Đến cả bác sĩ Lục cũng phải trầm trồ: “Mới tí tuổi đầu mà đã bắt đầu bồi bổ thế này rồi à.”
Đầu bếp Lưu vẫn tiếp lời:
“Nhưng cháu cứ yên tâm, liều lượng tôi cho ít lắm. Nấu cho trẻ con mà, khác người lớn chứ. À phải rồi, bác sĩ Lục, cháu từng làm bác sĩ mà phải không? Nếu còn bài thuốc hay nào thì chia sẻ với tôi đi! Lần sau tôi làm theo. Bé Thẩm Vi vừa xin riêng ít kinh phí ăn uống cho Lăng Phong, suất này đủ ăn nguyên ngày đấy. Tôi càng phải làm cẩn thận.”
Nhìn bộ dạng ông Lưu thì biết, ông thật lòng để tâm chuyện này.
Bác sĩ Lục hơi ngại ngùng:
“Vậy để cháu tìm thêm tài liệu xem sao.”
Hồi trước anh học Tây y, vốn không chuyên về dinh dưỡng. Mà công việc hiện tại cũng rảnh rỗi, nên tự nguyện kiêm luôn việc trông cổng.
Chỉ là nghe Thẩm Vi nói sắp có người mới nhận việc trông cổng rồi, chắc sẽ đến làm sớm.
Vậy nên anh có cả đống thời gian rảnh.
Bác sĩ Lục nói:
“Hay là tôi tranh thủ đi thi bằng dinh dưỡng học.”
Bằng này từng hot một thời, nhưng bị mấy trung tâm đào tạo làm quá đà, thành ra chẳng mấy ai dùng được vào việc gì thực tế. Sau này cũng dần hạ nhiệt.
Nhưng anh thi không phải để kiếm việc, mà là thật lòng muốn học.
Muốn giúp mấy đứa nhỏ ở đây cải thiện dinh dưỡng.
Nghe vậy, cô Ông Lan liền lên tiếng:
“Lúc đăng ký nhớ gọi tôi theo với nhé!” – Cô cũng muốn học cùng.
Một lúc sau, thấy Hạ Lăng Phong chạy về, người đẫm mồ hôi, má hồng hồng.
Đầu bếp Lưu vừa nhìn thấy liền vui vẻ bảo:
“Đấy, trẻ con là phải chạy nhảy vận động thế mới tốt. Ông Lưu nấu cho cháu món ngon đấy, mau lại ăn đi nào!”
Từ nhỏ sống trong môi trường đầy ác ý, Lăng Phong cực kỳ nhạy cảm. Nhưng ở đây, cậu bé thật sự cảm nhận được tình cảm ấm áp từ mọi người.
Mặt cậu lại đỏ thêm, có hơi ngượng ngùng, đến mức đi còn loạng choạng.
Đầu bếp Lưu lại nói với cậu:
“Sau này cháu muốn ăn gì, cứ nói với ông Lưu nhé. Ông làm cho.”
Ông Lưu từng là bếp trưởng khách sạn lớn, nhưng giờ chịu xuống bếp nấu từng bữa cho tụi nhỏ – âu cũng chỉ vì mấy đứa ở đây mới có được vinh dự ấy.
Hạ Lăng Phong lễ phép đáp:
“Cháu cảm ơn ông Lưu, món của ông cháu thích lắm ạ!”
“Thích ăn là tốt rồi…”
Đầu bếp Lưu cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
Lúc mới đến đây, ông còn cảm thấy mình – một đầu bếp giỏi như vậy mà về nấu ăn cho trẻ con thì phí quá.
Nhưng giờ thì hoàn toàn nghĩ khác. Nhìn mấy đứa nhỏ ăn ngon miệng là lòng ông đã thấy mãn nguyện vô cùng.
Con người sống cả đời, rốt cuộc cũng chỉ vì hai chữ “vui vẻ” mà thôi.
Giờ ngày nào đi làm ông cũng vui đến mức muốn vừa nấu ăn vừa hát, đến bà nhà cũng nhận ra điều đó.
Hồi còn làm ở đơn vị cũ thì đầy thị phi đấu đá, giờ ở đây ai cũng đơn giản, mấy đứa nhỏ thì hồn nhiên hoạt bát, còn có cả vườn rau để chăm – ông Lưu cảm thấy chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Khi Thẩm Vi bước vào, mọi người đều đã nói chuyện với Lăng Phong rồi.
