“Chúc mừng Hạ Lăng Phong đã đạt trình độ kiến thức của học sinh lớp 2, phần thưởng là…”

Hệ thống bắt đầu phát phần thưởng định kỳ. Từ lớp 1 cho đến lớp 12 đều được nhận quà.

Chỉ riêng điểm thưởng đã được 120.000, tiền mặt là 12 triệu, rau củ thịt bò gì cũng được nhân 12 lần.

Nói cách khác, Hạ Lăng Phong chính là một cổ phiếu tiềm năng—chỉ cần cậu bé tiến bộ, hệ thống sẽ tiếp tục thưởng cho Thẩm Vi.

Thẩm Vi có cảm giác như được con nuôi của mình “gánh team” luôn rồi!

Nhờ nỗ lực của Hạ Lăng Phong, cộng thêm việc Nhà trẻ Mãn Thiên Tinh đã bước đầu đi vào quỹ đạo, điểm cống hiến và điểm tích lũy của Thẩm Vi đã tăng vọt lên đến 320.000!

Chỉ cần thêm 180.000 nữa là có thể mở khóa thương thành.

Hệ thống nói, đến lúc đó sẽ có thêm rất nhiều đồ tốt.

Thẩm Vi hào hứng kéo Hạ Lăng Phong lại, hôn “chụt” một cái lên má cậu bé. Cậu nhóc lập tức đỏ mặt: “Chị…”

Hạ Lăng Phong là một nhóc trai dễ thương lại đẹp trai.

Thực sự khiến người ta không thể không thích.

Thẩm Vi ban đầu chỉ định thơm một cái thôi, nhưng da của nhóc mềm mềm như thạch, thơm một cái là nghiện luôn!

Cô hôn thêm mấy cái nữa, đến khi hai má cậu nhóc đỏ như quả cà chua mới chịu dừng lại.

Sau đó cô dẫn bé đến nhà ăn ăn chút gì đó. Hạ Lăng Phong vốn sống khổ nên cho dù đồ ăn ở nhà ăn không ngon cũng sẽ ăn hết sạch sẽ trên đĩa.

Nhưng ở với Thẩm Vi lâu, cậu bé cũng bắt đầu biết góp ý nhỏ nhẹ: “Cái này không ngon bằng chú Lưu nấu.”

Thẩm Vi cười: “Em mà nói với chú Lưu vậy, chắc chú vui lắm!”

Đầu bếp Lưu rất thích Hạ Lăng Phong mà.

Hạ Lăng Phong gật đầu: “Vậy lần sau em sẽ nói với chú ấy.”

Hai người ăn xong, chép thời khóa biểu, nói với nhau chỉ cần có tiết của Giáo sư Lưu thì sẽ đưa bé tới học.

Thẩm Vi còn muốn đưa bé đi dạo thêm quanh khuôn viên trường xinh đẹp này.

Tuy trường tư hạng ba vốn không có nhiều tài nguyên cho học sinh như các trường lớn…

Nhưng nơi này không thiếu tiền.

Toàn bộ khuôn viên được xây dựng cực kỳ đẹp mắt.

Trong lúc hai người còn đang đi dạo, hệ thống đột nhiên phát cảnh báo khẩn cấp, bảo Thẩm Vi lập tức quay về—Nhà trẻ Mãn Thiên Tinh đang bị người khác tấn công!

Thẩm Vi nghe xong không yên lòng được nữa, vội vã bắt taxi đưa nhóc trở về.

Vừa về đến nơi đã thấy một phụ nữ trung niên, đi giày đế cao 8cm, đang đứng trước cổng Nhà trẻ Mãn Thiên Tinh lớn tiếng chửi mắng!

Người phụ nữ này nhìn cũng được, nhưng không hiểu sao nhìn một cái là biết ngay không phải người hiền lành gì.

Lúc này bà ta đang chỉ vào cô giáo Đường mắng xối xả: “Con hồ ly tinh kia, mày dụ dỗ ai đấy? Hay là bồ nhí mày mở cái nhà trẻ Mãn Thiên Tinh này hả?”

“Chả trách lúc còn làm ở chỗ tao chẳng chịu làm tử tế, thì ra là sớm đã tìm đường lui rồi!” Giọng điệu vừa chua ngoa vừa mỉa mai.

Mặt cô Đường đỏ ửng vì tức: “Cô đừng có vu khống!”

Cô Đường làm giáo viên mầm non bao nhiêu năm nay, luôn dịu dàng, thân thiện, chưa từng nói tục với ai, thành ra bị chửi cũng chỉ biết bảo người ta ngừng lại.

