giữa trưa. Ông Lý lấy từ trong túi ra một chai nước và mấy cái bánh bột ngô: “Tiểu Hổ, mau ăn đi.”
Một chai nước với vài cái bánh bột ngô cũng coi như xong bữa trưa lót dạ.
Tiểu Hổ lau vụn bánh dính quanh miệng, liếc nhìn vào bên trong tiệm cơm. Mùi đồ ăn tỏa ra thơm nức mũi, đủ các hương vị quyện lại khiến người ta thòm thèm. Cậu liếʍ liếʍ môi, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh bột ngô của mình.
Vừa mới ăn xong, đã có người từ trong tiệm cơm bước ra, đi thẳng về phía hai ông cháu.
Một cô gái đội mũ rộng vành che nắng, cẩn thận nhìn đống mận và đào trong chậu rồi hỏi:
“Mận ngọt không vậy?”
“Ngọt lắm ạ.” Tiểu Hổ nhanh nhảu đáp: “Chị có thể nếm thử!”
Cô gái cầm một quả mận lên ăn thử:
“Ừm, tươi hơn ở tiệm trái cây dưới trấn nữa.”
Ông Lý vội vàng nói: “Mới hái trên cây xuống, đảm bảo tươi nhất luôn!”
Không do dự, cô gái nói: “Lấy cho tôi hai cân.”
Tiểu Hổ nhanh nhẹn cho mận vào túi, đưa cho Ông Lý cân.
Cô gái cầm túi, ăn liền hai quả, rồi như nghĩ ra điều gì đó nói tiếp:
“Cân thêm cho tôi hai cân nữa nhé.”
Mận ở đây rẻ hơn dưới trấn mà lại tươi ngon, nên cô ta tính mua thêm mang về.
Mặt trời dần buông xuống, trời chiều kéo theo làn gió mát, hơi nóng cả ngày cũng tan đi ít nhiều. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mang theo chút dễ chịu. Ông Lý đặt quạt xuống, nhìn vào trong chậu, mận còn thừa mấy quả, đào thì đã bán sạch. Lúc đầu còn nghĩ hôm nay bán được một nửa là may rồi, ai ngờ lại bán được gần hết.
Ráng chiều tan dần, bóng đêm như một tấm lưới mỏng buông xuống. Lúc này tiệm cơm đã hết khách. Ông Lý gom chỗ mận còn lại đổ vào túi, dắt tay Tiểu Hổ nói: “Tiểu Hổ, mình về thôi.”
Tiểu Hổ bỏ cái chậu vào sọt, cõng giỏ tre đi trước. Đi ngang qua nhà đồ tể, Ông Lý dừng lại:
“Tiểu Hổ, mình vào mua chút thịt ăn nha.”
Trong nhà đã lâu không ăn thịt. Hôm nay bán được ít đào với mận, kiếm được chút tiền, ông định mua ít thịt cho cháu trai bồi bổ.
Tiểu Hổ nhỏ giọng: “Con không thích ăn thịt.”
Đứa con nít sáu bảy tuổi, đang tuổi hay thèm ăn, làm gì có chuyện không thích thịt. Ông Lý biết, Tiểu Hổ là sợ tốn tiền nên mới nói vậy. Ông đưa bàn tay chai sần sờ lên đầu Tiểu Hổ, dịu dàng nói:
“Ông thích ăn. Mình đi mua thịt.”
Một già một trẻ cõng sọt, bước chầm chậm trong bóng tối, hướng về nhà đồ tể.
Viên Như Châu đang đóng cửa tiệm cơm lại, quay sang nói với Ngô Quế Phương: “Dì Ngô, mình đi mua thịt đi.”
“Mua thịt nữa hả?” Mấy ngày nay ngày nào cũng được ăn thịt, ăn đến mức Ngô Quế Phương vừa mừng vừa sợ, cứ như đang nằm mơ, sợ tỉnh dậy rồi mọi thứ lại trở về như cũ.
“Ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi, Tiểu Hạ với Tiểu Thu cũng phải có cái tết thiếu nhi chứ, không mua thịt sao ăn mừng được?”
“Tết thiếu nhi hả?” Ngô Quế Phương lắc đầu: “Hai đứa nó có bao giờ ăn tết thiếu nhi đâu.” Từ trước tới giờ, trong nhà chưa từng làm gì đặc biệt cho Tiểu Hạ với Tiểu Thu vào ngày này.
“Vì sao lại không ăn? Muốn ăn thì ăn thôi, ừm… Mua ít thịt về kho tàu đi. Tiểu Hạ với Tiểu Thu mê món thịt kho tàu lắm, còn có…” Viên Như Châu ngẫm nghĩ một chút: “Làm thịt một con gà luôn.”
“Làm thịt gà? Hai đứa nhỏ ăn tết thiếu nhi thôi mà, đâu cần phải thịt gà chứ.”