Chương 1: Ánh Mắt Vàng Trong Bóng Tối

Ánh mặt trời chói chang dội xuống đỉnh đầu, cơn đau từ vai trái khiến Lyra khẽ rên lên. Cô nằm co ro giữa một đống lá khô, xung quanh là cây cối rậm rạp và tiếng gào rú đầy man dại vọng lên từ rừng sâu.

“Đây là đâu…?” – Cô lẩm bẩm, ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời xanh ngắt và những cành cây to lớn như thời tiền sử.

Mọi thứ kỳ lạ đến mức cô nghĩ mình đang mơ – cho đến khi cơn đói cồn cào quặn lại, bụng réo lên như thể đã không ăn uống cả ngày trời. Quần áo trên người rách rưới, đôi giày thể thao đã gần như nát bươm. Cô không nhớ mình đến đây bằng cách nào, chỉ nhớ rõ ràng là mình bị một chiếc xe tải đâm ngang… rồi bóng tối nuốt chửng.

Cô đã chết?

Hay là… xuyên không?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng vụt qua đầu, nhưng chưa kịp hoảng hốt, tiếng cào đất xào xạc vang lên sau lưng. Một con sói đen to lớn, lông xù dựng đứng, mắt đỏ rực như máu đang rình rập cách cô vài bước chân.

Cô không kịp hét. Bản năng sinh tồn khiến cô bật dậy bỏ chạy, chân trượt ngã liên tục giữa bùn đất và rễ cây. Trái tim đập điên cuồng.

“Không thể chết như thế này…”

Nhưng sói nhanh hơn. Rất nhanh.

Ngay khoảnh khắc móng vuốt nó sắp chạm vào lưng Lyra, một tiếng rít trầm đục đầy uy lực vang lên từ đỉnh cây. Trong tích tắc, một bóng đen dài và nhanh như chớp lao xuống, cuốn lấy con sói như một cơn lốc.

Tiếng gầm rú, xé thịt và máu văng tung tóe. Lyra chỉ kịp ôm đầu, run rẩy, cho đến khi mọi âm thanh lặng đi.

Một thứ gì đó trườn tới rất chậm. Lạnh. Ẩm ướt.

Cô ngẩng lên, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách rực sáng giữa khuôn mặt tuấn mỹ đến nghẹt thở – nhưng từ eo trở xuống là một chiếc đuôi xà dài màu đen ánh bạc đang lượn lờ trên mặt đất.

Không phải con người.

Không phải thú.

Là… xà nhân.

“Ngươi… là sinh vật gì?” – Hắn cất tiếng, giọng trầm thấp như từng nhấn vào tim cô.

Lyra mấp máy môi, chưa kịp đáp thì hắn đã cúi xuống, đôi mắt soi mói dò xét.

“Yếu ớt, gầy gò, vô dụng… nhưng mùi hương lại khiến ta thấy hứng thú.”

Bị nâng lên bằng một tay như xách một con thú con, cô yếu ớt giãy giụa: “Thả tôi ra!”

Hắn không trả lời, chỉ thản nhiên cuốn đuôi quanh người cô, thân nhiệt lạnh lẽo của loài bò sát len lỏi qua lớp vải mỏng khiến da gà nổi lên.

“Ngươi… không thể sống ở nơi này nếu không có sự bảo vệ.” – hắn nói tiếp, ánh mắt sâu như đáy vực.

“Vậy nên… ta sẽ nuôi ngươi.”

 

---

Lyra mở to mắt.

Lần đầu tiên trong đời, cô bị tuyên bố chiếm hữu bởi một sinh vật không phải người.

Mà có lẽ… từ giây phút đó, số phận cô đã rẽ sang một hướng không thể quay đầu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play