Chương 1: Trở Lại Trước Ngày Tận Thế

Biệt thự lưng chừng núi, tầng hầm âm u.

Trên chiếc giường sắt đơn đặt trong góc phòng, một cô gái gầy gò yếu ớt đang co mình lại. Tóc cô rối bù, da trắng bệch, một cánh tay đầy máu khô bị xích sắt khóa chặt — sống chết khó phân biệt.

“Rầm!”

Cánh cửa sắt nặng trịch bị đẩy ra, hai bóng người bước vào, tiếng bước chân vang vọng không gian kín.

“Anh Tống, cứ để cô ta như thế này liệu có ổn không? Em đang nghĩ, nếu cô ta vẫn không chịu nói mật khẩu thẻ ngân hàng và từ bỏ quyền thừa kế tài sản, hay là trực tiếp...”

Người lên tiếng là một gã trai trẻ tầm hơn hai mươi, vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

“Hử? Cô ta chỉ là một bông hoa yếu ớt, bóp nhẹ cũng nát, có gì đáng sợ? Hôm nay mới là ngày đầu tiên, phản kháng chút là bình thường thôi. Đợi ba tháng nữa xem cô ta còn cứng được không.”

Kẻ trả lời là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, giọng nói lạnh lẽo đầy khinh miệt. Trên tay và mặt ông ta đều quấn đầy băng gạc, khiến khuôn mặt vốn đã nham hiểm càng trở nên gớm ghiếc.

“À đúng rồi, anh Tống, cái vòng tay ngọc phỉ thúy của cô ta hay mang ấy, đưa cho em tặng chị gái em đi? Em nghe nói trước đây từng được đấu giá ở Christie’s, loại hàng thượng phẩm, chắc chắn đáng cả chục triệu đấy!”

“Cái vòng đó cô ta đeo từ mấy năm trước rồi, giờ tay lớn hơn, xà phòng hay gì cũng thử qua hết rồi mà không tháo ra được.”

Mắt gã trai trẻ lóe lên tia điên cuồng: “Vậy thì đơn giản thôi, chặt tay là lấy được rồi!”

“......” Người đàn ông trung niên khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Cũng được. Vừa nãy tao mới tiêm thuốc mê cho nó, giờ có giết nó cũng chẳng có phản ứng gì. Thế này đi, mày ra bếp lấy con dao chặt xương với cái thớt gỗ lớn nhất, tao vào nhà vệ sinh xả nước tí rồi ra.”

“OK!”

“Rầm!” — Cánh cửa sắt bị đóng lại lần nữa.

Nghe thấy đoạn đối thoại độc ác của gã cha dượng Tống Đức Minh và tên đồng lõa Trương Khải, thân thể đang co rút của Khương Nghiên không khỏi run lên, nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng cô như có tia sét đánh ngang:

Đây... đây chẳng phải đúng là ngày 9 tháng 5, ba tháng trước tận thế giáng xuống, cái ngày mà Tống Đức Minh cùng tên Trương Khải nhốt cô vào tầng hầm biệt thự sao?!

Rõ ràng cô nhớ, sau khi bị chặt tay, mình đã chết dưới lưỡi dao của Tống Đức Minh trong tận thế — còn trở thành thực phẩm cho cả nhà hắn ta...

Nghĩ đến đây, tim Khương Nghiên đập loạn — mình đã trọng sinh rồi sao?!

Cha mẹ ruột của Khương Nghiên — khương Vũ Khang và Lê Mỹ Trân — đều là trẻ mồ côi. Họ khởi nghiệp từ nghề giao hàng, tay trắng lập nghiệp, cuối cùng gây dựng được công ty chuyển phát nhanh lớn nhất thành phố   An Minh, tích lũy khối tài sản lên tới hàng tỷ tệ.

Tống Đức Minh vốn là phó tổng trẻ tuổi đầy triển vọng của công ty, kém mẹ cô 10 tuổi, từ lâu đã nhăm nhe khối tài sản khổng lồ ấy. Sau khi cha Khương Nghiên qua đời trong một vụ tai nạn xe, hắn tìm mọi cách lấy lòng và giành được sự tin tưởng của mẹ cô, cuối cùng thành công "gả vào" nhà họ Lê.

Nhưng dù sở hữu tài sản hàng chục tỷ, mẹ Khương vẫn chỉ cho hắn căn biệt thự này và một ít cổ phiếu trị giá vài chục triệu. Một lần say rượu, bà lỡ miệng nói với Tống Đức Minh rằng toàn bộ tài sản thực ra đã được lập di chúc và công chứng từ sớm, người thừa kế duy nhất — chính là cô con gái cưng, Khương Nghiên.

Từ đó, lòng tham của Tống Đức Minh từ âm ỉ đã hóa thành căm hận bùng cháy.

Một tuần trước, hắn lấy lý do kỷ niệm ngày cưới để lừa mẹ cô sang nước L du lịch, rồi ra tay sát hại. Sau đó báo cảnh sát, bịa chuyện cả hai lặn biển bị cá mập tấn công, mẹ cô không may thiệt mạng. Khi cảnh sát L đến nơi, không tìm thấy thi thể, còn Tống Đức Minh thì mình đầy thương tích, cuối cùng được thả tự do sau khi điều tra không thấy chứng cứ buộc tội.

Sau khi trở về nước, hắn dụ Khương Nghiên — khi đó còn ngây thơ tin người — đến biệt thự để “nhận lại di vật của mẹ”, rồi cùng Trương Khải đánh thuốc mê và nhốt cô xuống tầng hầm.

