Gọi anh trai à?

Ván game này diễn ra suôn sẻ lạ thường, dọc đường đi chẳng gặp kẻ địch nào quá khó nhằn. Dưới sự bảo vệ của Tạ Viễn Lâm, Dịch Ninh không chỉ có thể ung dung du ngoạn khắp bản đồ Hải Đảo mà còn được trải nghiệm niềm vui hành hạ đối thủ.  

Có người làm vệ sĩ thật là nhàn hạ, Lưu Tả Dịch thầm nghĩ.  

Bình thường khi cậu núp lùm, tuy không tập trung vào kỹ năng hay thao tác nhưng lại rất tốn não. Mỗi ván game đều phải nghiêm túc chọn điểm núp, còn phải xem bo. Nếu có fan hộ tống thì còn đỡ, nếu không có fan, dựa theo quy tắc núp lùm không mang vật tư của cậu, thì chỉ có thể dựa vào mồm mép và vận may để ăn gà. Đôi khi fan đụng xe còn không nghe chỉ huy, hoặc là làm lộ vị trí, hoặc là bắn nhầm đồng đội, cho nên làm streamer núp lùm cũng hoàn toàn không nhàn.  

Lúc này họ đang lái xe chạy tới điểm núp tiếp theo. Lưu Tả Dịch tắt mic, đặt điện thoại lên giá đỡ, sau đó lấy ra một hộp bánh quy từ ngăn kéo, vừa nhàn nhã ăn bánh vừa xem bình luận trong phòng livestream trên máy tính.  

Bình luận: 【 Ninh Ninh đang ăn gì thế, rồm rộp rồm rộp 】  

Lưu Tả Dịch lại uống một ngụm sữa bò: “Đang ăn bánh quy đây, livestream lâu hơi đói.”  

Bình luận: 【 Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt thế, cẩn thận béo lên đấy 】  

“Béo chút không tốt sao? Có người gầy như que củi, mặc quần bó đi trên đường cảm giác gió thổi là bay, hơn nữa gầy gầy trông cũng không có cảm giác an toàn, tôi vẫn thích kiểu người săn chắc, có da có thịt một chút.”  

Bình luận: 

【 Hình như tôi nghe được gì đó quan trọng 】: 

【 Gì? Tôi không nghe nhầm chứ, streamer cậu thích người săn chắc à? 】 

【 Nói vậy streamer cậu béo lắm hả? 】 

【 Gầy quá đúng là xấu thật 】

 【 Streamer có được 150kg không? 】  ( 1 cân của mình bằng 2 cân của trung nha , đại khái 150 cân thì là khoảng 75kg á)

Lưu Tả Dịch lướt qua bình luận, chỉ trả lời những gì mình muốn: “Cảm ơn quà của Hỉ Hỉ, cảm ơn Hỉ Hỉ. Đừng có đồn bậy nha, tôi chưa đến một nửa 150kg đâu, khoảng 60kg thôi.”  

Bình luận: 

【 Thế thì gầy quá, bồi bổ thêm đi. 】 

【 Ra là Ninh Ninh gầy thế à, đừng cố quá, kiếm được tiền thì ăn ngon chút. 】  

Lưu Tả Dịch thầm nghĩ đây không phải vấn đề cố hay không cố, chủ yếu là dạ dày cậu không tốt, ăn cơm toàn không có khẩu vị, livestream lại ngày đêm đảo lộn, khiến cậu thường xuyên ăn bữa nay lo bữa mai, lúc livestream chỉ có thể ăn bánh quy cho đỡ đói.  

“Ông chủ đừng chạy nhanh thế, nguy hiểm nguy hiểm.”  

Lưu Tả Dịch vừa định thần lại thì thấy Tiểu Ưu Lâm xuống xe chạy về phía khu nhà, vội vàng cầm lấy điện thoại đuổi theo. “Cẩn thận chút ông chủ, hay là để tôi đi trước đi, lỡ có thằng núp lùm còn có thể giúp cậu đỡ đạn.”  

Tạ Viễn Lâm nhanh chóng gõ chữ: Có người, cậu trốn kỹ vào.  

Trên lầu truyền đến hai tiếng bước chân, rồi đột nhiên im bặt. Trên bản đồ tuy không hiển thị icon, nhưng Tạ Viễn Lâm đeo tai nghe lại có thể nghe rõ mồn một, ít nhất có hai người.  

Dịch Ninh cũng nghe thấy, khẽ khàng rút ra ngoài khu nhà, tìm một bụi cỏ không dễ thấy nằm xuống, sau đó hạ giọng nói: “Tôi trốn kỹ rồi, ông chủ lên được rồi đó.”  

Vừa nãy còn nói muốn giúp anh đỡ đạn, kết quả giờ trốn còn nhanh hơn ai hết. 

Tạ Viễn Lâm bất đắc dĩ cười, “Game này đúng là bị cậu chơi rành rồi.”  

