Đối với đám người Lý Trường Mộc, Lý Ngũ Nha không cần chiêu thức khác, tới một đạp một đạp, mấy lần đã đạp ngã toàn bộ bọn họ trên mặt đất.

Nhìn đám người Lý Trường Mộc đang nằm trên mặt đất khom người ôm bụng, vẻ mặt đau khổ, Lý Ngũ Nha cười lạnh, lại đi đến trước mặt Lý Trường Lâm, giẫm một chân lên lưng gã, giẫm người xuống đất.

“Các ngươi nói ta muốn làm gì?”

Sắc mặt Lý Ngũ Nha lạnh như băng, nhìn quanh một vòng người Lý gia vừa kinh ngạc vừa sợ hãi .

Lúc này người Lý gia hoàn toàn ngây ngốc, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, Lý Ngũ Nha mới mười tuổi vậy mà đánh ngã toàn bộ thanh niên trai tráng trong nhà.

Ánh mắt của Lý Ngũ Nha cuối cùng rơi xuống người Lý lão gia.

“Tổ phụ không, không nên gọi như vậy. Phụ thân ta căn bản không phải con của các ngươi, cho nên, các ngươi cũng không phải gia gia nãi nãi của chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt Lý lão nương đều hiện lên vẻ bối rối.

Lý lão nương nuốt một ngụm nước bọt, mạnh miệng nói: “Nha đầu ngươi điên rồi, bắt đầu nói điên rồi.”

Lý Ngũ Nha hừ lạnh: “Ta nói có đúng hay không, trong lòng các ngươi hiểu rõ.”

Nói xong, nàng thu chân Lý Trường Lâm lại, đi về phía Lý lão gia.

Lý Đại Lang thấy vậy, giãy dụa bò dậy, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn chắn trước mặt Lý lão gia:

“Ngũ Nha, đây là tổ phụ, ngươi không thể bất kính với trưởng bối.”

Thấy Lý Ngũ Nha không có bất kỳ dấu hiệu dừng bước nào, Lý Đại Lang cắn răng một cái, giơ lên ghế bên cạnh, trực tiếp hướng Lý Ngũ Nha đập tới.

Lý Ngũ Nha thấy vậy, cười lạnh một tiếng, lách mình tránh khỏi ghế, sau đó đá nghiêng một cái, đá vào bụng Lý Đại Lang, trực tiếp đá bay người ra ngoài, nặng nề đập vào trên tường.

“Phốc~”

Lý Đại Lang từ trên tường rơi xuống, nằm rạp trên mặt đất nôn ra một ngụm máu tươi.

“A ~ ”

Lý Tiết Thị hét lên một tiếng, nhanh chóng nhào tới, đỡ lấy Lý Đại Lang, sau đó vừa sợ vừa giận nhìn Lý Ngũ Nha:

“Ngũ Nha, ngươi điên rồi, đây là đại ca ngươi!”

Những người khác thấy vậy, nhao nhao chen chúc cùng một chỗ, trốn ở trong góc xa xa, sợ bị Lý Ngũ Nha đánh.

Lý Ngũ Nha cười nhạo một tiếng: "Đại ca?" Nói xong, đi đến trước mặt Lý lão gia đứng lại, “Hắn là đại ca của ta sao?”

Lý lão gia cũng có chút bị dọa sợ, ngồi ở trên giường gạch động cũng không dám động, hắn không nghĩ tới Lý Ngũ Nha vừa đến đã động thủ, hơn nữa ra tay còn ác như vậy.

Nàng làm sao dám?!

Lý Ngũ Nha nhìn Lý lão gia bằng ánh mắt không chút ấm áp:

“Lòng dạ các ngươi thật là độc ác, để phụ thân ta bán mạng cho các ngươi cả đời, bây giờ còn muốn ca ca ta bán tiếp.”

“Lý lão đầu, hiện tại lập tức đi vệ sở với ta, sửa lại tên ca ca, nếu không.”

Nói xong, cúi người xuống, ghé vào bên tai Lý lão gia, thấp giọng nói:

“Nếu không, Lý Trường Lâm và Lý Trường Mộc không cần ra chiến trường, ta cũng sẽ khiến bọn họ biến mất, ta nói được thì làm được.”

Nghe nói như thế, Lý lão cha thật sự run sợ, khó có thể tin nhìn Lý Ngũ Nha.

Hắn không tưởng tượng nổi, một nha đầu mười tuổi, sao có thể nói ra lời doạ người như thế?

Thế nhưng hắn lại không hoài nghi tính chân thực của lời này, bởi vì, hắn thật sự thấy được sát ý trong mắt Lý Ngũ Nha.

“Ngươi ngươi dám!”

Nghe thấy lời nói của Lý lão gia tái nhợt vô lực, Lý Ngũ Nha cười:

“Tại sao ta không dám, ở chỗ này, mỗi ngày đều có người chết, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho con trai của ngươi chết mà thần không biết quỷ không hay!”

Thấy Lý lão gia sắc mặt biến hóa không ngừng, Lý Ngũ Nha không muốn cùng hắn lãng phí thời gian:

“Hiện tại đi vệ sở với ta, nếu ca ca ta thật thay con ngươi ra chiến trường, ngươi liền chuẩn bị người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi.”

Lời nói của Lý Ngũ Nha quả thực đã dọa sợ Lý lão gia, nhưng bảo ông ta dùng Lý Trường Lâm hoặc Lý Trường Mộc để đổi lại Lý Tam Lang, ông ta tuyệt đối không chịu.

Con của mình tự biết, lão nhị, lão tam không có bản lĩnh, một khi lên chiến trường, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn không thể trơ mắt nhìn hai đứa con trai đi tìm chết!

Lý lão gia đè xuống sợ hãi trong lòng, ổn định tâm thần, hắn không thể bị một tiểu nha đầu hù dọa, hơi trầm tư một chút rồi nói:

“Ngũ Nha, phụ thân con không còn, tổ phụ biết trong lòng con khó chịu, vừa rồi những lời con uy hiếp người khác, tổ phụ coi như con hồ ngôn loạn ngữ.”

“Bây giờ con trở về chăm sóc nương con, tổ phụ đây coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngày sau Nhị thúc, Tam thúc của con còn có thể chăm sóc giúp mấy tỷ đệ các con.”

Lý Ngũ Nha thấy Lý lão gia bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, thật sự ghê tởm, dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Lý phụ: “Đầu của ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Nói xong, hai mắt nhíu lại.

“Ngươi sẽ không cho rằng vừa rồi ta chỉ nói vậy chứ?”

Rốt cuộc đã sống mấy chục năm, tố chất tâm lý của Lý phụ cũng khá tốt, qua cơn khủng hoảng ban đầu, bây giờ đã tỉnh táo lại, trên mặt không còn sự sợ hãi trước đó, thay vào đó là thêm phần chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play