Con tàu vũ trụ này là loại hạm cỡ trung, dài khoảng 500 mét, sức chứa lên đến 6000 người.

Hải tặc vũ trụ khác hoàn toàn với quân đội chính quy. Bọn họ không có quy chế nghiêm ngặt, không khí trên tàu khá hỗn tạp và tự do. 

Hiện tại, cả phi thuyền đang chìm trong bầu không khí náo nhiệt đầy hưng phấn, có vẻ họ vừa thắng trận ở hành tinh rác.

Trên đường đi, Huỳnh Hoặc thấy rất nhiều hải tặc đang ăn mừng điên cuồng, ôm bình rượu ca hát nhảy múa. 

Trong số đó, phần lớn là Beta, thỉnh thoảng mới thấy vài Alpha, nhưng những Alpha này vì sắp đến thời kỳ biến động pheromone nên cũng tránh xa đám đông.

Trang phục của đa số đều giống với bộ đồ mà hai người Song Sinh mặc trước đó, ngực áo in tên từng người, nhưng khí chất thì thua xa.

Đây đúng là một đám người xem thường mạng sống. Huỳnh Hoặc thậm chí còn thấy có người đang chơi cò quay nga, có người ngã lăn ra nhưng cả đám xung quanh lại vỗ tay reo hò như trúng thưởng.

“Đừng lại gần bọn họ.” 

Tuế Luật liếc nhìn cô, thấy cô không bị dọa thì lại quay đầu đi.

“Cảnh này sẽ còn kéo dài hai, ba ngày nữa.”

Hải tặc vũ trụ đúng là điên thật. Với bọn họ, sinh mạng chỉ như một món đồ chơi. Huỳnh Hoặc thu ánh mắt lại.

Cô hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đăng ký?”

Tuế Luật đáp: “Đến chỗ Kén.”

Tuế Tự bổ sung: “Chỗ đó là nơi xử lý thông tin.”

Hai anh đều là kiểu người ít nói. Trên đường đi, bước chân và tốc độ của họ y hệt nhau, khiến Huỳnh Hoặc phải bước hai bước mới đuổi kịp một bước của họ, đi khá vất vả.

Ngẩng đầu lên, cô thấy phía sau cổ họ trắng mịn, đuôi tóc bạc dưới ánh sáng mờ có chút lấp lánh, đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước chân, phất qua gáy.

Bất chợt, cô hỏi hệ thống: “Omega có thể cắn tuyến thể của Alpha không?”

Omega đã biến mất hơn trăm năm, Huỳnh Hoặc, một đứa trẻ lớn lên ở hành tinh rác chưa từng tìm hiểu sâu về chuyện này. 

Trên cổ cô vẫn còn dán thuốc ức chế, cũng chẳng rõ liệu có ảnh hưởng gì không.

Hệ thống đáp.

【 Cô đang nghĩ chuyện gì nguy hiểm vậy? Alpha có năng lực khống chế tuyệt đối mà! Có những Alpha mạnh đến mức còn áp chế được cả đồng loại bằng pheromone. Nhưng mà... tinh thần lực của Omega thì... Không đúng rồi! Omega nào lại nghĩ đến chuyện cắn Alpha chứ! 】

Huỳnh Hoặc nghĩ thầm, vậy thì để sau này mình thử xem.

【 Omega mỗi tháng sẽ có một giai đoạn nhạy cảm, cần tiêm thuốc ức chế hoặc để Alpha đánh dấu tạm thời, nhưng dùng thuốc lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Vậy nên tôi khuyên cô tháng đầu cứ ở gần cặp Alpha song sinh này đã. 】

Cô lại thở dài trong lòng, đáng tiếc thật, nếu mình là Alpha duy nhất trên thế giới thì tốt biết mấy.

Lần này, hệ thống im lặng không trả lời.

Hai anh em song sinh dẫn Huỳnh Hoặc đến nơi tên là Kén, trung tâm trao đổi thông tin. Đúng như tên gọi, nơi này trông như một chiếc kén khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung bằng những sợi dây đen.