Nhưng Tạ Viễn Lâm dám chắc người trên lầu chơi không giỏi lắm, chắc cũng là tới núp lùm, nếu không họ đã sớm ra tay trước, chứ không phải im thin thít như bây giờ.  

Là một người chơi lão làng, Tạ Viễn Lâm có thể khéo léo tận dụng tầm nhìn ở các khu nhà khác nhau. Đây là một căn nhà hai tầng, đi đến khoảng giữa cầu thang là có thể thấy được tình hình tầng hai, còn người tầng hai nếu không đến gần cầu thang thì không thấy được mình. Tạ Viễn Lâm thông qua việc tận dụng tầm nhìn, thấy trên lầu có hai người, một người ngồi xổm trong phòng thò súng ra, người kia tay cầm AK nằm sát góc tường. Hai người ngắm về phía trước không nhúc nhích, canh cầu thang cực kỳ chặt chẽ.  

Giờ khắc này, tất cả đều im lặng, cảm giác căng thẳng đột nhiên dâng lên, không ngừng tăng lên, lan tỏa trước khi anh tấn công, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Cách màn hình, Tạ Viễn Lâm có thể đoán được đối phương đã mồ hôi đầm đìa, nhưng cứ giằng co thế này cũng không phải cách. Thế là anh nhanh chóng ném một quả lựu đạn về phía góc tường, không lệch đi đâu được, vừa vặn rơi trúng mặt người đó.  

Người đó thấy vậy, vội vàng bắn mấy phát, sau đó đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, chạy về phía phòng, né được quả lựu đạn.  

Tạ Viễn Lâm lại chuẩn bị một quả lựu đạn nữa, nhưng lần này anh không ném đi ngay, mà điều khiển nhân vật lập tức lùi ra ngoài nhà, khi nó còn hai giây nữa là nổ thì ném vào cửa sổ phòng tầng hai.  

“Bùm!” Tạ Viễn Lâm khẽ hừ một tiếng theo tiếng lựu đạn nổ.  

“Trời ơi, một lựu đạn hạ hai mạng!” Dịch Ninh vừa nãy tắt mic cảm ơn quà và đọc bình luận, nhưng thấy pha xử lý này xong, đang đọc dở bình luận liền bật mic khen lấy khen để. “Đây chẳng lẽ là Lôi Thần sao? Ông chủ lợi hại quá, tôi quyết định rồi, sau này phong cậu làm Cẩu Phân Đại Tướng Quân.”  

Tiểu Ưu Lâm: Khiêm tốn khiêm tốn.  

Loot đồ xong, họ trốn vào một nhà vệ sinh nhỏ trong khu nhà, nằm thẳng hàng đối diện cửa.  

Bình luận lúc này đang sôi nổi: 

【 Fan nam ghê vậy sao? 】 

【 Đây đâu phải cậu dẫn ông chủ, là ông chủ dẫn cậu thì có 】 

【 Đội cái mũ ếch xanh đáng yêu nhất, thực hiện pha xử lý đỉnh nhất 】  

Fan mới vào phòng livestream thì đầy nghi hoặc: 

【 Cái đầu ếch xanh này là ai? 】 

【 Không phải bảo không dẫn đồng đội sao? 】 

【 Streamer ơi, làm sao mới được chơi cùng cậu? 】  

“Làm sao mới được chơi cùng tôi à, dễ thôi mà, đụng xe là được chơi cùng tôi rồi.” Dịch Ninh tắt mic trả lời, sau đó lại bật mic nói với Tiểu Ưu Lâm: “Ông chủ giết mấy người rồi? Sao không phải Vua Hạ Gục.”  

Anh nhìn số lượng hạ gục, mười một người, cũng không ít, nhưng không giành được Vua Hạ Gục chứng tỏ ván này có thể có cao thủ, nếu thực lực còn trên cả anh, thì ván này khó ăn gà rồi. Nhưng dù thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức mang Dịch Ninh ăn gà, dù sao đây cũng là ván game đầu tiên họ tổ đội cùng nhau sau bao ngày xa cách.  

Tiểu Ưu Lâm: 11 người  

“Oa, nhiều thế, ông chủ lợi hại thật, số mạng này còn nhiều hơn số mạng tôi giết cả tháng cộng lại, nhưng ông chủ vẫn phải cẩn thận chút, Vua Hạ Gục vẫn còn sống đấy.”  

Nhưng Dịch Ninh cứ một tiếng "ông chủ", hai tiếng "ông chủ" làm anh nghe thấy hơi ngượng thật. Thế là anh gõ chữ: Có thể đổi cách xưng hô không? Ví dụ như Tiểu Ưu Lâm cũng khá hay, nghe thân thiết, hơn nữa lúc cậu ấy đọc tên này giọng cũng rất êm tai.  

