Đối với chuyện kiếm tiền cho chính mình, giảm bớt việc cho Thứ Lê và nhi hai người, Thẩm Phái Lâm vẫn rất hào phóng, đưa thẳng mật ong của Thứ Lê ra.
Chu Lập Thăng cũng không khách sáo, vội vàng uống một ngụm, đôi mắt lập tức sáng bừng lên.
“Cái này là mật ong thật à?”
Hắn uống thêm hai ngụm nữa, cảm khái: “Hương vị này tuyệt quá, ai u uy, ta đã biết là đại tỷ nhà có đồ tốt thì nhất định không làm người ta thất vọng. Chỉ một ngụm thôi, còn ngon hơn mấy loại trà lá giá tám trăm nghìn ngoài kia gấp mấy lần.”
Gần đây Chu Lập Thăng bôn ba bên ngoài nhiều, nơi nào cũng xã giao, rượu thịt không thiếu, nên dạ dày cũng có phần khó chịu, bụng đầy bức bối, chẳng nói ra được với ai.
Lúc này, nước mật ong nóng hổi vừa xuống bụng, hắn liền phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy như có một đôi tay dịu dàng xoa dịu hết gan ruột mình, cả người khoan khoái không ít.
“Có khoa trương thế không?” – La Văn Minh cười trêu ghẹo, thầm nghĩ người làm ăn gì cũng tốt, chỉ tội nịnh bợ thì hơi quá đà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play