Lão Lưu xưa nay chưa từng dạy trẻ con nhỏ như vậy, không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Tuy rằng số lần Hạ Lăng Phong lên lớp không nhiều, nhưng cậu biết rõ phải kính trọng thầy cô. Mỗi lần chạm phải ánh mắt của giáo sư Lưu, cậu đều ngồi thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang rất muốn học hành đàng hoàng, dáng vẻ ấy khiến không ít anh chị sinh viên lớn tuổi hơn cũng phải “tan chảy”.
Không rõ giáo sư Lưu đang nghĩ gì, nhưng ông không đuổi hai người ra ngoài, mà ngược lại bắt đầu giảng bài một cách rất nghiêm túc.
Bài giảng là hàng loạt công thức, lý thuyết và cách tư duy giải bài. Phần này hơi khô khan, khiến phần lớn sinh viên cảm thấy chán ngán. Dù có mặt trên lớp, nhưng tâm trí lại chẳng biết đã bay đi phương nào. Người thì cúi đầu chơi điện thoại, người thì nằm bò ngủ trên bàn.
Người ta vẫn hay đùa, buổi học toán là thời gian ngủ ngon nhất trong tuần.
Chỉ cần không ngáy to làm ảnh hưởng người khác là được.
Giáo sư Lưu giảng một hồi rồi phát hiện… chẳng ai thèm nghe.
Giảng đường bậc thang có đến 120 chỗ ngồi, gần như kín hết.
Vậy mà ai nấy đều bận chuyện của mình.
Giáo sư Lưu hơi khựng lại, cơn tức bốc lên, nhưng rồi ông phát hiện vẫn có người nghe ông giảng—là đứa trẻ năm tuổi kia.
Đôi mắt nhỏ ấy cứ chăm chú dõi theo từng dòng suy nghĩ của ông, rõ ràng là đang hiểu bài.
Giáo sư Lưu ngừng nói, nhưng không ai trong giảng đường phát hiện ra—ai nấy vẫn tiếp tục ngủ, tiếp tục bấm điện thoại như thể không có chuyện gì.
Giáo sư Lưu im lặng giây lát, rồi lại tiếp tục giảng bài.
Phải công nhận, bài giảng của ông rất hay.
Giảng sâu mà dễ hiểu, lồng ghép cả những kiến thức đã học từ trước.
Dù dạy toán bậc đại học, nhưng ông cố tình đưa vào các điểm kiến thức tầm trung học phổ thông, giảng thật dễ để sinh viên hiểu.
Nào ngờ, tâm huyết của ông lại bị phớt lờ.
Dù vậy, ông vẫn là thầy, đã đứng trên bục thì phải xứng đáng với vị trí đó.
Ông cố gắng diễn giải từng chút một—mà với Hạ Lăng Phong, điều đó thật tuyệt vời.
Cậu bé đang ở giai đoạn hấp thụ kiến thức như bọt biển, lại phát hiện ra mình hiểu được những điều thầy giảng, lòng nhiệt huyết lập tức bốc cao. Ánh mắt của người học và kẻ không học là hoàn toàn khác biệt.
Giáo sư Lưu chợt thấy buồn cười.
Người duy nhất nghiêm túc nghe giảng lại là đứa bé năm tuổi.
Ông vừa buồn cười vừa hiếu kỳ—đứa trẻ này thật sự hiểu được sao?
Không kiềm chế được, ông gọi cậu bé dậy, muốn kiểm tra xem nãy giờ cậu có nghe thật không. Ông chỉ định hỏi chơi thôi, không thực sự yêu cầu cậu giải bài.
Những sinh viên trong lớp thấy thầy gọi nhóc con lên bảng thì lập tức tỉnh táo hẳn. Có người còn đăng lên diễn đàn trường:
“Đến rồi đến rồi, lão Lưu sắp solo với trẻ con rồi nè!”
Dưới bài viết, sinh viên tuy học hành chẳng ra gì, nhưng hóng chuyện thì chẳng ai buồn ngủ nữa.