Các đồng nghiệp khác cũng muốn giúp, nhưng ai nấy đều là người văn minh, lần đầu gặp cảnh bị một phụ nữ đến làm loạn, chẳng biết xử lý sao.

Người đàn bà kia như thể cố tình gây chuyện, thấy mọi người cứng họng thì càng vênh váo.

“Tưởng gì chứ? Chỉ là cái nhà trẻ rác rưởi, không kiếm được tiền là đáng đời! Dám kiện tao à? Tao cho mày không lấy nổi một đồng! Tao có người chống lưng!”

“Học phí chỉ có 260 tệ mà cũng ra ngoài tuyển sinh, toàn chiêu mấy đứa nghèo, chẳng có tí giá trị nào!”

Dù nói vậy nhưng bà ta biết rõ 260 đồng này ảnh hưởng đến nhà trẻ bên bà ta không nhỏ.

Trước đây họ thu từ 2.800 đến 3.500 một suất, rất nhiều người đăng ký. Giờ thì nhiều phụ huynh bắt đầu chần chừ.

Ảnh hưởng đến tiền bạc là chuyện lớn, bà ta càng nghĩ càng tức, biết rõ tính cô Đường dễ bắt nạt nên mới sang đây kiếm chuyện.

Thẩm Vi tức giận: “Đây không phải nơi cho bà làm loạn, nếu còn tiếp tục tôi sẽ báo công an. Giữa bà và cô Đường đã giải quyết xong tranh chấp, bây giờ bà tiếp tục chửi rủa là xúc phạm nhân phẩm!”

Nhưng cái loại người chuyên chửi bới thì đâu có quan tâm đến chuyện nhân phẩm gì chứ!

Không biết từ lúc nào, bé Ninh Phúc Bảo đã chạy ra ngoài. Tuy chỉ là một bé con, nhưng vẫn cố dùng cách của mình để bảo vệ cô giáo Đường: “Cô giáo Đường không phải người như vậy!” Nói xong thì bật khóc nức nở.

Cô Đường xót xa ôm lấy bé, bé khóc đến khàn cả giọng.

Người đàn bà kia càng hung hăng, nhưng đúng lúc ấy, một chậu nước rửa bát từ trên trời giội thẳng xuống đầu bà ta. Bên trong là nước rửa nồi, trứng thối, rau thừa, dầu mỡ—dính đầy người bà ta, khiến bà ta sững sờ đứng hình.

Người đổ nước là Hạ Lăng Phong.

Cậu kéo Ninh Phúc Bảo lại, nói: “Từ nay đừng khóc nữa, chúng ta phải phản kháng lại!”

Gần đây cậu chăm nhảy dây rèn luyện, từ một “gà yếu” biến thành nhóc con khỏe mạnh, đổ cả chậu nước cũng chẳng hề gì!

Vừa rồi hỗn loạn quá, Thẩm Vi chỉ mải cãi với mụ kia nên không để ý đến Hạ Lăng Phong.

Nhưng mà công nhận, cú đổ nước này… hiệu quả kinh khủng thật.

Người đàn bà kia đứng đực ra.

Đúng lúc đó, bác sĩ Lục lên tiếng: “Tất cả lời cô đe dọa vừa nãy, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Đến lúc kiện sẽ có bằng chứng rõ ràng.” Người văn minh thì có cách của người văn minh.

Mụ kia ngoài miệng thì cứng, nhưng thật ra chưa từng bước vào phòng xét xử lần nào.

Pháp luật không phải trò đùa.

Nghe Hạ Lăng Phong nói xong, Ninh Phúc Bảo cũng muốn theo cậu đi lấy thêm nước rửa chén!

Thẩm Vi dở khóc dở cười—đúng là phản diện có khác.

Dù còn nhỏ nhưng tính cách phản diện đã bắt đầu bộc lộ. Không bao giờ chịu thiệt, còn biết kéo đồng đội đi cùng, dụ dỗ cả nhóc ngoan như Ninh Phúc Bảo vào “con đường bất lương”.

Người đàn bà kia thấy vậy thì không dám đứng lại nữa.

Nếu người lớn làm thì còn có thể kiếm cớ đòi tiền, nhưng bị trẻ con dội nước thế này thì chỉ thấy xấu hổ chết đi được, lớp trang điểm lem luốc, đứng trước bao ánh nhìn, chỉ thấy mất hết mặt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play