Thẩm Phái Lâm nhắc nhở: “Đặc sản địa phương có thể là đồ thủ công mỹ nghệ hoặc trái cây, sản vật vùng núi.”
“Đồ thủ công mỹ nghệ thì khó làm ăn, trong thôn ta cũng chẳng có ai có tay nghề, muốn phát triển theo hướng đó e là hơi khó.” – một người nói.
Thẩm Phái Lâm lại không đồng ý: “Ta thì không nghĩ vậy. Bên mình núi non nhiều, rừng trúc cũng không ít. Chế phẩm từ trúc đối với mình thì quen thuộc quá rồi, nhưng thật ra rất có giá trị sử dụng. Về sau kinh tế phát triển, nhu cầu của mọi người sẽ ngày càng nhiều.”
“Làm hàng cao cấp thì khó, nhưng sản phẩm đại trà thì vẫn đơn giản. Chờ nhà xưởng dựng xong xuôi, sau này có thể mời thợ giỏi về làm, không phải là không thể.”
La Văn Minh nghe cũng thấy hợp lý: “Để ta suy nghĩ thử, biết đâu đây lại là con đường có thể mở ra.”
Thẩm Phái Lâm tiếp tục: “Về phần trái cây, nơi mình ngoài đào, dương mai với sơn trà thì những loại khác khó trồng, chủ yếu là do thổ nhưỡng.”
“Đào, dương mai, sơn trà ăn ngon thật, nhưng loại này khó bảo quản, đem đi bán cũng không dễ.” Giao thông hiện tại bất tiện, mà mấy loại trái cây phương Nam thì vỏ mỏng, nước nhiều, không hợp vận chuyển đường dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play