Mụ đàn bà từ trước tới nay chưa từng mất mặt như vậy, mụ chanh chua hất cằm hằm hằm nói:

“Cứ đợi đấy cho bà!”

Nói xong liền cụp đuôi chạy mất.

Mọi người xúm lại an ủi cô giáo Đường:

“Cô đừng để bụng lời loại súc sinh đó.”

Cô giáo Đường mắt đỏ hoe, cảm ơn sự quan tâm của các đồng nghiệp.

Nhưng trong lòng Thẩm Vi lại đang nghĩ đến một chuyện khác.

Bác bảo vệ nhất định phải sớm vào làm, không thể trì hoãn được.

Quả nhiên gần đây danh tiếng nhà trẻ Mãn Thiên Tinh đã vang xa, bắt đầu đụng chạm đến “miếng ăn” của kẻ khác, cô nhất định phải phòng ngừa từ sớm.

Trong một căn phòng nhỏ chật hẹp và u ám, một người đàn ông què chân đang ngồi trước bàn.

Ống quần bên phải của hắn trống rỗng, chiếc chân giả bằng gỗ đặt cách đó không xa.

Chiếc chân giả này đã cũ kỹ lắm rồi, thật ra sớm nên thay cái mới.

Mà hiện nay kỹ thuật y học đã phát triển vượt bậc, chân giả sinh học mô phỏng đã không còn là thứ xa xỉ.

Chỉ cần có đủ tiền, thậm chí chân giả còn có thể biến đổi hình dạng, độ thoải mái khi đeo cũng được cải thiện rất nhiều.

Nhưng chân giả bằng gỗ thì rõ ràng không hề thoải mái gì cho cam.

Trong sân, một nhà đang cãi nhau om sòm.

Chỉ nghe thấy em dâu hét lên:

“Lý lão Nhị, anh nghe cho kỹ đây! Nếu anh còn nuôi cái đồ phế vật ấy nữa, tôi sẽ ly hôn!”

“Thế anh biết làm sao? Anh ấy là anh trai anh mà…”

Cha mẹ già ở ngoài cũng góp lời:

“Thôi mà, đều là người trong một nhà, đừng chấp nhặt quá…”

“Trước kia tôi không chấp, nhưng bây giờ là bao nhiêu năm rồi hả? Giờ chúng ta nuôi nó thì sau này con tôi, cháu tôi cũng phải nuôi à? Thế thì thà tôi ly hôn còn hơn, ít ra không bị anh ta liên lụy!”

Giọng em dâu sắc như dao cạo.

Mọi người đồng thanh diễn kịch như một vở tạp kỹ rẻ tiền.

Họ cố ý nói thật to, để người trong phòng nghe rõ mồn một – chính là nói cho hắn nghe.

Người trong phòng tên là Lý Nghĩa, năm nay bốn mươi tuổi, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười giễu cợt.

Giờ thì chê hắn tàn tật rồi sao?

Hắn từng là Chiến Vương khi còn tại ngũ.

Sau đó gặp tai nạn mới phải giải ngũ.

Nhưng tai nạn ấy khiến đơn vị phải bồi thường cho hắn hơn năm mươi vạn.

Cộng thêm lương hưu và trợ cấp mấy năm qua, cũng gom đủ hơn trăm vạn.

Số tiền đó, đủ để chữa chân cho hắn.

Nhưng khi ấy, cha mẹ lại van xin hắn đưa tiền cho em trai lấy vợ.

Sau đó lại bày đủ trò đáng thương để moi tiền.

Giờ thì Lý Nghĩa chẳng còn một xu dính túi, mỗi tháng chỉ còn vài trăm đồng trợ cấp, cả nhà lập tức bắt đầu thay đổi sắc mặt, tìm đủ cách đuổi khéo hắn!

Trước kia còn giả vờ, giờ thì trắng trợn nói toạc ra rồi.

Cha mẹ hắn không ngăn cản.

Người em trai ngoài miệng nói nghe có vẻ đạo nghĩa, nhưng nếu không có sự đồng ý của gã, sao mọi chuyện lại dám làm rùm beng thế?

Cả nhà đều đang cố đẩy hắn ra khỏi cái tổ này.

Thế thái nhân tình, lạnh nhạt bạc bẽo.

Đây là cha mẹ, là em trai ruột thịt đấy.

