Chương 16: Mua sắm toàn cầu Khương Nghiên tính toán sơ sơ, hiện tại tài khoản vẫn còn khoảng hai ba tỷ tệ, vẫn rất dư dả. Tuy Nghiên nếu quy đổi sang đô la Mỹ thì chỉ hơn ba trăm triệu một chút. Cô không rõ giá cả vũ khí thế nào, vì ở mảng này cô đúng là "gà mờ", chỉ có thể đợi ra nước ngoài rồi tính sau. Thời gian qua, cô đã sử dụng tất cả các kênh có thể vận dụng được, cuối cùng cũng chỉ đổi được vài triệu đô. Thẻ đen kia tuy có hỗ trợ quy đổi và thanh toán tự động, nhưng mức tiêu xài tối đa quy đổi ra cũng chỉ khoảng bốn triệu đô. Phần còn lại chỉ có thể dùng vài "thủ đoạn đặc biệt". Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6, Khương Nghiên thu vào không gian ba vạn suất thức ăn thành phẩm đến từ khách sạn năm sao, nhà hàng Michelin, các thương hiệu lâu đời, tiệm nướng, lẩu, đồ khô, đồ ngâm v.v... cùng tám ngàn ly trà sữa các vị đến từ những chuỗi trà sữa nổi tiếng, rồi lên chuyến bay quốc tế sang nước Lá Phong. Khương Nghiên vốn là một blogger du lịch và ẩm thực, không chỉ đi khắp trong nước mà còn dạo qua không ít nước ngoài. Hộ chiếu của cô có đủ loại visa, phần lớn đều là loại nhiều lần trong một năm. Cô chọn nước Lá Phong làm điểm đến đầu tiên là vì định mua một lượng lớn vật tư tại đây, hơn nữa visa nước này cũng sắp hết hạn. Những quốc gia còn lại đều đang trong thời gian hiệu lực visa, có thể thong thả ghé qua sau. Dù khoảng thời gian qua, không gian đã cải thiện thể chất của cô rất nhiều, nhưng sau mấy ngày liền bôn ba cộng thêm hơn chục tiếng bay đường dài, vẫn khiến cô mệt rã rời. May mà hiện tại cô gần như không cần điều chỉnh múi giờ nữa. Đích đến của cô tại nước Lá Phong là thành phố Ôn Thôn. Nơi này có rất đông người Hoa, lại giáp ranh với Mỹ Lệ quốc, rất thuận tiện để lo liệu nhiều loại tài nguyên . Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là mua một chiếc điện thoại ip cũ và vài sim điện thoại ẩn danh. Sau đó, cô tìm đến một quán cà phê, gọi một ly Americano lạnh, rồi đăng nhập vào vài diễn đàn lớn trong nước, lập tài khoản ẩn danh và gửi một dòng cảnh báo: #Chú ý!! Thiên tai sẽ giáng xuống vào đầu tháng 8, khuyến nghị toàn thể đồng bào sớm tích trữ vật tư!! Bên dưới, cô còn viết thêm vài gợi ý đơn giản về chuẩn bị nhu yếu phẩm cho gia đình. Bài viết rất nhanh được gửi đi thành công. Về việc có bị xóa hay không, có ai tin hay không, không còn thuộc phạm vi cô quan tâm nữa. Nghe thì có vẻ “phật hệ”, nhưng trong thời gian ở nước ngoài, cô sẽ tiếp tục kiên trì gửi những cảnh báo ẩn danh tương tự mỗi ngày. Thực ra cô đã định làm việc này khi còn ở trong nước, nhưng sợ gây ra rắc rối không cần thiết nên đành thôi. Sau khi làm xong những việc đó, cô ăn uống sơ sài rồi bắt đầu chuỗi ngày "mua sắm toàn cầu" tại đất nước xa lạ này. Những kho hàng đều đã được cô liên hệ từ trong nước, những nơi cần đến mua vật tư cũng đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, thậm chí còn báo trước đề phòng bên bán không đủ hàng phải điều vận. Nước Lá Phong vì khí hậu lạnh giá nên nổi tiếng với các sản phẩm giữ ấm và vật tư sinh tồn ngoài trời. Đây cũng là một trong những quốc gia có ngành thủy sản lớn nhất thế giới, đồng thời là nơi dồi dào về gỗ. Ngoài ra, ở đây còn bán loại trực thăng siêu nhẹ – thường được gọi là “muỗi bay” – loại trực thăng nhẹ nhất thế giới, chỉ cần có kinh nghiệm điều khiển thực tế mười lăm tiếng là có thể lái thuần thục. Khương Nghiên từng thi lấy bằng lái máy bay cá nhân, hồi còn làm blogger du lịch, cô thậm chí còn quay vài video tự lái máy bay. Giờ điều khiển loại trực thăng này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Nói