La Văn Minh nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt. Ta nghe mọi người bàn tán khí thế ngút trời, chỉ sợ có ai trong số người nhận thầu bãi sông nghĩ quẩn, lại bắt đầu đi đào cát thật.”
“Chuyện này huynh cứ yên tâm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả.”
La Văn Khang lại nói: “Thôn ta nuôi vịt, mỗi nhà ít nhiều gì cũng kiếm được chút tiền. Nhưng nếu phía dưới có người đi đào cát, phát tài chỉ có một nhà, đều là bà con đồng hương, ai mà chẳng lo lắng trong lòng?”
“Nói thêm, bãi sông thôn mình đều là nhận thầu theo từng khu, một khu liền ghép với một khu. Chỉ cần có một người không đồng ý, chuyện đó cũng không thành được.”
La Văn Minh bật cười, vỗ vai đệ đệ: “Ngươi nghĩ như vậy là được rồi. Nước ăn uống hàng ngày của mình đều lấy từ sông. Nếu thật sự đi đào cát, chẳng lẽ chúng ta phải uống nước lẫn đầy cát? Vậy còn ra sống người nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, chẳng qua bây giờ mọi người trong thôn nhờ nuôi vịt nên có thu nhập, trong tay không thiếu lương thực, mới có thể nghĩ thoáng như vậy.
La Văn Khang cười cười, nhưng vẫn không rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play