Lớp học đại học môn Toán cao cấp, giáo sư Lưu đang hăng say giảng bài trên bục giảng.

Nhưng không khí trong lớp thì lại khá tệ: có người ngồi ngẩn ngơ như sắp ngủ, có người lén lút chơi điện thoại, thậm chí còn có mấy nhóm nhỏ ngồi tám chuyện rì rầm phía dưới.

Ai cũng nghĩ giáo sư trên bục không thấy gì cả.

Trong lòng giáo sư Lưu có chút buồn bực không nói nên lời. Ông là người thuộc thế hệ 5x, năm nay cũng sắp 70 tuổi rồi. Vốn đã nghỉ hưu, nhưng được mời quay trở lại giảng dạy.

Ông từng dạy ra bao nhiêu học trò giỏi, người giỏi nhất giờ đã là viện sĩ, thậm chí còn chủ trì những dự án nghiên cứu trọng điểm quốc gia.

Vậy mà giờ đây, ông lại đang dạy ở một trường đại học hạng ba.

Trong khi bản thân ông không hề thiếu tiền!

Hồi đó hiệu trưởng trường này lừa ông rằng: “Sinh viên ở đây không được tiếp cận tài nguyên giáo dục tốt, mong thầy có thể giúp các em có thêm cơ hội.”

Thế là ông nhận lời.

Nhưng đến nơi rồi mới phát hiện, mấy đứa học trò này… là tự mình buông xuôi.

Vốn dĩ thành tích đã kém, lại còn không chịu nỗ lực, rõ ràng là đang sống kiểu “mặc kệ đời”.

Thầy có cố gắng đến đâu, nếu trò không muốn học, cũng không thể cứu được.

Nữ sinh thì lén chải mascara trong giờ học, nam sinh thì mải mê chơi game.

Cứ thế này thì làm sao mà được?

Giáo sư Lưu bắt đầu thật sự nổi giận.

Ông là người từng bước ra từ thời đói khổ, ông hiểu rõ việc được học hành là một điều may mắn và quý giá đến mức nào.

Huống chi học phí trường đại học hạng ba này cũng đâu phải rẻ!

Muốn thay đổi số phận, thì phải cố gắng gấp nhiều lần người khác.

Nhưng lũ trẻ này lại đang phụ lòng ông.

Ông thật sự giận dữ! Đập mạnh tập giáo án xuống bàn giảng, âm thanh vang lên “rầm” một tiếng khiến cả giảng đường vốn đang rì rầm cũng im bặt.

Ông nói lớn:

“Mấy em đến đây là để học. Không muốn học thì lập tức ra ngoài! Tất cả điểm danh hôm nay coi như điểm 0.”

“Gia đình gửi các em đến đây học hành, thì phải có tư cách của một người học sinh. Nhìn lại xem mấy em thành ra thế nào rồi!”

“Trước đây, sinh viên đại học là người gánh vác tương lai đất nước, là người dám đứng ra vì dân. Còn mấy em thế này thì làm được gì?”

“Tôi chẳng buồn nói nữa. Học thì học, không học thì cút khỏi đây, đừng chiếm chỗ của người có chí.”

“Từ bây giờ tôi điểm danh lại từ đầu. Ai không đến coi như trượt môn.”

Các sinh viên trong lớp âm thầm kêu khổ, lập tức lén dùng điện thoại nhắn tin cho đám bạn chưa tới:

“Nhanh lên nhanh lên, lão Lưu nổi trận lôi đình rồi!”

Môn Toán cao cấp cuối kỳ tuy coi thi lỏng, thậm chí có thể quay cóp, nhưng quay cóp cũng chẳng biết nhìn bài ai — vì ai cũng chẳng hiểu gì.

Một khi trượt môn, thì xong đời.

Trong lúc giáo sư Lưu đang nổi giận, sinh viên bắt đầu lục tục kéo đến đầy lớp.

Suốt một tiếng sau đó, ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi nghe giảng.

Chỉ có điều, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ mơ màng đến buồn cười – kiểu “em đang nghe thầy nói, nhưng em hoàn toàn không hiểu gì”. Chủ yếu là thể hiện sự tôn trọng và có mặt.

Nhìn thấy cảnh đó, giáo sư Lưu chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.