Lúc đó, Khương Nghiên đã tốt nghiệp đại học hơn một năm, là một travel blogger và food blogger nổi tiếng, bay khắp thế giới. Nghe tin mẹ mất, cô lập tức về nước, không ngờ lại rơi vào bẫy của hắn.

Kết cục của đời trước, sau khi bị chặt một tay mà vẫn không chịu ký giấy từ bỏ quyền thừa kế, cô bị nhốt đến kiệt sức — nhưng chưa kịp chết vì đói thì tận thế đã ập đến.

Không hề có điềm báo nào.

Người thì nói là do biến đổi khí hậu và con người tàn phá môi trường quá mức. Người lại nói là do nước đảo quốc kia xả nước nhiễm phóng xạ ra biển. Dù lý do là gì, thì thiên nhiên đã bắt đầu trả thù loài người — dữ dội và bất ngờ.

Ngày 8 tháng 8, tận thế chính thức bắt đầu từ một đợt nắng nóng kinh hoàng. Sau đó là mưa lớn, băng giá, lũ lụt, hạn hán, động đất, sâu bọ... đủ loại thiên tai liên tiếp đổ xuống.

Lúc tận thế đến, Tống Đức Minh xem căn biệt thự hẻo lánh giữa núi này như pháo đài sinh tồn, ngang nhiên đưa tiểu tam Trương Kỳ Kỳ và đứa con riêng Tống Tiểu Phi tới ở cùng.

Cũng khi đó, Khương Nghiên mới biết: Hóa ra nhiều năm trước, Tống Đức Minh và Trương Kỳ Kỳ đã lén lút qua lại, và mọi tội ác đều có bóng dáng của ả đứng sau giật dây.

Tống Đức Minh nghĩ rằng, chỉ cần vượt qua được đợt nắng nóng, hắn sẽ ung dung nắm giữ toàn bộ tài sản của Lê Mỹ Trân. Nhưng không ngờ, các thiên tai như mưa lớn và giá lạnh tiếp tục giáng xuống.

Bị kẹt trong biệt thự, thực phẩm cạn kiệt, cuối cùng hắn và cả nhà tiểu tam đã... nhắm đến Khương Nghiên đang hấp hối để làm "lương thực sống"...

Từng hình ảnh bi thảm của kiếp trước hiện rõ mồn một trong đầu Khương Nghiên, khiến cô không kìm được hít sâu một hơi...

Mối thù giết mẹ, nỗi hận bị phanh thây ăn thịt, cho dù có đem Tống Đức Minh và Trương Kỳ Kỳ băm thành ngàn mảnh cũng chẳng thể nguôi. Khương Nghiên hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng! Uống máu chúng! Chặt đứt gân cốt chúng!

Hiện tại, cách thời điểm tận thế giáng xuống còn đúng ba tháng.

Đã có cơ hội sống lại, đời này, ngoài việc phải đích thân báo thù Tống Đức Minh và Trương Kỳ Kỳ, Khương Nghiên còn muốn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sống vì người mẹ đã khuất, sống cho chính bản thân từng chết đi một lần. Cô phải sống! Phải sống thật tốt! Phải nỗ lực sống bằng tất cả sức lực của mình!!

Nhưng trước mắt, việc cấp bách nhất — là phải trốn khỏi cái nhà tù nhân tạo này.

Ở kiếp trước, Khương Nghiên đã quan sát rất kỹ: căn hầm này được Tống Đức Minh cải tạo đặc biệt. Tường bao quanh toàn bằng thép dày và đá tảng kiên cố, không có lấy một khung cửa sổ. Cửa ra duy nhất chính là cánh cửa sắt nặng nề, kiên cố tới mức ngay cả khe cửa cũng không có.

Muốn ra ngoài, chỉ có hai cách: hoặc là thừa lúc Tống Đức Minh sơ suất ra tay giết hắn cướp chìa khóa, hoặc là... tuyệt đối không thể thoát thân.

Ngay lúc Khương Nghiên đang âm thầm tính toán, một âm thanh cơ khí trong trẻo bất chợt vang lên bên tai cô:

Đinh! Kích hoạt toàn hệ dị năng: Dây leo. Hoa ăn thịt người!】

Khương Nghiên khẽ nhíu mày, tưởng mình bị ảo giác. Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay cô chợt nóng lên, đồng thời trước mắt xuất hiện một hàng chữ mơ hồ:

Tên dị năng: Dây leo. Hoa ăn thịt người
Cấp độ hiện tại: Level 0
Số lượng hoa ăn thịt người: 1 đóa
Dây leo: 1 nhánh chính + 2 nhánh phụ = tổng 3 nhánh
Kỹ năng đang mở khóa: Kỹ năng 1 - "Nuốt chửng"Các kỹ năng khác đang chờ nâng cấp

 

Chức năng và công dụng:

  1. Có thể điều khiển bằng ý niệm, khóa mục tiêu sống để nuốt chửng;
  2. Hiện tại mỗi tháng được phép nuốt chửng một mục tiêu sống;
  3. Có thể dùng ý niệm điều khiển, biến hóa dây leo thành các hình thái khác như kim loại, mộc hệ, thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, khí hệ, v.v.

Khương Nghiên: “?!”

Đây... chẳng lẽ chính là thứ "bàn tay vàng" trong mấy bộ tiểu thuyết trùng sinh hay nhắc tới sao? Nhưng dị năng này của cô hình như... không giống mấy cái "bàn tay vàng" bình thường cho lắm?

Dù lòng còn vô vàn thắc mắc, nhưng Khương Nghiên hiểu rõ: bây giờ không phải lúc để suy nghĩ lung tung!

Phải tranh thủ lúc hai kẻ súc sinh kia chưa quay về, lập tức thử nghiệm sức mạnh mới có được này!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play