Nhưng Lăng Phong vừa thấy Thẩm Vi là nói muốn đi học.
Thẩm Vi xoa đầu cậu bé rồi bảo vào lớp đi.
Mọi người xung quanh thì nhao nhao khen ngợi:
“Chưa từng thấy đứa nào thông minh đến vậy.”
“Đúng là thiên tài! Còn giỏi hơn mấy đứa trong chương trình thiếu nhi trên TV ấy chứ!”
Thẩm Vi nghe thế thì nói:
“Trường hợp của Lăng Phong, đừng đăng lên mạng nhé. Kẻo lại thành kiểu ‘thương thay cho Trọng Vĩnh’.”
Nghe vậy ai cũng gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, là duyên thì đến với mình rồi, mình phải bảo vệ nó. Chỉ mong thằng bé lớn lên khỏe mạnh, vậy là đủ.”
Ngay lập tức, mọi người đều thống nhất: chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Mấy năm gần đây, mạng xã hội hay thổi phồng mấy đứa trẻ thiên tài.
Một khi nổi tiếng, phóng viên sẽ ùn ùn kéo đến phỏng vấn.
Lúc đó cả phụ huynh lẫn con đều bị cuốn vào vòng xoáy danh vọng.
Trẻ con bỗng gánh trên vai biết bao kỳ vọng.
Mà chỉ cần một lần thi không tốt, người ta sẽ quay ra dè bỉu ngay.
Trên mạng toàn người hóng chuyện – thích xem thiên tài xuất hiện, rồi cũng thích chứng kiến thiên tài “rụng đài”.
Lăng Phong vốn đã không có tuổi thơ trọn vẹn.
Nếu lại bị đào bới thêm nữa thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Hiện tại, mọi người chỉ muốn làm tốt công tác hậu cần cho cậu bé.
Bác sĩ Lục – vốn là học bá – đích thân chọn sách và vở luyện chữ cho cậu.
Cô Ông Lan thì mỗi ngày trò chuyện để đảm bảo tinh thần cậu luôn khỏe mạnh.
Còn đầu bếp Lưu thì khỏi nói – mỗi bữa cơm đều chăm chút như tiệc lớn.
Người duy nhất đang đau đầu là Thẩm Vi.
Đến cả anh học trưởng Tô Tuấn cũng không dạy nổi, mà tốc độ tiến bộ của Lăng Phong thì quá nhanh – phải tìm cho cậu một thầy cô tầm cỡ hơn nữa. Nhưng tìm đâu ra?
Mấy người nổi tiếng đều ở nơi khác, hoặc đang làm nghiên cứu trong các viện lớn.
Mà người ở tầm ấy, không phải cứ có tiền là mời được.
Đang loay hoay thì giọng hệ thống trong đầu Thẩm Vi lại vang lên:
“Người chơi, bạn có muốn cân nhắc đến giáo viên đại học không?”
Câu nhắc này như tia sáng trong đầu cô:
“Đúng rồi! Đại học có nhiều giảng viên xuất sắc mà!” – Nhất là ở trường cũ của cô.
Dù chỉ là trường dân lập, nhưng lúc ấy trường cô là mô hình hợp tác thử nghiệm, tham khảo mô hình giáo dục phương Tây. Phần lớn là tư thục, phá vỡ thế độc quyền của các trường công, từng rất có chí lớn.
Chỉ tiếc đầu vào không tốt, lại thành lập chưa lâu nên sau cùng không trụ được.
Nhưng dù trường có “ngã ngựa”, thì con lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa – giảng viên ở đó đâu phải hạng xoàng.
Mà trường tư thì lỏng hơn, người ngoài có thể vào nghe giảng. Huống hồ cô lại là con gái của một cổ đông lớn, càng dễ tiếp cận.
Ban đầu cô tính sẽ phải chi khoản lớn, giờ thì khỏi tốn đồng nào, lại còn có thể tìm được thầy giỏi.
Thẩm Vi lập tức thấy hào hứng.
Cô xin bố một thẻ sinh viên nội bộ của trường.
Sau này không chỉ học được, mà còn dùng được thẻ ăn, vào thư viện tự do.