Người phụ trách đăng ký thông tin dùng ánh mắt quái dị nhìn cô suốt một lúc, rồi mới nhập thông tin của cô vào.

“Trời... Cô là bạn đời của ngài Tuế Luật sao...” 

Cô ta lẩm bẩm, giọng nhỏ như đang tự nói.

“Không thể tin nổi, ngài Mai Nhân mà biết chắc sẽ tức điên.”

Huỳnh Hoặc nghiêng đầu: “Mai Nhân là ai?”

Người ghi thông tin buột miệng: “Cô sắp được gặp rồi, thuyền trưởng...”

Câu nói lỡ miệng vang hơi lớn, khiến cặp song sinh cách đó vài mét đều nhìn sang.

Tuế Tự đưa cây thương nhẹ nhàng xoay một vòng rồi nói với cô gái kia.

“Đừng nói mấy lời thừa thãi.”

Cô ta sợ đến nín bặt.

Huỳnh Hoặc bật cười “ứ” một tiếng, cúi người nhìn cô gái ghi danh, nháy mắt cười tươi.

Sau đó, cặp song sinh lại đưa cô rời khỏi “Kén”.

Trên đường về phòng cũng không yên ả, đám hải tặc dường như đang lên đến đỉnh điểm của cơn say. Trong hành lang vang lên tiếng cười lớn, cùng tiếng bước chân vội vã. Bên cạnh có người hét lên.

“Này! Không phải là Mai Nhân đấy sao? Mới ngửi mùi của hai đứa kia mà đã mò tới rồi à?”

“Ha ha! Có trò vui rồi đây.”

“Khi nào mới lên giường được nhỉ? Mai Nhân! Nhớ phát livestream nha!”

Huỳnh Hoặc tò mò thò đầu ra nhìn.

Một người Beta nam đang đi tới, giày cao gót gõ lạch cạch, ăn mặc hở hang đầy phong tình. Trên mặt hắn trang điểm dày, mắt kẻ hồng nhạt, hàng mi giả dày cộm, tổng thể trông rất lòe loẹt.

Hắn ta bước đi uyển chuyển, eo lắc liên tục theo nhịp chân.

Dù đã được cặp song sinh che chắn, nhưng màu tóc của Huỳnh Hoặc quá nổi bật, muốn làm ngơ cũng khó.

Mai Nhân nhìn thấy cô, lập tức trợn tròn mắt. Hắn ta nheo mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, rồi hừ lạnh, quay sang Song Sinh với gương mặt vui vẻ lạ thường.

“Tôi đợi hai người lâu rồi đấy.”

Tuế Luật và Tuế Tự gần như đồng thời lùi về sau một bước.

Mai Nhân như rắn nước dán người lên, giọng ẻo lả: “Hai người không muốn đến dự tiệc ăn mừng chiến thắng à? Vui lắm đó~”

Tuế Luật né bàn tay đang muốn sờ vào ngực mình, ánh mắt lạnh như băng mang chút cảnh cáo. Ngay cả Tuế Tự, người vẫn luôn điềm tĩnh cũng nhíu mày, gân thái dương giật nhẹ, rõ ràng đang cố nhẫn nhịn.

“Beta xinh đẹp đáng yêu như tôi mà các anh không muốn đánh dấu sao?”

Có tên hải tặc đứng ngoài cười hô lên.

“Mai Nhân à, chắc phải đổi mục tiêu khác thôi!”

Dù nhân loại giờ đã phân hóa thành Alpha và Beta, nhưng gu yêu đương vẫn thiên lệch rõ ràng. Mai Nhân dụ dỗ hai người họ bao lâu nay vẫn chẳng thành.

Mấy tên hải tặc say khướt cười vang, còn Mai Nhân thì hừ lạnh một tiếng.

“Đừng nói với tôi là các anh không muốn nhé?” 

Hắn ta uốn éo đôi môi đỏ rồi liếc xéo một cái.