“Đổi xưng hô gì?” Dịch Ninh nghĩ ngợi, “Ừm… Hay là tôi gọi cậu là đại ca nhé? Cậu chắc lớn tuổi hơn tôi đúng không?”  

Tạ Viễn Lâm: …… Ai.  

Thở dài xong, Tạ Viễn Lâm lại lấy lại tinh thần gõ chữ: Chắc không lớn hơn bao nhiêu đâu Tiểu Ưu Lâm: Nhưng không thấy gọi đại ca nghe hơi xa lạ sao?  

“Gọi ca rồi còn xa lạ gì nữa? Tôi ít khi gọi người khác là đại ca lắm, người bình thường tôi toàn gọi là huynh đệ thôi, thật đấy, tin tôi đi.” Dịch Ninh đáp.  

Huynh đệ với đại ca, hình như cũng na ná nhau nhỉ……  

Bình luận: 

【 Tin cậu cái quỷ 】 

【 Nói cứ như thật ấy, nếu tôi không phải fan cũ chắc là tin rồi. 】 

【 Câu cửa miệng của Ninh Ninh: “Đại ca đại ca đừng bắn em ~” 】  

Dịch Ninh thấy vậy vội vàng tắt mic nói: “Các cậu nói bậy gì thế, đừng có làm fan mới hiểu lầm, tôi là một streamer chính năng lượng, rất thành thật đấy.” Lời này nói ra, đến fan mới cũng không tin.  

Bình luận vẫn không ngừng nhảy: 

【 Chỉ cần là con trai, streamer đều gọi là đại ca 】 

【 Không chỉ thế, tôi nhớ Ninh Ninh trước còn gọi cả fan nữ là đại ca nữa cơ 】

 【 Nhắc đến tôi à? 】 

【 Trước Ninh Ninh gọi tôi là đại ca đấy, huhu tan nát cõi lòng 】  

Cái này Dịch Ninh không cách nào giải thích được. Tạ Viễn Lâm cũng đang xem bình luận, thấy mọi người đồng lòng vạch trần lời nói dối của Dịch Ninh, liền nhớ lại lần đầu tiên đụng xe Dịch Ninh, lúc đó cậu ấy hình như cũng gọi là đại ca.  

Được, chơi thế này đúng không.  

Dịch Ninh thấy anh mãi không trả lời, đoán chắc anh đã thấy bình luận, hơn nữa lúc này đang ở trong phòng livestream, nên tắt mic cũng như không, đơn giản bật thẳng mic nói: “Đừng để ý mấy lời trên bình luận, thật ra đa phần đều là hiệu ứng chương trình thôi mà, nếu thật sự không thích cách xưng hô này thì đổi cái khác là được, muốn đổi gì đều nghe theo ông chủ.”  

Tạ Viễn Lâm nghe vậy, gõ chữ hỏi: Thật không? Gọi gì cũng được hả?  

“Chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ cần không phải… quá cái kia là được.”  

Tiểu Ưu Lâm: Gọi anh trai.  

Bình luận: 

【 Gì? Gọi anh trai? 】 

【 Chậc chậc 】 

【 Không phải chứ, còn có thể chơi thế này sao? 】 

【 Chị em ơi còn thất thần làm gì, quẩy lên! 】 

【 Mau gọi đi mau gọi đi, tôi sốt ruột lắm rồi 】 

【 Quả nhiên CP mới là dễ ship nhất 】  

Dịch Ninh thấy vậy, do do dự dự nói: “Ừm… Cái này… Tiểu ca ca được không?”  

Tiểu Ưu Lâm: Không được, không cần tiểu, gọi anh trai thôi. Tạ Viễn Lâm thái độ kiên quyết, tiếp tục gõ chữ: Cậu nói rồi, đều nghe tôi.  

Nhưng mà… hình như có hơi cái kia.  

Lưu Tả Dịch đổi tư thế cầm điện thoại, lưng dựa vào ghế, vén mấy sợi tóc trên trán, nội tâm ngũ vị tạp trần. Thật sự có hơi cái kia…  

Hơi khó gọi ra khỏi miệng.  

Nhưng lại lỡ hứa với người ta rồi. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ. Lưu Tả Dịch rối rắm hồi lâu, nửa ngày không lên tiếng. Phần lớn người trong phòng livestream đều đang high vì CP, hoặc là hỏi cậu sao không nói gì, hoặc là thúc giục cậu gọi… anh trai.  

Thôi kệ, đôi khi phải bất chấp tất cả mới có thể phá vỡ cục diện xấu hổ chết tiệt này. Chẳng phải chỉ là anh trai thôi sao, gọi thì gọi! Thế là cậu bật mic, lí nhí như muỗi kêu một tiếng: “Anh trai.”  

Nói xong, mặt Lưu Tả Dịch tức khắc nóng bừng, tai cũng trở nên đỏ bừng nóng rẫy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu. Ngượng muốn chết!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play