Huỳnh Hoặc dừng bước lần thứ ba.
Khác với sự hỗn loạn ồn ào ở phía bên kia, hành lang nơi chàng trai tóc nâu đi qua lại rất yên tĩnh. Bức tường màu bạc kéo dài đến mức không thấy điểm cuối, tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống trải.
“Nếu anh chẳng thấy gì cả.”
Huỳnh Hoặc cầm dao găm chỉ vào tên Alpha tóc nâu đang lặng lẽ theo sau mình, giọng cô không mấy thân thiện.
“Thì đừng có đi theo tôi nữa.”
Alpha tóc nâu thần bí mở tay ra, anh ta vô tội nói.
“Cô cũng đi về hướng này à.”
Chân anh rõ ràng dài hơn tôi! Không cần lúc nào cũng giữ khoảng cách năm sáu mét sau lưng tôi đâu!
Người này sau khi đánh nhau xong mà mặt vẫn thản nhiên như không, bây giờ lại bám dính như đuôi nhỏ theo sau cô, nhìn là biết không phải người tử tế!
Huỳnh Hoặc cảnh giác di chuyển về phía trước.
Khi nãy trong lúc nguy cấp, cô nhìn thấy từ người một Beta bắn ra những sợi tơ trong suốt, theo bản năng kéo mạnh mấy sợi ấy, kết quả là đối phương lập tức đau đớn vặn vẹo mặt mày.
[Đó là tinh thần lực…]
Hệ thống yếu ớt lên tiếng. Nó vẫn chưa kịp ổn định lại sau cú sốc từ việc, cô chủ yếu ớt là Omega của nó lại ra tay giết người không chút do dự.
[Đợi cô tán tỉnh thêm vài Alpha nữa, biết đâu có thể phá hủy cả não Beta bình thường ấy chứ… hu hu…]
Huỳnh Hoặc an ủi.
“Không được thì sau này tôi cứ dùng chiêu ‘bá vương cưỡng cung’ cũng được, đừng buồn nữa.”
Tuy nhiên, cô cũng ý thức được rằng nếu đám thuộc hạ của Mai Nhân không giết được cô, có khả năng bọn chúng sẽ tiếp tục truy đuổi. Huỳnh Hoặc phải rời khỏi khu hỗn loạn này càng sớm càng tốt.
Còn cặp song sinh kia…
Nói là chờ một phút, giờ chắc vẫn đang bị kẹt ở đâu đó rồi. Alpha đúng là phường xảo trá!
Trên hành lang dài, Alpha tóc nâu bỗng chớp mắt nhìn về phía cô.
Huỳnh Hoặc liếc anh vài giây, rồi nhanh chóng quay người bước nhanh về căn phòng mà cặp song sinh đã sắp xếp cho mình ban đầu.
Chàng trai bước theo sát bên cô, bước đi nhẹ nhàng, tóc ngắn khẽ lắc theo mỗi nhịp bước, tay đan sau lưng, khom người nhìn cô.
“Không tò mò gì muốn hỏi tôi sao?”
Anh cố tình không che giấu mùi pheromone, mùi cam thoang thoảng như có như không kéo lấy Huỳnh Hoặc, cứ như đang chờ cơ hội tiếp xúc với tuyến thể cô.
Pheromone của Huỳnh Hoặc vốn đã không ổn định, cô nghiêng người tránh sang phía bên kia hành lang.
“Không cần. Tò mò hại chết mèo.”
Chàng trai lại chớp mắt.
“Cô là kiểu người sống theo châm ngôn đó à? Nhưng mà nói cũng không sai, ở nơi thế này thì nên đề phòng vẫn hơn, chỉ là… bị người khác đề phòng nhiều cũng hơi buồn đấy.”
Anh ta không quan tâm Huỳnh Hoặc có trả lời hay không, cứ tiếp tục nói.
So với cặp sinh đôi trầm mặc ít lời, Alpha này đúng là kiểu đối lập hoàn toàn.
Phía trước là một ngã rẽ, Huỳnh Hoặc dựa theo bản đồ định rẽ phải, nhưng còn chưa kịp bước thì đã bị anh ta như xách gà con lên đổi hướng.
