Huỳnh Hoặc khiến ngài D phải dọn dẹp không ít rắc rối giúp cô.
Cô gái nhỏ với mái tóc dài màu tím khoai trải ra trên giường, đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm Tuế Luật mà chẳng chút ngại ngùng.
Mùi pheromone của cô có phần giống đào trắng, nhưng không ngọt quá mức.
Nghe Huỳnh Hoặc nói, Tuế Luật dần bình tĩnh lại. Anh khẽ đưa tay, vén tóc mái bên thái dương của cô ra sau tai: “Là tôi sơ suất.”
“Vậy anh có thể giúp tôi đánh tên đó không?”
“Ừ.”
Anh gật đầu rất nhanh.
Huỳnh Hoặc hài lòng. Tuế Luật không phải kiểu người thất hứa.
Dĩ nhiên, như loài mãnh thú thường đánh dấu lãnh địa để thể hiện quyền sở hữu, Tuế Luật dùng pheromone của mình để quét sạch mùi cam quýt nhạt nhòa còn sót lại.
Cảm xúc của anh vốn đã rất trầm ổn, giờ chỉ còn nhẹ nhàng chôn đầu vào gáy cô, như một con mèo trắng lớn đang hít thở thật khẽ.
Hoặc khẽ thở ra nhẹ nhàng.
Chuyện của Ngài D cứ thế mà lướt qua.
Là vì Alpha quá tự tin vào khả năng kiểm soát người khác, nên anh nói gì cô cũng tin sao?
“Alpha ở đây đều rất nguy hiểm, đừng nên tin họ.”
"Nhưng cả anh và Tuế Tự cũng là Alpha."
Huỳnh Hoặc cứ bị vòng eo của anh thu hút ánh nhìn, cô đưa tay kéo áo anh xuống một chút để tránh bản thân bị phân tâm.
“Hai người khác gì họ chứ?”
Tuế Luật khựng lại.
Huỳnh Hoặc biết rõ thân phận đặc biệt của mình, nên mới chọn ở lại phi thuyền hải tặc giữa rác rưởi tinh và vũ trụ thượng tầng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với cô, Ngài D và cặp song sinh kia chẳng khác gì nhau.
Tuế Luật không vì câu nói đó mà nổi giận, ngược lại, anh nghiêm túc trầm ngâm.
Huỳnh Hoặc nhìn vào những vết gợn đang dao động, những đường cong đại diện cho tinh thần lực.
Cô cất tiếng: “Nhưng dù gì thì mình cũng mới quen nhau chưa lâu, anh cũng có thể thử khiến tôi thay đổi cái nhìn mà?”
Sự im lặng kéo dài vài giây.
Tuế Luật nhìn thẳng vào cô, giọng có phần khàn: “Tôi phải làm sao?”
Huỳnh Hoặc giơ tay khẽ nâng mặt anh, đầu ngón tay lướt qua đường viền hàm rồi chạm nhẹ vào tai anh.
Thấy Tuế Luật không kháng cự, cô trượt tay dọc theo cổ anh xuống dưới, chạm qua yết hầu rồi lướt ra phía sau.
Ánh mắt Tuế Luật nhìn cô mang theo một loại thuần túy đầy tính chiếm hữu, như thể chỉ cần cô tiến thêm một bước, anh sẽ mất kiểm soát.
Huỳnh Hoặc chạm đến sau cổ anh, dùng móng tay cào nhẹ hai lần rồi ấn xuống mạnh hơn.
Chỗ yếu nhất trên người Alpha hiện đang nằm gọn trong tay cô. Tuế Luật dần căng thẳng, sống lưng thẳng lên, cúi đầu xuống nhưng vẫn không có hành động gì tiếp theo.
Huỳnh Hoặc hỏi: “Muốn gọi Tuế Tự đến đây không?”
Tuế Luật chôn giấu một chút tư tâm: “……Không.”
Chuyện anh và cô đang làm ở đây, người em song sinh của anh hoàn toàn không biết gì.