Chưa bao giờ ông dạy lớp nào tệ như thế, cảm giác như đang đàn gảy tai trâu chứ không phải giảng dạy cho sinh viên.

Sau tiết học, các thầy cô trong văn phòng nghe nói ông nổi giận, ai cũng vội khuyên:

“Giáo sư Lưu, thầy phải giữ gìn sức khỏe chứ. Bọn trẻ đó ngay cả bản thân chúng còn không lo, thầy giận dữ vì chúng cũng chẳng để làm gì.”

Thật ra ông cũng hiểu, dù gì cũng đã dạy học suốt 50 năm.

Nhưng con người càng già lại càng cố chấp. Ông chỉ lẩm bẩm:

“Tôi không tin. Chừng này người, chẳng lẽ không có lấy một đứa thích toán sao? Toán học vốn là một môn học quyến rũ đến thế cơ mà…”

Các thầy cô khác cũng đành im lặng, không dám khuyên gì thêm.

Nhưng đến khi họ rời đi, giáo sư Lưu lặng lẽ lấy hộp thuốc trợ tim ra, nuốt liền hai viên.

Tiết học thứ hai, giáo sư Lưu vẫn cẩn thận soạn bài như thường, cầm cốc nước đến giảng đường.

Lần này, người đến còn đông hơn tiết trước. Ai cũng sợ lỡ đâu khiến “lão Lưu” nổi nóng thật sự, bị đánh trượt thì coi như xong.

Nhưng hôm nay có một điều đặc biệt: hàng ghế đầu có thêm hai người — một là Thẩm Vi, người còn lại là bé Hạ Lăng Phong mới 5 tuổi.

Một đứa trẻ ngồi hàng đầu nghe giảng đại học!

Mấy nữ sinh bên cạnh còn lén định chụp ảnh, vì thật sự… quá đáng yêu!

Hạ Lăng Phong trước kia gầy nhom, nhưng nhờ Thẩm Vi và các cô chú ở nhà trẻ chăm sóc, má em bây giờ đã phúng phính, nhìn vô cùng dễ thương.

Trường đại học hạng ba này vốn không cấm người ngoài vào dự thính.

Nhưng bình thường nếu có người “nghe ké” thì cũng chỉ chọn mấy môn nghệ thuật nhẹ nhàng — ví dụ như bóng chuyền ngoài trời, hoặc môn “phê bình điện ảnh”.

Còn học ké Toán cao cấp là lần đầu tiên mọi người thấy!

Cả đám sinh viên đều nhìn với ánh mắt kính nể.

Trước khi thầy Lưu vào lớp, thậm chí còn có một trận xôn xao nhỏ trong giảng đường. Mãi đến khi thầy bước vào, bầu không khí mới dần ổn định lại.

Có người đã đăng bài lên diễn đàn trường:

“Có một đứa bé đang nghe giảng môn của lão Lưu kìa!”

Những sinh viên không đi học lướt qua bài viết, ai nấy đều không khỏi cảm thán:

“Trời đất, ai lại liều mạng đi nghe tiết của lão Lưu thế kia chứ?”

“Dạo này lão Lưu dễ nổi nóng lắm đó. Nhỡ mà em bé khóc lên thì liệu ông có nổi giận không trời?”

“Sao lại có trẻ con đến lớp được nhỉ? Nghe nói có học viên cao học đang mang bầu vẫn ôm con đến học…”

“Không phải đâu, là chị Thẩm Vi – hoa khôi của trường mình đó!”

Thẩm Vi vừa mới tốt nghiệp thôi, ai cũng biết cô ấy suốt bốn năm đại học không thể nào có con được.

Thế nên cuối cùng mọi người đoán: chắc là con của người thân, không có ai trông nên cô mang theo lên lớp.

Ngay lập tức, cả trường đều bám chặt lấy topic đó.

Chỉ chờ xem rốt cuộc là đứa nhỏ sẽ sụp đổ trước, hay là giáo sư Lưu phát điên trước.

Có người còn mở cả cuộc bình chọn, khiến một bài viết tưởng như bình thường lại thu hút tới hơn 2000 lượt bình luận.

Mà lúc này, hai nhân vật đang là tâm điểm của “sóng gió” lại hoàn toàn không hề hay biết gì — rằng họ đang gây bão trên diễn đàn sinh viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play