“Phòng của cô chắc là bên này.”
Chàng trai nhếch mép cười, tốt bụng nhắc nhở.
“Bản đồ phi thuyền lâu rồi chưa cập nhật. Người ở đây cũng không thông minh lắm.”
Không biết sao cái tên bám theo này lại hiểu rõ đến thế. Huỳnh Hoặc cúi đầu bước về phía cửa phòng.
Dọc đường họ không gặp thêm hải tặc nào. Khi Huỳnh Hoặc định mở cửa bước vào, Alpha phía sau lại đưa tay chống lên cánh cửa.
Anh ta cao hơn cô, tư thế chắn ngang gần như bao phủ hoàn toàn cô. Huỳnh Hoặc hơi khó chịu ngước nhìn, liền thấy trong mắt anh ta hiện lên nét đáng thương như cún con ướt mưa.
“Không mời tôi vào ngồi à? Tôi trông đâu giống người xấu, phải không?”
Anh chỉ vào mặt mình, nhỏ giọng phân bua.
“Cô có muốn tôi giải thích cho cấu trúc thế lực hải tặc trong vũ trụ này không?”
Câu này trúng ngay điểm yếu của Huỳnh Hoặc.
Cô đúng là cần thông tin về lũ hải tặc vũ trụ. Vì từ miệng cặp sinh đôi ít nói kia mà moi được một câu còn khó hơn việc chiếm cả cái phi thuyền này.
Tuy bị ép lên thuyền không khác gì kiểu bá đạo cường thế cưỡng ép yêu, nhưng cô cũng không thể mãi làm chim hoàng yến trong lồng mà chẳng biết gì.
Huỳnh Hoặc đứng ở cửa, có chút nhượng bộ.
“Được. Vậy tên anh là gì?”
Vẻ đáng thương trên mặt chàng trai lập tức biến mất. Anh cười nhẹ, nói từng chữ đầy kiêu kỳ.
“Tên không quan trọng đâu. Trên thế giới có biết bao người trùng tên trùng họ. Tôi có thể là A, cũng có thể là B, gọi thế nào cũng không ảnh hưởng gì cả~”
Huỳnh Hoặc nhìn anh, tay đặt trên chốt cửa sẵn sàng đóng lại bất cứ lúc nào.
“Ngay cả tên mà cũng không chịu nói, thì giữa chúng ta cũng không cần trao đổi gì thêm đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn trong hành lang hắt lên đôi mắt cam nhạt kia, trong khoảnh khắc Huỳnh Hoặc cảm thấy đó như một bầu trời trống rỗng, như chiếc lá rơi xuống trong chiều thu, phiêu lãng trong vô định.
Đúng lúc ấy, ánh mắt anh ta như khựng lại vài giây.
“Cũng đúng… nhưng để tôi nghĩ xem…”
Anh nhìn Huỳnh Hoặc, ánh mắt lướt qua cổ áo cô, rồi cười long lanh.
“Ừm… gọi tôi là Ngài D, được không?”
Huỳnh Hoặc theo ánh mắt anh cúi đầu, liếc xuống cổ áo, một chữ D màu vàng kim được thêu nổi bật.
Quá đối phó!
Tên này còn quá phổ thông, sau này mà muốn tìm lại thì gần như bất khả thi.
Cô nghiêng người cho anh vào phòng, rồi nhìn anh bắt đầu đi loanh quanh.
Ngài D là một Alpha rất kỳ lạ.
“Mai Nhân là con nuôi của thủ lĩnh hải tặc trên con tàu này. Anh ta và con gái ruột của thủ lĩnh đang tranh nhau vị trí cao nhất. Còn cặp song sinh kia là thành viên trung lập, chính là mục tiêu mà cả hai muốn lôi kéo.”
“Mai Nhân và Maria đều là Beta. Cặp song sinh là Alpha khác tôi, nhưng cũng rất giỏi cướp đoạt đấy.”
Anh đưa ngón tay trỏ lên môi như đang nghĩ ngợi.
“Xem ra tình cảnh của cô khá nguy hiểm rồi. Có muốn thử trốn cùng tôi không?”