“Ai mà cưỡng lại nổi hai Alpha như Tuế Luật và Tuế Tự chứ?”

Tuế Luật đặt tay lên vai Huỳnh Hoặc, nhẹ nhàng đẩy cô ra sau lưng, ghé tai cô thì thầm.

“Đừng để ý đến cậu ta.”

Ngay lập tức, Huỳnh Hoặc cảm nhận được vô số ánh nhìn không thiện cảm bắn về phía mình.

Cô cũng hiểu rõ ác ý đó đến từ đâu. Ở nơi này, người ta càng coi trọng kẻ mạnh. Từ ngoại hình đến pheromone, cô đều yếu ớt. Bị xem thường cũng là điều dễ hiểu.

Âm thanh hỗn loạn của đám đông dần lắng xuống, khi bầu không khí như rơi vào đáy vực, một tên hải tặc vũ trụ không nhịn được lên tiếng.

“Này! Tao ngứa mắt tụi bây cứng đầu từ nãy giờ rồi đấy, muốn đánh một trận không?”

“Đánh chứ! Hồi nãy chưa đã tay đâu!”

“Tuế Luật với Tuế Tự năm nào cũng đổi, đừng làm rùa rụt đầu nữa đi ha ha!”

Đám hải tặc vũ trụ không biết từ lúc nào đã vây lại, cảm xúc bị kích động, pheromone vốn ổn định lập tức chuyển hướng sang trạng thái nguy hiểm.

Khi bọn hải tặc vũ trụ bắt đầu cuồng loạn là lúc mọi chuyện trở nên nguy hiểm. Rượu, thuốc, những cơn hưng phấn khiến tinh thần họ trở nên bất ổn. Bình thường không dám chọc người ta, giờ lại muốn gây sự cho bằng được.

Đám Alpha chen lấn xông lên, xoa tay, khí thế hầm hầm.

Tuế Luật thấy Huỳnh Hoặc bị pheromone áp chế đến tái mặt.

Tuế Tự, người chịu trách nhiệm thay đổi trật tự năm nay, tháo con dao găm bên hông. Vỏ bạc ánh lên dưới ánh đèn, anh đưa nó cho Huỳnh Hoặc.

Tóc anh gần như cùng màu với dao, hàng mi rũ thấp, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.

“Chờ bọn tôi một phút. Đứng sang bên.”

Huỳnh Hoặc gật đầu. Cô suýt bị các loại pheromone làm cho nghẹt thở, cố gắng lùi về phía bức tường để đứng dựa vào.

Trận hỗn chiến nổ ra ngay sau đó, tiếng đấm vang lên rõ mồn một khiến cô phải nhăn mặt.

… Có khi nào ở cái hành tinh rác này còn an toàn hơn không?

Cô vừa nghĩ, thì một bàn tay móng đỏ dài bất chợt vươn ra từ phía sau.

“Sao em lại trốn ở đây vậy?” 

Một tên hải tặc vũ trụ với vẻ ngoài ẻo lả đè lên vai Huỳnh Hoặc, sau lưng còn vài kẻ giống hắn đang cười khúc khích.

“Đừng sợ cưng à, anh dịu dàng lắm. Không như đám ngu thích chém giết kia đâu.”

Huỳnh Hoặc giãy ra, nhưng không thoát khỏi tay hắn.

Hắn dùng lực đẩy cô vào một căn phòng gần đó, sức mạnh quá lớn khiến cô suýt ngã dúi dụi.

Thấy dáng vẻ lúng túng của cô, hắn nhoẻn miệng cười, lớp son đỏ càng lộ rõ.

“Mệt mỏi quá phải không?” 

Gương mặt méo mó vì thù hằn, hắn rít qua kẽ răng.

“Đừng tưởng mở chân ra là họ sẽ đánh dấu cô. Loại Beta rẻ tiền như cô đầy rẫy trong tinh hạm này, đừng giả bộ đáng thương. Vô dụng thôi.”

