Chương 3: Vượt Ranh Giới Và Lời Gầm Gừ Cảnh Cáo
Lyra không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua từ khi cô “được” Seth nuôi như thú cưng trong hang đá. Thức ăn đầy đủ, an toàn tuyệt đối, nhưng đồng thời... cô cũng mất đi quyền tự do.
Cô bắt đầu khắc gỗ làm muỗng, thử nhóm lửa, học cách tự lọc nước, hái quả từ mấy bụi cây gần hang. Những kỹ năng sinh tồn lần đầu khiến cô cảm thấy có chút tự hào.
Nhưng ánh mắt của Seth vẫn luôn đeo bám cô – như một cái bóng dài lạnh lẽo.
Hắn không bao giờ rời mắt khỏi cô quá năm bước.
“Ta không phải vật nuôi,” cô nghiến răng, thầm thề rằng sẽ tìm cách trốn khỏi đây.
Và rồi cơ hội đến.
Một sáng sớm, Seth để lại lời nhắn khắc vào vách đá bằng móng vuốt: “Đi săn. Không rời hang.”
Lyra nhìn theo cái đuôi dài trườn xa dần qua cánh rừng mù sương. Cô đợi. Một canh giờ. Hai canh giờ.
Cuối cùng, cô nhét vài quả khô vào túi, siết gậy gỗ rồi lén bước ra khỏi lối vào – vượt qua “lằn ranh đuôi” của Seth lần đầu tiên.
…
Khu rừng ngoài kia như một mê cung.
Lyra cẩn trọng men theo vách đá, tìm một dòng suối. Cô muốn xác định: liệu ngoài Seth, còn có ai khác tồn tại?
Và rồi, tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên sau lùm cây khiến cô khựng lại.
Một sinh vật – không, một nam thú nhân – nằm gục trên đất, máu loang lổ ở chân. Anh ta có đôi tai nhọn và một cặp sừng nhỏ. Khuôn mặt anh tuấn, da nâu rám nắng, mắt nhắm nghiền.
Lyra vội tiến đến, xé vải băng vết thương. Cô không thể để mặc một người hấp hối chết đi.
“Cô… không phải thú nhân.” – giọng khàn vang lên, anh ta hé mắt.
“Phải, tôi là người…” – Lyra nói nhanh. “Tôi có thể giúp—”
ẦM!!
Mặt đất rung chuyển. Không khí như đóng băng.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ rừng sâu, từng tán cây rung lên bần bật.
Seth.
Hắn lao đến như một cơn lốc, đôi mắt hổ phách phát sáng, đuôi vung lên quất gãy cả thân cây chắn lối.
“Seth! Chờ đã! Anh ta bị thương, tôi—”
“Ngươi vượt ranh giới.” – giọng hắn trầm xuống, nguy hiểm. “Và ngươi chạm vào một con đực khác.”
“Anh ta cần giúp!” – cô bật lại, giận dữ. “Tôi không phải đồ vật của ai cả!”
Seth không trả lời. Chỉ trườn tới gần, nâng cô lên, siết chặt trong vòng đuôi như muốn nghiền nát.
“Ngươi là của ta.” – hắn rít lên. “Bất kỳ con đực nào đến gần đều phải chết.”
“Anh bị điên rồi.”
“Có lẽ,” – hắn ghé sát tai cô, hơi thở lạnh như rắn, “Nhưng nếu phải nhốt ngươi trong hang trọn đời để giữ ngươi an toàn và thuộc về ta, ta sẽ làm.”
Ánh mắt hắn lóe lên điên cuồng.
Lyra lần đầu cảm nhận rõ – thứ Seth dành cho cô không phải lòng tốt.
Đó là chiếm hữu bản năng.
Là bản năng của một loài hoang dã, máu lạnh, nhưng một khi đã chọn “bạn đời”… sẽ không bao giờ buông tay.