Chưa đợi Huỳnh Hoặc trả lời, anh ta đã cười: “Đùa thôi~”
Huỳnh Hoặc ngồi phịch xuống ghế, nhìn ngài D cúi người cầm quyển sách đầu giường. Cô bỏ qua lời đùa cuối cùng mà hỏi thẳng.
“Vậy bọn hải tặc vũ trụ này giờ cũng chia phe à?”
“Bingo!”
Ngài D búng tay một cái.
Huỳnh Hoặc nhớ lại trận hỗn chiến vừa rồi, cố gắng phân biệt xem ai thuộc thế lực nào.
Ngài D vẫn rất kiên nhẫn trả lời hết mọi thắc mắc của cô.
“Nói mới nhớ, tôi nghe nói tinh cầu rác rưởi kia xuất hiện một Omega.”
Anh cầm quyển sách Huỳnh Hoặc chẳng hiểu gì, ánh mắt dừng lại ở chữ ký nơi trang cuối.
“Không biết cô có từng gặp qua cô ấy không?”
Huỳnh Hoặc cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp.
Rõ ràng lời anh nói có ẩn ý, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không giải thích rõ. Cô chỉ cúi đầu lật giở tài liệu, mái tóc ngắn màu nâu rũ xuống, kết hợp với động tác hơi cúi người khiến bóng đổ che khuất nửa khuôn mặt.
“… Omega đã biến mất từ rất lâu, tôi cũng không nắm rõ.”
“Vậy à? Nhưng tôi đoán là cô ấy đã bỏ trốn rồi. Chắc chắn phải dùng dược phẩm hoặc miếng dán ức chế để che giấu pheromone của mình, đúng không?”
Anh lo mình nói quá nhiều, lại lẩm bẩm thêm: “Lệnh truy nã sắp tới sẽ không còn bị giới hạn trong các hành tinh rác nữa… Chà, chắc sẽ là một trận hỗn loạn lớn đấy.”
Nếu Huỳnh Hoặc có đuôi, thì giờ chắc chắn nó đã vểnh lên cảnh giác.
Nếu không biết gì, anh ấy chẳng cần thiết phải nói những chuyện này trước mặt cô.
Ngài D cười nhẹ, anh bước đến gần Huỳnh Hoặc, cúi người, nhét món đồ trong tay vào lòng bàn tay cô, sau đó tiện đường rảo bước về phía cửa.
“Thù lao giữ kín bí mật, tôi lấy rồi nhé.”
Ngài D khẽ vẫy vẫy chồng tài liệu trong tay, nhếch mép cười vui vẻ: “Nói chuyện với cô thật sự rất thú vị ~”
Ngài D hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Huỳnh Hoặc.
Cô vuốt nhẹ món đồ trong tay. Là một ống thuốc, hơi nặng tay.
…Là thuốc ngụy trang pheromone Beta.
Huỳnh Hoặc khó khăn thốt lên: “Thế giới bên ngoài thật đáng sợ.”
Hệ thống: 【 Rồi sẽ quen thôi, quen rồi sẽ thấy ổn. 】
Anh vừa rời đi thì cặp song sinh kia đã tới.
Tuế Luật và Tuế Tự, quần áo họ có phần lộn xộn. Ống tay áo của Tuế Tự dính vết máu, trông như vừa trải qua chiến đấu.
Cơ thể họ dường như kiệt sức, trên gương mặt hoàn mỹ của hai người còn dính vài vệt máu chưa kịp lau.
Alpha có ý thức lãnh thổ rất mạnh và tính biệt lập rõ rệt. Trừ khi chiến đấu hoặc bị đe dọa, họ rất hiếm khi để lộ pheromone của mình, vì điều đó có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến bản thân và cả những người xung quanh.
Thế nhưng, pheromone của cặp sinh đôi này lại bắt đầu trở nên mất ổn định.
Alpha nếu chiến đấu trong thời gian dài thường sẽ rơi vào trạng thái như vậy.
Nghiên cứu chỉ ra rằng tuổi thọ của Alpha bị rút ngắn là do thiếu Omega làm bạn đời để trấn an thần kinh đang rối loạn của họ.