Huỳnh Hoặc phủi vai, thở dài khi bị đẩy vào căn phòng. 

“… Tôi cũng đâu có muốn tới. Là bọn họ ép tôi vào đây.”

Tên hải tặc nheo mắt, lòng đầy tức giận khi bị khiêu khích.

Hắn khoanh tay nhìn ra sau: “Giữa cảnh cuồng loạn thế này, có chết một người cũng chẳng ai biết. Mày vào đi.”

Người của hắn chỉ là một Beta, mặt mũi xem ra không tệ.

Tên đó huýt sáo, cười đểu: “Nhanh lên, đừng để tao thấy mặt con kỹ nữ này lần nữa.”

Tên Beta kia vào phòng, đóng và khóa cửa lại từ bên trong.

“Tiếc thật.” 

Hắn liếm môi: “Hai tên kia giết nhanh quá. Nếu không tao còn được chơi thêm chút nữa.”

Huỳnh Hoặc quan sát Beta kia.

Chắc là hắn nghĩ cô không đe dọa nổi mình nên không mang theo vũ khí. Với Beta, pheromone gần như chẳng có lực công kích.

Thực ra, nếu cô có thể sống sót ở hành tinh rác tới giờ, thì không phải là không có kỹ năng. Ít nhất, cô biết chạy.

Huỳnh Hoặc tránh được cú chụp tay của hắn, nhưng hắn khỏe hơn hẳn cô, một thiếu nữ thiếu dinh dưỡng. Tốc độ và sức lực của hắn cao hơn cô một bậc.

Cô liên tục lùi lại, thân hình mảnh mai lảo đảo khiến Beta kia càng thêm hứng thú.

Hắn định túm tóc cô, nhưng Huỳnh Hoặc lùi lại, va vào tủ bát. Một loạt đồ vật rơi xuống, chắn tầm nhìn.

Ngay khoảnh khắc đó, Beta cảm thấy đầu mình như bị búa tạ nện vào, rồi có thứ gì đó nghiền nát bên trong não hắn.

Hắn cố lắc đầu để giữ tỉnh táo, nhưng ngay sau đó, cổ hắn đau nhói.

Huỳnh Hoặc rút dao và chém một nhát thẳng vào cổ hắn.

Beta mở to mắt sững sờ.

Cô ra tay rất chuẩn, dao cắm thẳng vào cổ hắn. Máu tuôn ra như vỡ ống.

Trong đầu hệ thống gào lên: 【A A A A cô đang làm gì vậy! Omega sao có thể làm chuyện dơ bẩn thế này!!】

Tên Beta ngã gục, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi.

Gần như ngay khi rút dao, một cánh cửa phụ trong phòng bật mở.

Phòng này thông với phòng bên cạnh. Cửa mở ra, phía kia yên tĩnh hơn rất nhiều, một bóng người đang đứng đó. Trong phòng không có đèn, ánh sáng ngược khiến mặt anh không rõ, chỉ thấy đuôi tóc nâu hơi cong.

Huỳnh Hoặc cúi nhìn con dao trong tay, rồi ngẩng lên nhìn anh Alpha tóc nâu đang đứng ở cửa.

Bốn mắt chạm nhau, sự im lặng lan ra.

Máu vẫn nhỏ xuống từ lưỡi dao. Thiết kế dao rất tốt, máu không bám lại, nhỏ tí tách xuống sàn.

【A A A A cô hành hung còn bị phát hiện! Hình tượng của cô!!】

Huỳnh Hoặc khẽ há miệng, định biện minh gì đó, thì chàng trai kia đột nhiên lùi một bước, bước hẳn ra ánh đèn.

“Lạ thật.” 

Đôi mắt anh sáng rực như đá quý, khóa chặt ánh nhìn vào Huỳnh Hoặc. Đuôi mắt khẽ cong lên nụ cười nhẹ, khuôn mặt non nớt như vô tội.

“Sao tôi chẳng thấy gì cả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play