Hai anh em từ trước đến nay đều hành động cùng nhau, giờ đột nhiên chia rẽ thế này khiến anh cảm thấy một sự phản bội khó gọi thành tên.
Tuế Luật nhíu mày, cố gắng quẳng thứ cảm xúc phức tạp không thể lý giải ấy sang một bên, chìm vào khoảnh khắc hoan lạc hiện tại.
Những Alpha khác cũng chung sống với bạn đời Beta của mình thế này sao?
Tuế Luật vô thức đưa phần yếu nhất của mình đến gần cô gái không hề có thiện cảm với mình.
Huỳnh Hoặc bị cảnh tượng trước mắt cuốn hút.
Tuy vẫn còn vương chút mùi máu, nhưng tuyến thể sau cổ Tuế Luật lại sạch sẽ bất ngờ, làn da nơi đó so với xung quanh hơi hồng hơn một chút.
Huỳnh Hoặc chỉ vừa mới phân hóa, cũng chẳng có kỹ năng gì gọi là thuần thục với Alpha.
Cô thử dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên chỗ có nhiệt độ khác biệt ấy.
Có lẽ vì kích thích quá bất ngờ, eo Tuế Luật bỗng chùng xuống, anh phát ra một tiếng thở dốc nặng nề, như cố nén lại.
Thấy thế, Huỳnh Hoặc không ngừng lại mà há miệng cắn xuống.
…… Cắn không được.
Quá xấu hổ!
Cô âm thầm há miệng buông ra, trên làn da trắng mịn sau cổ Tuế Luật chỉ còn lại một hàng dấu răng ngay ngắn.
Tuế Luật nghiêng đầu nhìn cô, nơi đuôi mắt đỏ ửng lúc nào không hay, người lúc nào cũng điềm tĩnh như cỗ máy giờ đây lại lộ rõ sự hoang mang, như đang giục cô tiếp tục.
Huỳnh Hoặc cố nén xấu hổ mà cười nhẹ, nhỏ giọng lầm bầm: “Gì chứ, tôi cứ tưởng tuyến thể sẽ mềm cơ.”
Hệ thống chứng kiến cảnh này, thở dài châm biếm: 【 Hiện giờ cô còn non lắm, đối phương là Alpha đỉnh cấp đấy, sao cắn nổi. 】
Không biết lần sau anh còn ngoan ngoãn đưa cổ cho cô cắn nữa không?
Tuế Luật vẫn chưa đánh dấu tạm thời cô bằng cách cắn lại sau cổ.
"Ở khu vực này, cô có toàn quyền tự do hành động."
Tuế Luật cúi đầu sát mặt cô: “Nếu lo thì có thể ở lại. Tôi và Tuế Tự sắp có chuyện phải xử lý… Sẽ không để cô mãi sống trong địa bàn của lũ hải tặc vũ trụ.”
Tuế Tự đang trên đường đến.
Trên chiếc giường mềm mại, hai người họ mỗi người nằm một bên, vây lấy cô ở giữa, nhiệt độ trong chăn dần dâng lên.
Nhưng cuối cùng thì chẳng ai làm gì cả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mình cô.
Pheromone của cặp song sinh gần như phủ kín cả căn phòng như lời tuyên bố chủ quyền, nhưng bất kỳ Alpha hay Beta nào cảm nhận được cũng sẽ không dám bén mảng đến gây rắc rối.
Họ định làm gì chứ?
Tại sao lại nói sẽ không để cô mãi ở lại trên con tàu hải tặc này?
Khi Huỳnh Hoặc còn đang tự hỏi hôm nay nên làm gì, cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Cô đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một Beta nữ, đang cúi đầu nhìn thiết bị trong tay.
Cô ta có mái tóc ngắn gọn gàng, khoé mắt có vết sẹo nhỏ, làn da ngăm, toàn thân tỏa ra khí chất tôi không dễ dây vào, đừng nói chuyện với tôi.