đến giữ ấm, quốc gia “chiến đấu dân tộc” kia cũng có đồ giữ nhiệt rất tốt, lại có nguồn khí đốt dồi dào. Chỉ là nơi đó hiện đang ngày ngày “đùng đoàng”, không an toàn nên cô đành bỏ qua ý định ghé thăm. NOTE: 战斗民族,khái niệm naỳ chỉ nước Nga, nhưng ngoài ý nghĩa mỉa mai cũng có hàm ý ca ngợi tinh thân dân tộc và sự cứng rắn của họ. Còn về thủy sản, trước đây đảo quốc là nơi phong phú và chất lượng tốt nhất. Nhưng kể từ khi nước này bắt đầu xả thải nước nhiễm phóng xạ vô tội vạ, đến cho không cô cũng chẳng thèm. Thứ đầu tiên cô mua là quần áo giữ nhiệt: áo lông vũ, áo bông, đồ nỉ, áo thun ngoài trời, áo khoác gió, giày leo núi, bốt cao cổ ngoài trời, giày tuyết, áo quần chống nước… Mỗi loại, mỗi cỡ đều mua một ít, cộng lại mỗi loại hai trăm món. Những món phụ kiện như mặt nạ chống lạnh, đinh chống trượt, bốt Martin, xích chống trượt, kính bảo hộ, bịt tai… mỗi loại mua ba ngàn cái. Thực ra cô đã mua khá nhiều đồ giữ nhiệt trong nước, nhưng ở đây, cùng thương hiệu giá rẻ hơn khá nhiều, nên vẫn tiêu tốn hơn mười triệu. Chủ yếu do áo lông vũ đắt quá, mỗi chiếc hơn mười nghìn, những món khác cộng lại cũng không hề ít. Sau khi mua quần áo, cô đi mua hải sản. Hải sản ở nước Lá Phong phần lớn không bị ô nhiễm, biển đảo quốc cũng chưa lan đến đây, nên vị khá ngon, ăn sống còn tuyệt hơn. Tôm hùm, bào ngư, cua hoàng đế, tu hài, cá ngừ, cá vàng, cá mú sao, hải sâm, cá hồi… mỗi loại cô đều mua một nghìn ký, hải sản thông thường khác cũng mua một nghìn ký. Sốt cà chua và tương ớt mỗi loại năm trăm lọ. Khi tới trại gỗ mua nguyên liệu, không rõ là trong đầu chợt nhớ đến cường đầu trọc (nhân vật trong phim hoạt hình gấu nhị gấu đại- hai anh em nhà gấu) , cô mua thêm ba máy cưa gỗ, hai máy gắp gỗ, một máy cắt gỗ và ba máy xúc đất. Sau khi mua thêm năm trăm tấn gỗ và hai chiếc trực thăng "muỗi bay", Khương Nghiên liền vượt biên sang Mỹ Lệ quốc. Mỹ Lệ quốc chính là điểm đến quan trọng nhất trong chuyến xuất ngoại lần này. Vũ khí, du thuyền, trực thăng, tàu lưỡng cư… đều được lên kế hoạch mua tại đây. Mặc dù một số bang ở đây không cấm súng, nhưng nếu muốn mua vũ khí chính thống vẫn cần giấy tờ đầy đủ. Khương Nghiên từng cùng bạn đến trường bắn tập bắn thật vài lần, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ trải nghiệm. Cô không phải công dân Mỹ, cũng không có thẻ xanh, tất Nghiên càng không có giấy phép sử dụng súng. Lúc mới ra nước ngoài, cha mẹ cô vì lo cho sự an toàn của con gái đã nhờ một tổ chức thuê vài vệ sĩ cao cấp cho cô. Tổ chức này được đồn là “thần thông quảng đại”. Lần này cô cũng tìm đến đại diện người phụ trách của tổ chức đó. Gọi là tổ chức, nhưng thực chất bên đó vừa hợp pháp vừa “hắc đạo”, thậm chí còn có đội lính đánh thuê riêng, chuyên làm những giao dịch không thể công khai, nghe nói còn có liên quan tới web đen. Nhưng những điều đó không phải điều Khương Nghiên cần quan tâm. Chỉ cần bên kia có thể giúp cô mua được vũ khí là đủ. Lý do cô không muốn trực tiếp tiếp cận những nguồn cung mập mờ là vì chẳng khác nào tự đưa đầu và ví tiền vào miệng hổ. Tổ chức này trước đây cô từng giao thiệp, uy tín và danh tiếng trong ngành đều khá ổn. Điều cô phải trả, chỉ là một khoản hoa hồng trung gian không nhỏ. So với tính mạng, số tiền này cô hoàn toàn cam tâm tình nguyện bỏ ra. Việc quy đổi lượng lớn đô la cũng được phía bên đó lo liệu giúp. Trước khi ra nước ngoài, Khương Nghiên đã mở mấy tài khoản chứng khoán tại Hk theo yêu cầu của họ, và thông qua vài kênh chuyển trước mười lăm "mục tiêu nhỏ" vào đó. Vũ khí nhanh chóng được vận chuyển đến kho hàng do cô chỉ định.
|