Chương 2: Xà Nhân Và Kẻ Bị Nuôi Dưỡng

Hang động nằm sâu trong lòng vách đá, được che phủ bởi dây leo rậm rạp và mùi thảo dược nồng nặc. Lyra không rõ mình được mang về bằng cách nào. Chỉ nhớ có một đêm dài trôi qua trong mơ màng, thân nhiệt lạnh buốt của sinh vật kia vây quanh, y như cái cách hắn cuốn đuôi bảo vệ cô khỏi gió đêm.

Lúc tỉnh lại, cô nằm trên lớp lá khô mềm mại, cạnh đống lửa cháy rừng rực và… hắn – ngồi sát bên như đang canh chừng.

Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hổ phách sắc lạnh, không rời nửa khắc. Thân trên là cơ bắp rắn chắc với những vảy đen óng ánh kéo dài xuống một chiếc đuôi xà dài gần mười mét.

“Seth,” hắn nói, như đọc được suy nghĩ cô, “Tên ta. Ngươi có thể gọi.”

“…Tôi không định gọi ai như thế cả.” – Lyra lầm bầm, trườn lùi ra xa, tránh ánh mắt đầy áp lực đó.

Seth không cười. Cũng không nổi giận.

Chỉ lặng lẽ ném một mảnh thịt nướng về phía cô.

“Ăn đi. Ngươi sẽ chết nếu còn yếu ớt như vậy.”

Lyra im lặng. Bụng réo lên phản bội lý trí. Cuối cùng vẫn phải cắn răng ăn miếng thịt xộc mùi cháy khét.

Nó… dở tệ.

“Ta không quen nấu cho sinh vật yếu như ngươi.” – Seth nói, giọng đều đều, gần như khinh thường.

“Vậy đừng nấu!” – cô bật lại, trừng mắt. Nhưng rồi nhận ra: cô chẳng có tư cách phản kháng.

Bởi nếu không có hắn, cô đã bị sói ăn thịt ngoài kia từ lâu rồi.

Những ngày sau đó, Seth không rời khỏi hang. Mỗi sáng, hắn đi săn mang về các loại thịt, trái cây hoang dại, thứ gì ăn được đều ném cho cô như… nuôi một con vật lạ. Ban đêm, hắn cuốn đuôi quanh lối ra vào, tạo thành một cái “lồng xà sống” không cho cô trốn thoát.

“Một mình ngươi ra ngoài, sẽ chết.” – hắn cảnh báo lần thứ n.

Cô ghét cái cảm giác bị giam lỏng. Nhưng càng ở cạnh hắn, cô lại càng cảm thấy bất an theo một cách khác.

Hắn quá trầm tĩnh. Quá nguy hiểm. Và ánh mắt ấy… chưa từng lành.

Nhưng hắn không làm hại cô. Dù có thể – trong bất cứ giây phút nào.

Thay vào đó, hắn dạy cô phân biệt thảo mộc. Dạy cách dùng vảy rắn để gọt trái cây. Thậm chí... dạy cách nhóm lửa bằng đá khô.

Cô bắt đầu nghi ngờ: đây có phải là đang nuôi, hay là đang “huấn luyện” một bạn đời?

Một đêm nọ, trời mưa lớn. Mùi đất và nước hòa quyện. Sấm chớp rạch ngang trời.

Lyra giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy một luồng lạnh từ eo lan lên cổ – đuôi hắn lại cuốn lấy cô.

“Lạnh…” hắn nói nhỏ, như đang biện hộ.

“Ngươi có thể… không chạm vào tôi khi ngủ không?” – cô nói, giọng run, chẳng biết vì lạnh hay vì hắn quá gần.

Seth không trả lời. Chỉ siết chặt thêm chút nữa. Thân hình to lớn của hắn gần như bao phủ lấy cô.

“Không được. Mùi ngươi khiến ta thấy dễ chịu.”

“…Ngươi biết là ngươi thật sự rất kỳ quặc không?” – cô lẩm bẩm.

Seth hơi rướn người, giọng trầm thấp ghé bên tai cô.

“Còn ngươi… thật sự rất ngon miệng.”

 

---

Lyra đông cứng. Không phải vì sợ. Mà là vì… cái cách hắn nói câu đó, hoàn toàn không giống nói về thức ăn.

Và trong lòng cô dấy lên một linh cảm kỳ lạ: Xà nhân này, không đơn thuần chỉ muốn “nuôi” cô mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play