Khi xưa hắn còn vinh quang, cha mẹ, anh em đều hãnh diện gọi tên hắn, giờ thì… tất cả đã thay đổi.

Cha mẹ, em trai – không ai là không thực dụng!

Đây là nơi hắn đã sống hơn bốn mươi năm, vậy mà từng người từng người đều muốn đuổi hắn đi.

Dù tàn phế, dù già yếu, Lý Nghĩa vẫn là người có cốt khí.

Hắn đeo chiếc chân gỗ cứng nhắc kia vào, tập tễnh đi ra ngoài.

Cả nhà đang cãi nhau ầm ĩ, thấy hắn ra liền câm bặt.

Lý Nghĩa nói:

“Tôi sẽ rời khỏi nơi này. Từ nay về sau, các người cứ xem như không có người anh này, không có đứa con trai này.”

Những trò hề trước đây của họ, thực sự đã khiến hắn đau lòng.

Số tiền một trăm vạn đổi lấy bằng cả tính mạng của hắn, cứ xem như là báo đáp cha mẹ một lần cuối.

Xem như đã trả xong hết thảy tình nghĩa với cha mẹ và em trai ở kiếp này.

Dù sao, hắn sống không thẹn với tổ quốc, cũng không thẹn với gia đình!

Màn kịch cha mẹ và em trai vừa diễn, thật ra chính là để ép người con cả phải lên tiếng.

Nhưng giờ hắn đã thật sự nói ra rồi, trái lại, bọn họ lại thấy chột dạ.

Cha hắn quát lên:

“Con nói gì thế hả? Người ngoài nghe thấy thì em mày còn ngẩng đầu lên được nữa không?”

Lý Nghĩa lạnh lùng nhìn cha:

“Con chỉ nói vài câu mà nó đã chịu không nổi, vậy thì con thu lại lời vừa rồi, mọi người cứ tiếp tục sống như trước đây là được.”

Nói xong xoay người định quay vào phòng.

Cha hắn nghẹn họng, tức đến mức thở không ra hơi:

“Con đang giận dỗi với cha đấy à?”

“Không có, chỉ là muốn nói cho ông biết – sau này, tôi không còn là con của ông nữa.”

Gã em trai từ trước đến nay luôn có cảm giác vượt trội so với anh, nhưng vừa rồi trong chớp mắt đó, gã lại cảm thấy hoảng hốt – như thể người anh trai mà gã từng quý mến, thật sự sắp biến mất khỏi cuộc đời này.

Lúc này, cô em dâu lại xen vào châm chọc:

“Ơ kìa, miệng thì cứng lắm, đừng có lát nữa lại quay về đòi chúng tôi nuôi dưỡng đấy nhé!”

Lý Nghĩa nổi giận thật sự:

“Đủ rồi! Tôi nói được thì làm được! Sau này cha mẹ cũng giao cho các người nuôi! Đừng có đến tìm tôi nữa!”

“Đi tìm anh làm gì? Đến bản thân còn không nuôi nổi. Thôi được, nói rồi thì cứ thế đi. Anh là vì nước mà què chân, nhà nước tự khắc sẽ nuôi anh, chúng tôi chẳng thèm bám víu gì đâu!”

Em dâu được đà lấn tới.

Rồi lại nói tiếp:

“Anh đã quyết đi rồi, phòng này để lại cho Tiểu Vỹ nhé!”

Chỗ họ ở chỉ là mấy gian nhà cũ nát, mà coi như bảo vật, sợ hắn chiếm mất.

Lý Nghĩa trong lòng càng thêm khó chịu:

“Cô yên tâm, tôi không thèm tranh giành một tấc đất nào. Đã dứt thì dứt sạch, các người viết cho tôi một văn bản, tôi lập tức dọn đi.”

Em dâu nhanh chóng giục:

“Viết! Mau viết cho hắn!”

Sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một.

Thế là cả nhà viết giấy cắt đứt quan hệ, từng người lần lượt điểm chỉ vào, còn gọi cả hàng xóm làm chứng!

Ngoài sân, người dân xung quanh nghe xong chỉ biết thở dài:

“Đều là vì tiền mà ra cả.”

Cũng có người trách mắng cha của Lý Nghĩa:

“Ông hồ đồ thật đấy! Nhẫn tâm đoạn tình với đứa con xuất sắc, quay sang nuông chiều đứa bất hiếu, không sợ bị quả báo à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play