Huỳnh Hoặc theo bản năng muốn đóng cửa lại, nhưng nghĩ hành động ấy quá đột ngột nên đành đứng bên trong chờ đối phương lên tiếng trước.
Nữ Beta không tỏ rõ địch ý, nhưng giọng nói cũng chẳng thân thiện gì.
“Cô là bạn đời của Tuế Luật?”
Huỳnh Hoặc không phủ nhận, chỉ nghiêng đầu nghi hoặc: “Xin hỏi tìm tôi có việc gì?”
Sau lưng cô là căn phòng khép kín, chỉ có thể khoá cửa lại, chẳng có đường trốn.
Cặp song sinh chẳng rõ đã đi đâu. Tối qua cô còn làm cục sạc cho họ lâu như thế, giờ lại chẳng thấy ai đến giải vây.
Nữ Beta tháo găng tay, vươn tay ra như thể hiện thành ý: “Tôi là Maria. Nếu cô biết rõ thế lực trên con tàu này, chắc cũng từng nghe đến danh tôi.”
Ngài D hôm qua có nói đến.
Trên con tàu hải tặc này có hai phe chính, một bên là con gái ruột của thủ lĩnh, bên còn lại là con nuôi, cả hai đều là Beta.
Huỳnh Hoặc không rõ Maria đến vì lý do gì, nhưng vẫn bắt tay cô ta.
Giọng Maria vẫn lạnh lùng: “Nghe nói hôm qua cô giết người của tộc nhân ngư, tôi đến xem thử Beta mà cặp song sinh kia mang về là loại hàng gì.”
Trên thực tế, Maria không quá hài lòng.
Trước mặt là một cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn, gầy yếu, hoàn toàn không giống kiểu người có thể trở thành một đồng đội đáng tin cậy.
Huỳnh Hoặc cũng đang quan sát cô ấy.
Phe Tuế Luật và Tuế Tự trong năm nay là hai thế lực đang tranh giành ảnh hưởng.
Người này... chẳng lẽ không giống những kẻ mê mẩn song sinh khác mà lại có ý định tiêu diệt tận gốc?
Huỳnh Hoặc rút tay lại.
“Không phải ai cũng cần dựa vào Alpha. Tôi muốn quyền kiểm soát con tàu này, không phải để tìm thêm hai cái ông nội cho mình.”
Maria dường như nhận ra sự cảnh giác của Huỳnh Hoặc, bèn hờ hững nói: “Vậy còn cô... tốt nhất nên nói với tôi là cô không có mối tình sâu nặng nào với cặp song sinh kia.”
Huỳnh Hoặc không đáp, chỉ đứng trong khung cửa hỏi: “Tôi nghe nói cô và Mai Nhân không hòa thuận lắm, đúng không?”
Maria nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và khinh bỉ: “Mai Nhân? Cái tên khoe khoang ngu ngốc đó sớm muộn gì cũng chết trong tay tôi.”
Huỳnh Hoặc gật đầu đồng tình, cả hai cô gái đều chìm vào im lặng.
Ngài D từng nói, lão thuyền trưởng có chút quan hệ mờ ám với Mai Nhân, còn Maria thì có lợi thế là thân phận chính thống, bất lợi là Beta và không được sủng ái.
Cô cần thêm sự hỗ trợ từ bên ngoài, mà một người không thuộc phe song sinh như Huỳnh Hoặc lại là lựa chọn khá tốt.
“Vậy nên, cô nghĩ mình có thể thuyết phục tôi?”
Cô là người giết người của Mai Nhân, tất nhiên là kẻ thù của hắn. Mà kẻ thù của kẻ thù thì thường là bạn, dù bản thân Huỳnh Hoặc có thể không đáng tin, nhưng việc Tuế Luật, một kẻ lạnh nhạt như thế lại nhận cô làm bạn đời, cũng đủ để chứng minh sự khác biệt.
“Đúng vậy. Tôi chỉ cần cô không từ chối là được.”