Tuế Tự chậm một bước, đi sau Tuế Luật.
Anh nói với anh trai mình: “Xong việc nhớ gọi em.”
Huỳnh Hoặc được đăng ký là bạn đời của Tuế Luật. Theo thói quen chung của các cặp song sinh, Tuế Luật được ưu tiên một số quyền.
Cô chỉ có thể đứng yên nhìn hai anh em họ đã đạt được sự đồng thuận ngầm, và Tuế Luật tiến đến gần.
“Xin lỗi.”
Anh giơ tay đóng cửa lại, giọng nói điềm tĩnh.
“Vì để cô gặp phải chuyện này.”
Huỳnh Hoặc có thể cảm nhận rõ ràng khí chất xâm lược trên người anh. Cô vô thức lùi về sau một bước, nhưng Tuế Luật đã nhanh chóng tiến tới, bế bổng cô lên.
Cánh tay rắn chắc với cơ bắp vừa vặn, từng đường nét tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Điểm đến của cô là giường.
Khi thiếu nữ bị đặt lên nệm, Alpha cũng đè lên theo. Chiếc giường mềm phát ra âm thanh khẽ vì trọng lượng tăng lên.
Ánh sáng chiếu từ trên cao tạo thành bóng tối đổ xuống người họ.
Từ dưới nhìn lên, gương mặt anh vẫn rất điềm tĩnh. Ánh mắt như thể đang nhìn một con cá sắp bị làm thịt, chỉ có đôi má trắng trẻo hơi ửng đỏ làm lộ ra sự dao động của Tuế Luật.
Huỳnh Hoặc giãy giụa: “Tôi… tôi không bán thân! Đừng đánh dấu tôi! Không có nền tảng tình cảm thì tôi thà chết cũng không chịu khuất phục!”
Cô vẫn có thể nhìn thấy những sợi dây tinh thần lực thuộc về Tuế Luật, nhưng đừng nói là kéo căng, ngay cả việc kích thích chúng cũng rất khó khăn.
Trong lúc giãy giụa, cô vô tình đá trúng chân anh, khiến Tuế Luật bật ra một tiếng đau.
“…”
Anh giữ chặt tay Huỳnh Hoặc đang vùng vẫy bên sườn, Alpha hít sâu, vùi đầu vào bên cổ cô, trầm giọng nói.
“Tôi sẽ không đánh dấu.”
Pheromone của cô như có sức trấn an, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến anh thấy dễ chịu. Sự hỗn loạn trong tinh thần dường như cũng được xoa dịu phần nào.
Anh không thể mất kiểm soát.
Tuế Luật cúi đầu xuống.
Anh khẽ ngửi vùng cổ cô, cổ áo tuột sang một bên, để lộ phần cổ với đường cơ bắp nổi bật đầy nam tính của một Alpha.
Xương quai xanh lõm xuống khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ cần giơ tay, Huỳnh Hoặc có thể chạm tới eo anh. Trên người anh vẫn còn vương chút mùi máu, quyện cùng pheromone khiến cô không thể không cảm nhận rõ ràng.
Cảm xúc Omega dành cho Alpha rất phức tạp, thường là sự pha trộn giữa sợ hãi và ngưỡng mộ, và với những Alpha càng mạnh mẽ thì cảm xúc đó càng rõ rệt.
Mái tóc bạc mềm mại của Tuế Luật cọ lên cổ cô. Gặp phải một người đàn ông như thế này, Huỳnh Hoặc… không hề dao động.
Cô cảm thấy mình như đang đi vuốt mèo, rõ ràng lý trí nói không nên làm vậy, nhưng trái tim và cơ thể lại thấy quá đỗi dễ chịu để cưỡng lại.
Tuế Luật bất ngờ nhích người lên.
Anh bắt được ánh mắt của cô, trong đôi mắt phớt hồng ấy là cảm xúc nặng nề, chứa đầy bất mãn khi thấy thứ thuộc về mình bị kẻ khác chạm vào.
“Pheromone khác.”
Anh đưa tay ra sau cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ai đưa cô về?”