Hạ Lăng Phong đứng dậy, lặp lại câu hỏi mà giáo sư Lưu vừa đưa ra, rồi dùng giọng non nớt của mình trả lời luôn.
Lúc đầu giáo sư Lưu còn mỉm cười gật đầu, nhưng càng nghe mặt ông càng nghiêm lại—câu trả lời của cậu bé… đúng! Mà đoạn này ông còn chưa giảng đến!
Không thể nào!
Ngay cả giáo sư Lưu cũng hơi ngẩn người, lập tức hỏi thêm về cách giải.
Hạ Lăng Phong có hơi căng thẳng. Nhất là khi đứng lên, ánh mắt của cả giảng đường đều đổ dồn về phía cậu. Áp lực như núi đè.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thẩm Vi, cậu bé lập tức lấy lại tinh thần.
Giọng non nớt của cậu giải thích từng bước trong suy nghĩ của mình.
Giáo sư Lưu càng nghe càng sáng mắt:
“Ngồi xuống đi.”
Đúng là có người nghe bài giảng của ông thật, lại còn là một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy.
Chỉ một lần trổ tài nho nhỏ của Hạ Lăng Phong đã giúp ông quét sạch tâm trạng u ám suốt buổi.
Rất nhanh sau đó, chuông tan học vang lên, cả lớp nhìn nhau ngơ ngác.
Mọi người vẫn chưa rõ câu trả lời của cậu nhóc có đúng không, nhưng thấy giáo sư không làm khó thì cũng vội vàng đăng bài mới:
“Không ngờ nhóc con giải được thiệt nè!”
Tan học, giáo sư Lưu liền gọi Hạ Lăng Phong và Thẩm Vi vào văn phòng.
Ông vừa nhìn cậu vừa hỏi:
“Cháu năm nay mấy tuổi rồi?”
“Dạ, cháu năm tuổi.”
“Cháu từng học toán à?”
“Cậu bé gật đầu.”
“Cháu có thích toán không?”
Cặp mắt cậu sáng rực lên, lại gật đầu cái rụp.
Giáo sư liền đưa ra một bài toán cấp THCS, cậu bé giải được, trình bày rõ ràng từng bước.
Lúc này giáo sư thật sự kinh ngạc. Nếu không tận mắt thấy cậu giải, có khi ông còn tưởng mình hoa mắt.
Sau đó ông tiếp tục ra bài khó hơn, có nội dung của cấp THPT, vậy mà Hạ Lăng Phong vẫn giải đúng!
Giáo sư Lưu không giấu nổi vẻ bất ngờ!
Thẩm Vi ở bên nhẹ nhàng nói:
“Em ấy thích toán, nên em đưa theo học ké, không làm phiền thầy chứ ạ?”
Rồi cô đưa thẻ sinh viên cho thầy xem.
Giáo sư Lưu nhìn cậu bé, mắt sáng rỡ:
“Tốt! Từ nay cháu cứ đến lớp thầy nghe giảng thoải mái!”
“Thật ạ? Cảm ơn thầy giáo!”. Giọng cậu bé ngọt như đường.
Giáo sư Lưu cười:
“Cháu học cho giỏi vào, mấy anh chị mà học kém hơn cháu thì có thấy xấu hổ không chứ!”
Ông lại tìm thấy động lực đứng lớp.
Một thiên tài năm tuổi!
Học giỏi toán là đang tích lũy nhân tài cho tổ quốc!
Vậy là Hạ Lăng Phong đã “mở đường” được với giáo sư Lưu.
Thẩm Vi cũng rất vui mừng. Dù sao thì đây là giáo sư danh tiếng, vậy mà còn miễn phí dạy kèm cho Hạ Lăng Phong!
Điều khiến cô càng hài lòng hơn nữa là tiếng thông báo không ngừng vang lên từ hệ thống:
“Chúc mừng! Hạ Lăng Phong đã đạt trình độ kiến thức lớp 1, nhận được 10.000 điểm thưởng, một triệu tiền mặt, 5 cân thịt bò, 10 cân rau xanh và 50g hạt giống dứa.”