“Nếu đồng ý làm đồng minh, vậy bất kể cô có ích hay không, tôi cũng sẽ cố bảo vệ cô khỏi tay Mai Nhân. Nếu không thì tôi cũng chẳng làm gì, chỉ đứng ngoài cuộc và giữ im lặng thôi.”
Cô ấy là người rất thẳng thắn.
Huỳnh Hoặc thấy chẳng có gì xung đột với bản thân nên gật đầu.
Maria nói: “Đi theo tôi.”
Huỳnh Hoặc: “Hả? Đi đâu?”
“Dẫn cô đi gặp cha tôi.”
Maria cúi đầu nhìn đồng hồ: “Muốn sống sót trên con tàu này, chỉ dựa vào cặp song sinh kia thì không đủ.”
Huỳnh Hoặc thừa nhận cô nói đúng.
Dù sao cô đã đứng đây lâu như vậy mà cặp song sinh kia vẫn chưa ai đến. Nếu Maria thực sự có ý đồ xấu, hẳn đã ra tay từ lâu.
Dù cô có giả làm Beta với pheromone gây cảm giác an toàn, nhưng độ ưu tiên của cô vẫn chưa đủ cao.
Maria là người rất xem trọng thời gian, bước chân cũng nhanh: “Nếu tôi đoán không sai, Mai Nhân giờ chắc đang khóc lóc kể khổ.”
Cô nhanh chóng liệt kê cho Huỳnh Hoặc những nơi có thể và không thể đi trên tàu, mặc kệ Huỳnh Hoặc có nhớ hay không.
“Trước khi lão già chết, đừng đến gần địa bàn của Mai Nhân. Nếu không, không ai cứu được cô đâu.”
“Nhưng tại sao Mai Nhân lại nhằm vào tôi? Tôi là bạn đời của Tuế Luật, chẳng phải còn có Tuế Tự nữa sao?”
Huỳnh Hoặc vừa chạy chậm theo sau Maria, vừa lách qua những hành lang rối rắm như mê cung.
“Cả hai đều giống nhau mà, hắn đâu cần phải treo cổ vào một người.”
Maria dừng bước, nghiêng đầu nhìn Huỳnh Hoặc.
“Theo tôi biết, hai đứa đó cái gì cũng chia sẻ, dĩ nhiên bao gồm cả bạn đời.”
Cô đánh giá Beta vừa lên tàu này từ đầu đến chân, như đang nghĩ xem cô ta sống sót được ở cái hành tinh rác rưởi kia bằng cách nào, và bằng cách nào lên được con tàu này.
“Cô nghĩ khẩu vị của Mai Nhân nhỏ lắm sao? Hai người thì có gì là nhiều.”
Huỳnh Hoặc khẽ "ừ" một tiếng.
Quả là cô quá chủ quan rồi, đánh giá thấp đối phương.
Maria dẫn cô đến trước một cánh cửa. Xung quanh không có bất kỳ căn phòng nào khác, chỉ có các hải tặc vũ trang đầy đủ đứng thành hai hàng làm vệ binh.
Bên trong là nơi ở của lãnh đạo băng cướp vũ trụ, cha của Maria. Dù ông bệnh nặng sắp chết, vẫn nắm giữ quyền lực tối cao.
Maria đứng trước cửa, quét tròng mắt để mở khóa.
“Con tiện nhân đó giết người của tôi, lại còn dụ dỗ người tôi thích chơi ba người một lúc.”
Trong phòng, Mai Nhân làm nũng bằng giọng the thé, nửa người nằm trên giường, ngón tay vẽ vòng trước ngực người đàn ông nằm đó.
“Cha nuôi à, cô ta gần đây cứ khiêu khích quyền uy của hải tặc vũ trụ chúng ta. Hay là giết cô ta đi?”
Huỳnh Hoặc: “……”
Ba người cái gì mà ba người? Tên này còn bịa chuyện được nữa!